Sau khi đi theo Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu, thân mình Tiểu Ngọc Nhi cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà vô luận như thế nào nàng cũng không thể đi vào giấc ngủ. Nơi này là đại thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm mà nàng quen thuộc, nhưng những người nàng nhận thức, cả về tính cách, bối cảnh còn có cả diện mạo cũng khác, như là Hải Lan Châu, không ngờ nàng ta lại là một con gái của nô tỳ, mà bản thân nàng cũng là nô tỳ hầu hạ bên người Đại Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi tuy rằng vẫn là Cách Cách tôn quý nhất Khoa Nhĩ Thấm, nhưng mà tính tình không có trầm ổn như Đại Ngọc Nhi trước kia; hơn nữa hiện tại Triết Triết vẫn còn chưa gả cho Hoàng Thái Cực, phải biết rằng ở kiếp trước, khi Triết Triết gả cho Hoàng Thái Cực, Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi vừa mới đi học đường đọc sách. Hơn nữa người nơi này tuy rằng bối cảnh chênh lệch khá xa, nhưng tựa hồ mỗi người vẫn phải đi đúng phương hướng của quỹ đạo đã được định trước, một quỹ đạo bọn họ vốn phải tuân theo. Đến cuối cùng thì đây là cái thế giới gì a! Tiểu Ngọc Nhi ở trong lòng kêu rên không ngừng. Trên người có vết thương do roi tạo thành, Tiểu Ngọc Nhi phải dưỡng thương gần hai tháng mới tốt như trước, trong lúc này, Tái Kỳ Nhã luôn chiếu cố nàng rất cẩn thận, nuôi Tiểu Ngọc Nhi mượt mà không ít, so với trước kia còn béo hơn nhiều. Trải qua hai tháng thời gian này, quan hệ của Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu so với kiếp trước tốt hơn rết nhiều, kiếp trước Tiểu Ngọc Nhi luôn không quen nhìn bộ dáng già trước tuổi của Đại Ngọc Nhi, nhưng Đại Ngọc Nhi bây giờ lại vô cùng hoạt bát, phù hợp với tính cách mà một thiếu nữ như nàng nên có. Còn Hải Lan Châu so với kiếp trước thoạt nhìn càng thêm suy nhược, lại vô cùng thích khóc, đối với hết thảy những việc này Tiểu Ngọc Nhi đều cho rằng do xuất thân hiện tại của nàng thấp kém nên dễ dàng tự ti, hơn nữa vị này sau này là Thần phi nương nương mà Hoàng Thái Cực yêu sủng nhất, mặc dù có chút không thích tính tình ôn nhu yếu đuối của nàng ta, một chút cũng không giống với nữ nhân Mông Cổ nữ nhân, nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng đối với nàng vô cùng tốt, có thể nói, hiện tại trừ người nhà ra thì Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi là hai người thân nhất với Hải Lan Châu. Mà bây giờ, bởi vì Triết Triết cô cô sẽ gả đến Đại Kim, bọn họ và Ngô Khắc Thiện đều bị Tái Kỳ Nhã phái đi mang đồ cưới cho Triết Triết, mà Tiểu Ngọc Nhi vì lí do bệnh nặng nên có cớ tránh thoát, từ sớm đã tới nhà bạt của Triết Triết, giúp đỡ Triết Triết thử giá y. Vừa mới tiến vào nhà bạt, Tiểu Ngọc Nhi liền thấy Triết Triết ngắm bộ giá y vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, "Cô cô!" Triết Triết xoay người, nhìn thấy thân ảnh Tiểu Ngọc Nhi trước cửa, nàng