Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 550 : Cầm thú!
Không bao lâu, vài vị triều thần gục đầu xuống, từ trong Cần Chính Điện đi ra.
Lúc này, bởi vì mấy hài tử không biết cố gắng nhà mình, nên phải nghe một trận chê trách từ bệ hạ, tâm tình buồn bực tới cực điểm.
Nhưng mà, 80 bản tử kia, cho dù bệ hạ không đánh, bọn họ cũng sẽ khiến bọn chúng khắc sâu ghi nhớ. Cầm đao vọt vào địa phương dùng thiện của công chúa, ngươi con mẹ nó đây là muốn tạo phản hả ------ lão tử cũng không dám làm như vậy!
Đến nỗi vì sao nhị vị công chúa lai dùng cơm ở tửu lâu còn quan trọng nữa sao?
Mọi người dùng ánh mắt cực kỳ mờ mịt trừng Trần thị lang một cái. Ai mà không biết tiểu công chúa xuất cung là không hợp lễ, nhưng ai lại ngu ngốc nhắc việc này với bệ hạ, ngươi nói ngươi có phải quá ngu ngốc hay không?
Nhưng mà phản ứng của bệ hạ vừa rồi, cũng vô cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Bệ hạ, tại sao lại biến thành như vậy?
Rốt cuộc, vẫn có người không nhịn được nghi hoặc trong lòng, nhìn người bên cạnh, ngữ khí vô cùng phức tạp hỏi.
Đối với gián nghị hợp lý của triều thần, bệ hạ từ trước đến nay đều nhiệt tâm lắng nghe. Cho phép tiểu công chúa chưa thành niên xuất cung, việc này vốn không hợp với lễ chế. Lễ Bộ quan viên hoặc là mỗ vị Ngự Sử đã đưa quy định này, cũng rất bình thường chỉ là------ bạn họ vô cùng tin tưởng, vừa rồi nếu Trần thị lang nói thêm một câu nữa, mọi việc còn dừng lại ở con số 80 đại bản nữa sao?
Đã từng là bệ hạ anh minh trí công vô tư, tại sao, tại sao lại biến thành bộ dạng này?
Này ------ này không phải là bệ hạ mà bọn họ biết nữa!
Mấy người liếc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ thở dài, chuyện này, còn chưa chấn chính kết thúc đâu.
Bọn họ cần thiết trong thời gian ngắn nhất, nói cho chư vị điều liêu thân thiết, hoặc là có thể gặp trực tiếp cho Ngự Sử, ngày mai lúc lâm triều, tuyệt đối không được nhắc tới việc tiểu công chúa xuất cung.
80 đại bản, đã đủ rồi!
Lúc này, trong Cần Chính Điện, chỉ còn lại Tần tướng quân.
- Tần khanh còn có việc gì?
Ánh mắt Cảnh Đế liếc nhìn xuống phía dưới, nhìn Tần tướng quân hỏi.
- Bệ hạ.
Tần tướng quân há miệng thở dốc,
- Lão thần.
- Được rồi, không cần nhiều lời, trẫm đã biết.
Cảnh Đế phất tay, nói:
- Trẫm sẽ kêu bọn họ xuống tay nhẹ một chút, nhưng mà việc này vốn chính là do Tần Dư cầm đầu. Nếu đơn độc tha hắn, sợ là trong lòng những người khác cũng sẽ không chịu phục, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
- Lão thần cảm tạ bệ hạ.
Tần tướng thở một hơi dài, cúi gập người.
Cảnh Đế nhìn bóng dáng ông rời đi, đã hơi lọm khóm, than nhẹ một tiếng, nói:
- Người Tần gia này, cũng nên quản giáo cho tốt, dân gian cũng có mấy tin bàn tán về hắn, đừng để trăm năm danh dự của Tần gia bị hủy trong một sớm.
Bước chân Tần tướng dừng một chút, trên mặt không che giấu được biểu cảm thất vọng, thởi điểm bước ra cửa điện, bóng dáng lại còng thêm vài phần.
Kinh thành hôm nay có náo nhiệt, đại náo nhiệt.
Cách cửa cung mấy chục bước, chiêng trống vang trời, pháo cũng vang lên, hồng kỳ phấp phới, biển người tấp nập, đám người đông nghìn nghịt nhìn không thấy trời.
Dưới tường thành, mười mấy chiếc ghế xế thẳng hàng, những công tử ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành nằm sấp lên đó. Chỉ thấy đại bản xuống, tiếng kêu rên không ngừng. Sau khi nhận được ý chỉ của bệ hạ, nhóm cấm vệ quân đã giảm đi mấy phần sức lực. Nếu không, nếu thật sự dùng hết sức lực, 80 bản tử rơi xuống, một đám người ăn chơi trầm mê trong tửu sắc này, sợ là không có mạng mà về.
Đối với việc đánh bằng trượng, bọn họ rất có kinh nghiệm. Đánh vào trên mông hay đánh vào trên lưng, cho dù bên ngoài không thấy vết thương gì, mấy chục bản tử đánh xuống cũng đủ để giết người. Nhưng bên ngoài thê thảm, thật ra cũng chỉ là thương ngoài ra, ở nhà tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng lền có thể ời giường đi lại.
Lần này tự nhiên không có khả năng đánh chết những công tử này, nhưng đau đớn chính là cực kỳ, sợ là bọn họ tới chết cũng không quên được.
Từng bản tử rơi xuống, tiếng kêu càng thêm thảm thiết.
- Đang làm gì vậy? Những người đó là ai?
- Cái này ngươi cũng không biết, kinh thành đã sớm lan truyền, mười mấy tên ăn chơi trác táng ức hiếp con nhà lành, lại dám đùa giỡn cả công chúa, đây không phải là tìm chết sao?
- Ai nha, ta đã nói đám người này làm đủ chuyện xấu, sớm muộn cũng gặp quả báo. Xứng đáng!
Dân chúng rất thích xem loại náo nhiệt này, một bên cắn hạt dưa, một bên nghe tiếng kêu thảm thiết, rất tự nhiên.
Tất nhiên cũng có hàng xe ngựa dừng ở bên cạnh, trên xe ngựa đã chuẩn bị tốt đệm mềm, bên ngoài xe ngựa dán kí hiệu, đều là nhân vật có uy tín danh dự ở kinh thành, chẳng qua hôm nay, đầu vẫn còn nhưng mặt mất hết.
- Hài tử đáng thương của ta.
- Bệ hạ quá nhẫn tâm!
- Đã nhờ Thôi Quý Phi cầu tình giúp bọn họ, tại sao vẫn không thấy động tĩnh gì trong cung vậy?
Nghe âm thanh kêu gào thảm thiết bên ngoài, một số xe ngựa, thậm chí truyền đến tiếng thấp giọng nức nở, mắng, thở dài, cùng ------ thanh âm cắn hạt dưa.
- Phi!
Bên ngoài một chiếc xe ngựca, trung niên nam tử phun vỏ hạt dưa, nhìn tường thành, ánh mắt dừng lại trên mấy người đang chịu đòn, trên mặt lộ ra biểu tình rất có hứng thú.
- Ngô lão nhị nha, ngươi nói xem hạt dưa táo đỏ này ăn ngon, hay vị tỏi ngon hơn?
Gã đại hán đi bên cạnh hắn gãi đầu, nói:
- Ngũ gia, ta cảm thấy ngũ vị hương vị ăn ngon.
- Ừm?
Thanh âm trung niên nam tử kéo dài.
Đại hán thấy vậy, lập tức nói:
- