Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 549 : Kết quả xử phạt
Trong Cần Chính điện, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn Cảnh đế, có chút bất đắc dĩ nói:
- Bệ hạ, ngài dùng ánh mắt này nhìn thần, thần sẽ ngại ngùng đấy.
Cảnh Đế nhíu mày, cả giận nói:
- Ngươi cũng biết ngại?
Lời này có chút quá phận, xấu hổ là chuyện thường tình, ai cũng có loại cảm xúc này, trừ phi da mặt dày tới một trình độ nhất định thì mới không có. Lão hoàng đế đang chỉ cây dâu mắng cây hòe để mắng hắn?
Đúng là gia hỏa không tim không phổi, một năm qua mình đã giúp hắn không ít lần, những chuyện như Thiên Phạt thì không nói, người Tề quốc vạn dặm xa xôi chạy tới đánh mặt, ai giúp ngươi, giúp Cảnh quốc lấy lại mặt mũi trong tình trạng đất nước đang ở thế hạ phong?
Khi nhân tài Toán học của Cảnh quốc khan hiếm, ai không chối từ khổ cực, thức đêm biên soạn tài liệu giảng dạy, một nắng hai sương, dốc hết tâm huyết, vì bọn họ bồi dưỡng một nhóm nhân tài Số học hợp cách, mà hắn có nhận được chút chỗ tốt gì từ trong đó không?
Vả lại, ngay khi đại nữ nhi của hắn bị triều thần vây công, ai dùng hết các biện pháp giúp nàng giải quyết hết những phiền phức ấy, còn chiêu được một nhóm lớn gồm các tiểu đệ... tiểu muội?
Ngay cả hai tiểu nữ nhi của hắn, hai tháng này Lý Dịch hết ăn hết uống rồi tới chơi cùng chúng nó, một đứa trong đó thậm chí còn muốn ỷ lại Lý Dịch cả một đời, hắn, hắn nào không thấy bất đắc dĩ?
Hoàng gia đều là một đám bạch nhãn lang, Lý Dịch đã dùng chính những trải nghiệm của mình để chứng minh tính chính xác của câu nói này.
- Đây chẳng lẽ không phải bẫy rập ngươi đặt cho họ?
Cảnh đế đứng lên, nhìn hắn hỏi.
Lý Dịch sững sờ một chút, nói:
- Thần và họ không thù không oán, tại sao muốn hại chứ?
- Không thù không oán?
Cảnh đế ngạc nhiên.
- Ngươi nói không thù không oán?
Lý Dịch ngẫm lại, hình như có chút thù oán thật, có điều hắn vào kinh đô mới bao lâu mà có thể kết thù với nhiều người chứ?
Đơn giản chính là, Thục vương, Thôi gia, Trần gia, Tần gia, Công bộ Lý thị lang, Hộ bộ Tằng thị lang, Lễ bộ...tính ra cũng chỉ có mấy chục người được ghim trong cuốn sổ nhỏ thôi, rất nhiều sao? Mà sở dĩ đắc tội những người này còn không phải theo ý lão hoàng đế sao, bây giờ lại trách ngược mình là bạch nhãn lang.
Lý Dịch có chút ủy khuất nói:
- Bệ hạ có thể đi hỏi đại khái, hôm nay thần chỉ dẫn hai vị công chúa đi ăn cơm, không trêu ai không chọc ai, bỗng dưng gặp phải chuyện này, thần cũng rất bất đắc dĩ mà...
Cảnh đế quay đầu nhìn lão giả áo xám trong góc, lão giả kia bất đắc dĩ gật đầu.
Lần này thật sự không phải lỗi của Lý Bá Tước. Công chúa bí mật xuất cung đương nhiên không thể tuỳ tiện cho thấy thân phận, suy cho cùng trừ giấu diếm thân phận của công chúa ra, lần này Lý Bá Tước thật bị người khác lấn đến cửa.
Lão giả cung phụng này dĩ nhiên sẽ không lừa hắn, Cảnh đế dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Dịch. Chẳng lẽ lần này thật sự không phải do hắn gây ra chuyện?