mặc trang phục Mông Cổ màu trắng thêu lam bào, tâm tình Triết Triết cảm thấy tốt hơn vài phần: "Tiểu Ngọc Nhi a, mau tới đây để cô cô nhìn xem." Tiểu Ngọc Nhi cũng cười đáp lại, tuy rằng đời này Triết Triết không phải là cô cô ruột của nàng, nhưng mà Triết Triết thật lòng yêu thương nàng, "Cô cô, đây là giá y Đại Kim đưa tới sao? Thật đẹp a!" Triết Triết nhẹ nhàng vuốt lên giá y đỏ thẫm, vui sướng cùng tình ý trong mắt đều mềm mại đi vài phần, "Đúng vậy." "Cô cô mặc giá y này vào, ngày mai nhất định sẽ xinh đẹp động lòng người khiến cho hai mắt của Tứ bối lặc Đại Kim đều đui mù!" Nghe vậy, Triết Triết buồn cười điểm điểm chóp mũi của Tiểu Ngọc Nhi: "Con a, quỷ linh tinh!" Tiểu Ngọc Nhi mỉm cười cắn cắn đầu lưỡi, "Cô cô, hiện tại người liền thử giá y này đi, Tiểu Ngọc Nhi không đợi được, lập tức muốn nhìn thấy bộ dáng cô cô mặc giá y này vào." Triết Triết thẹn thùng gật gật đầu. Chờ khi Triết Triết vừa thay xong giá y, đang chuẩn bị đội trang sức lên đầu sức, Đại Ngọc Nhi cũng vừa đến, nhìn thấy Triết Triết mặc giá y, Đại Ngọc Nhi liên tục tán thưởng: "Cô cô, đây là giá y ngày mai người mặc sao, thật đẹp a!" Triết Triết buồn cười nhìn nàng: "Con và Tiểu Ngọc Nhi thật không hổ là tỷ muội, vừa mới vào trước tiên liền khen giá y của ta." "Cô phụ chuẩn bị bộ giá y đẹp như vậy cho cô cô, so với giá y nương tử của bộ tộc chúng ta không biết còn hơn gấp trăm ngàn lần đi!" Tiểu Ngọc Nhi vội vàng nịnh hót nói. Đại Ngọc Nhi cũng nói: "Còn chưa hết, cô cô không chỉ có giá y đẹp hơn trăm ngàn lần, mà ngay cả phu quân cũng mạnh hơn người khác gấp trăm ngàn lần a!" Triết Triết được hai người các nàng nịnh hót, tâm cũng nở hoa, khoé mắt đều là ý cười: "Hai người các con a, kẻ xướng người hoạ, miệng lưỡi đều trơn tru như vậy!" Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi nhìn nhau cười. Nhìn thấy hai chất nữ thiên chân vô tà, tâm Triết Triết bắt đầu nổi lên lo lắng, đỡ lấy bả vai hai người, Triết Triết cẩn thận dặn dò: "Về sau cô cô không thể ở bên hai người các con, các con phải hảo hảo chiếu cố chính mình." Hai người nhu thuận gật đầu. Đại Ngọc Nhi lập tức tò mò hỏi: "Cô cô, cô phụ Hoàng Thái Cực của ta là một người như thế nào a? Người đối với cô có tốt không? Cô cô có thích hắn không?" Nhắc tới cái này, Triết Triết cũng có chút phiền muộn: "Cô cô làm sao biết được, lần đầu tiên ta gặp huynh ấy là hai năm trước, khi cô cô cùng Ngạch Kỳ Cát đi gặp Đại Hãn của Đại Kim, thấy được bóng lưng của hắn ở hoa viên, sau đó không gặp lại nữa." "Cái gì?" Đại Ngọc Nhi hiển nhiên có chút không thể tiếp thu: "Cô cô ngày mai phải gả cho cô phụ rồi, nhưng ngay cả bộ dáng hắn ra sao cũng không biết? Lỡ như mũi của hắn bị vẹo, hay miệng bị lệch, người cũng muốn gả cho hắn sao?" Vấn đề này khiến cho Triết Triết cảm thấy buồn cười: "Gả! Nhất định phải gả! Con cho rằng ngày mai là đại hôn của cô cô và Hoàng Thái cực thôi sao? Thực chất đó là đại hôn giữa Đại Kim và Khoa Nhĩ Thấm." "Cô cô, con không hiểu." Đại Ngọc Nhi vẻ mặt mờ mịt. "Tương lai thiên hạ này sẽ là của Đại Kim, thuận theo thì sống nghịch lại thì vong, Khoa Nhĩ Thấm của chúng ta binh ít lực yếu, chúng ta nhất định đánh không lại bọn họ. Nhưng chúng ta có thể thay đổi họ, Hoàng Thái Cực là bối lặc mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích coi trọng nhất, ngôi vị Đại Hãn sau này về sau nhất định nằm trong tay huynh ấy, chỉ cần cô cô gả cho huynh ấy, lại vì huynh ấy sinh con trai, thì có thể khiến cho Đại Hãn của bọn họ giữ lại huyết mạch cho người Mông Cổ chúng ta. Quan hệ huyết thống đó, cả đời này không gì thay đổi được, đó cũng là bùa hộ mệnh tốt nhất của tộc Khoa Nhĩ Thấm chúng ta. "Nhưng mà cô cô, như vậy người sẽ không còn tự do nữa" Đại Ngọc Nhi còn có chút không đồng ý. Triết Triết tiếp tục giải thích: "Ta là Cách Cách của Khoa Nhĩ Thấm, vì Khoa Nhĩ Thấm cống hiến là số mệnh của cô cô, cũng là trách nhiệm của cô cô. Hai người các con đã hiểu chưa?" Đại Ngọc Nhi cùng Tiểu Ngọc Nhi đều mờ mịt gật gật đầu, Đại Ngọc Nhi mờ mịt là do nàng thật sự không quá rõ ràng về việc này, còn Tiểu Ngọc Nhi lại mờ mịt với tương lai của mình, đại hôn giữa Mãn Mông là đại sự, cho nên tuyệt đối không thể hành động theo cảm tình, nhưng mà kiếp trước nàng lại vẫn vì thích Đa Nhĩ Cổn nên mới gả cho hắn, như vậy, số mệnh nàng hiện tại như thế nào a? Rồi sẽ ra sao a? Đang lúc Tiểu Ngọc Nhi mờ mịt không thôi, thanh âm của Hải Lan Châu ở ngoài trướng truyền vào: "Triết Triết Cách Cách, nô tỳ là Hải Lan Châu, nô tỳ vào được không ạ?" Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi liền vô cùng vui vẻ, vội kêu Hải Lan Châu nhanh tiến vào, mà sắc mặt của Triết Triết cũng hiện lên vẻ không ngờ. Tiểu Ngọc Nhi ở một bên yên lặng hành lễ, Hải Lan Châu thật xui xẻo đến cực điểm, ngay đến cả người như Triết Triết cũng không thích nàng. Nhưng mà ai có thể nghĩ được, Hải Lan Châu bị ức hiếp đến nông nỗi như bây giờ, sau này lại có được chân tình của Hoàng Thái Cực, nhận hết muôn vàn ân sủng Trong chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi cũng đi đến, cung kính đem vật cầm trong mâm đưa tới trước mặt Triết Triết: "Triết Triết Cách Cách, cái này do chính tay Ngạch Cát của nô tỳ làm, người nói đây là một chút tâm ý của người, làm quà tặng cách cách ngày thành thân." Nhưng Triết Triết nhìn cũng không nhìn chỉ liếc mắt một cái: "Để xuống đi." Đại Ngọc Nhi ở một bên ngược lại cầm lấy khăn lụa qua, đối với tú công ở mặt trên liên tục tán thưởng: "Oa, tay nghề của Tháp Na di nương thật khéo, cô cô, ngươi xem, đẹp biết bao." Triết Triết vẻ mặt sủng nịch nhìn Đại Ngọc Nhi: "Con thích, vậy tặng cho con." Nụ cười trên mặt Hải Lan Châu nhất thời nhạt xuống. "Như vậy sao được, đây là tâm ý Tháp Na di nương đối với cô cô mà, chờ đến khi con lập gia đình, con sẽ đến tìm di nương, đòi di nương làm cho con một cái." Lời nói của Đại Ngọc Nhi khiến Hải Lan Châu vui vẻ nở nụ cười. Lúc này Triết Triết lại lấy ra một hà bao màu lam đưa cho Hải Lan Châu: "Túi thêu chỉ vàng này, mang về tặng cho Ngạch Cát ngươi đi." Hải Lan Châu nhất thời vui vẻ ra mặt, tiếp nhận lấy hà bao: "Đa tạ Triết Triết Cách Cách." Nhưng rất nhanh, Triết Triết lại lấy ra một vòng cổ trân châu mã não đưa cho Đại Ngọc Nhi: "Chiếc vòng trân châu mã não này thay ta tặng cho Ngạch Cát con đi, đa tạ Ngạch Cát con tặng cho ta nhiều quà như vậy." Sau đó lại lấy ra một cái vòng tay màu hồng làm bằng ngọc thạch đưa cho Tiểu Ngọc Nhi: "Vòng tay này, cô cô tặng cho con." Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt thấy tươi cười Hải Lan Châu càng thêm cứng ngắc, ngượng ngùng nói: "Cô cô, con không tặng cho người thứ gì, nếu như lấy vòng của người quả thật không tốt đâu?" "Là con từ sớm đã tới giúp cô cô, cô cô nói con cầm thì con không được trả lại." Dứt lời, Triết Triết đã đem chiếc vòng cứng rắn nhét vào tay Tiểu Ngọc Nhi. "Con cám ơn cô cô." Tiểu Ngọc Nhi miễn cưỡng cười với Triết Triết. Tiếp theo, Triết Triết liền trực tiếp để Hải Lan Châu đi ra ngoài, ngược lại cười nói không ngừng với Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi, thái độ khác nhau như vậy, khi Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy Hải Lan Châu đi ra ngoài mà mắt còn ánh nước, vẻ mặt u oán. Vì thế, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng tìm cớ đi ra, hy vọng an ủi được Hải Lan Châu, theo như tính cách cùng lòng dạ hẹp hòi của Hải Lan Châu ở kiếp trước, Tiểu Ngọc Nhi đã rất quen thuộc, cứ cho là hiện tại có chút không giống như trước, nhưng nàng cũng không hy vọng Hải Lan Châu sẽ thay đổi đến nỗi không để ý lời nói của người khác. Bất quá sự thật chứng minh, lo lắng của Tiểu Ngọc Nhi là dư thừa, tuy rằng Hải Lan Châu đích xác là cảm thấy mất mát, nhưng là hiện tại nàng có nàng Trác Lâm ca ca cùng nàng an ủi, nàng cũng không còn tâm tư đi suy nghĩ việc khác. Nhìn thấy hai người ở bên nhau, Tiểu Ngọc Nhi chậc chậc lưỡi, không thể tưởng được Hải Lan Châu đối với người mình thích vẫn là một lòng một dạ. Cũng không có ý tiếp tục nhìn thêm nữa, Tiểu Ngọc Nhi thức thời xoay người, nhưng trươc 1mat85 lại xuất hiện vài người đeo đội mặt nạ, mấy tên to khoẻ cầm loan đao bao vây quanh nàng. Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định: "Các ngươi là ai?!" Mấy người kia không đáp lời, Tiểu Ngọc Nhi càng sợ hãi cực kỳ, nàng sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy cũng chưa có thấy qua loại sự tình này! Theo bản năng liền muốn hét lên bỏ chạy, hy vọng có thể khiến người khác chú ý, nhưng mà những người kia mắt nhanh, tay chân cũng rất lanh lẹ vội xông lên che miệng của nàng trước, rồi hung hăng vung tay đánh ngất Tiểu Ngọc Nhi. Mà một lúc sau, Đại Ngọc Nhi theo bước của Tiểu Ngọc Nhi bị bắt lại