Vừa rồi hắn quả thật có chút buồn bực trong lòng, chuyện hai vị công chúa xuất cung vốn đã giấu diếm tất cả triều thần, qua sự kiện này chỉ sợ sẽ không gạt được chuyện đấy, xem ra sẽ có rất nhiều người nhắm vào đó mà làm ầm lên, có lẽ hắn sẽ phải đau đầu một trận rồi.
Bây giờ thấy vẻ mặt đó của Lý Dịch, hắn sinh ra mấy phần hoài nghi với suy đoán của mình, bên cạnh đó cũng cảm giác khá áy náy.
- Bỏ đi, bỏ đi, ngươi đi đi...
Để che giấu sự lúng túng, Cảnh đế khoát tay nói.
- Thần cáo lui...
Lý Dịch thở dài một hơi, xoay người ra ngoài điện, bóng lưng trông đìu hiu mà cô đơn, khiến sự áy náy trong lòng Cảnh đế càng sâu hơn mấy phần.
Lão giả áo xám sau lưng cung kính hỏi:
- Bệ hạ, Đoan Dương quận vương và Tần tiểu công gia nọ...
Sắc mặt Cảnh đế lạnh đi, hắn lạnh giọng nói,
- Xúc phạm công chúa, để mấy người đó quỳ trước đi, năm canh giờ sau, mỗi người tự lĩnh bốn mươi đại bản, để cấm vệ trong cung chấp hành.
....
....
Lý Dịch chắp tay sau lưng đi ra từ cửa cung, hứng thú bừng bừng nhìn sang bên cạnh, thấy mười mấy người đối mặt với tường cung, đồng loạt quỳ một mảnh, một bức tranh phong cảnh thật đẹp lại hữu tình. Đáng tiếc bây giờ đã là mùa thu, nếu quay ngược thời gian về ba tháng trước, lúc mùa hè nóng nhất, sẽ không cần quỳ nhiều, quỳ ở đây hơn hai canh giờ cũng có thể mời người tới nhặt xác.
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
Hắn thở dài một hơi, nơi xa, lão Phương đang ngồi trên xe ngựa chờ hắn.
Khí trời không nóng nhưng Đoan Dương quận vương, Tần tiểu công gia và chư vị hoàn khố lại đổ đầy mồ hôi trên trán. Dù ai cũng không ngờ, trong phòng nọ thế mà có hai vị công chúa, nếu biết sớm, cho dù cho họ mười cái lá gan cũng không dám động đao ngay trước mặt tiểu công chúa.
Vừa rồi đại nhân nhà mình đã tới, đang ở trong cung cầu kiến bệ hạ, chuyện lần này, muốn mạng sống đương nhiên không thể, nhưng sợ là phải bị lột da mới xong.
Nghĩ đến vị Lý Bá Tước từ đầu đến cuối đều biểu hiện phong khinh vân đạm, mọi người không khỏi hận đến ngứa răng, hắn căn bản đã đào hố trước, chờ họ nhảy xuống! Kể từ lần đầu tiên thấy Tần tiểu công gia, hắn đã từng bước chỉ dẫn họ, chuyện động thủ với Đoan Dương quận vương, cố ý khích quận vương tức giận sau đó, tất nhiên cũng do hắn tính kế. Trong lòng hoàn chỉnh sửa sang lại mọi chuyện một lần, mọi người âm thầm kinh hãi, vị Lý Bá Tước mặt ngoài trông rất hiền lành không hại ai này, thật sự quá âm hiểm!
Trải qua chuyện này, có lẽ trong sân sẽ có hơn một nửa đều liệt hắn vào loại người vĩnh viễn không thể đắc tội khi còn sống. Mà lúc này, trong Cần Chính điện cũng có một đám người đông nghìn nghịt quỳ xuống.
- Thần không biết dạy con, xúc phạm công chúa điện hạ, xin bệ hạ trách phạt!
Vị quan viên nào đó quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói.
- Chúng thần có tội!
Ban đầu trong điện có hơn mười người quỳ xuống, giờ phút này tất cả đều quỳ mọp xuống đất, lớn tiếng nói.
Tần tướng thân phận tôn quý, lẳng lặng đứng một bên cùng với Trầm tướng, không nói tiếng nào.
- Các ngươi dạy ra một đám nhi tử ngoan đấy!
Cảnh đế quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói:
- Đùa giỡn nhà lành, đổi trắng thay đen, cầm đao bức bách trọng thần triều đình, khiến hai vị công chúa bị kinh sợ, trẫm muốn hỏi một chút, là kẻ nào cho bọn hắn lá gan?
Hiếm khi bệ hạ nổi giận thế này, mọi người câm như hến, không dám lên tiếng nữa.
Cảnh Đế nhìn bọn hắn, giọng lạnh lẽo:
- Chẳng lẽ luật pháp của Cảnh quốc ta, trong mắt bọn hắn cũng chỉ để trang trí thôi sao?
Quần thần chỉ có thể cúi đầu nghe huấn, con nhà mình phạm phải tội lớn như thế, bị bệ hạ mắng vài câu cũng không sao, mắng thì còn may, không mắng mới ra đại sự. Bốn mươi bản tử, do cấm quân tự mình thi hành, đoán chừng chí ít họ phải nằm ở nhà hơn mười ngày nửa tháng mới có thể xuống đất, đương nhiên, đây đã là bệ hạ nhìn mặt mũi họ, phá lệ khai ân.
Đáng tiếc là tiểu tử Tần gia kia, nghe nói trọng thương mới khỏi chưa được mấy ngày, bị bốn mười bản tử ấy đánh xuống, sợ là sẽ phải chết người. Dĩ nhiên, Tần tướng và bệ hạ rốt cuộc vẫn phải bận tâm, không đến mức đánh chết, ít nhất phải lưu lại nửa cái mạng.
Sau một khắc đồng hồ, Cảnh đế phất tay, nói:
- Dẫn về rồi thì dạy dỗ cho đàng hoàng, nếu còn có lần sau, quyết không dễ tha!
- Tạ bệ hạ khai ân!
Sau khi nghe được phương thức xử phạt, mọi người thở phào một hơi trong lòng, vội vàng nói.
Ngay lúc này, một Lễ bộ thị lang nào đó vừa mới đứng lên bỗng nhiên tiến lên một bước, mở miệng hỏi:
- Thần cả gan xin hỏi bệ hạ, vì sao Thọ Ninh công chúa và Vĩnh Ninh công chúa không ở trong cung, mà ở tại một tiểu lâu nhỏ bé trong kinh đô vậy?
Lời vừa nói ra, tức khắc có mấy người đổi sắc mặt. Bây giờ mà lại nhắc tới chuyện này, Trần thị lang này bị điên rồi sao?
Cảnh đế nhíu mày nói:
- Vĩnh Ninh công chúa mắc chứng mất hồn, mấy ngày nay vẫn luôn tiếp nhận trị liệu tại ngoài cung, suy nghĩ cho an toàn của công chúa, việc này không nên lộ ra.
Bất cứ kẻ nào cũng không soi mói được lý do này, Trần thị lang gật đầu, lại ngẩng đầu hỏi:
- Vậy Thọ Ninh công chúa thì sao ạ?
Cảnh đế liếc mắt nhìn vị Trần thị lang kia, nhấp một ngụm nước trà trên bàn, vẫy tay với Thường Đức, hỏi:
- Trẫm mới vừa nói, đánh họ bao nhiêu bản tử?
- Bẩm bệ hạ, là bốn mươi.
Thường Đức khom người nói.
- Lần này hai vị công chúa bị kinh sợ không nhỏ, bốn mươi đại bản vẫn quá ít, đổi thành tám mươi.
Cảnh đế phân phó một câu, lúc này mới quay đầu nói hỏi:
- Trần khanh mới nói gì thế?
- Thần không nói gì cả.
Trần thị lang biến sắc, cắn răng, cúi đầu nói.
- Phụ hoàng, phụ hoàng, hai cái vòng tay mới này thế nào, đẹp chứ....
Hai vị công chúa “bị kinh sợ không nhỏ” tay trong tay chạy vào trong, loli ngạo kiều chạy đến trước mặt Cảnh đế, giơ tay lên, mặt vô cùng đắc ý.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương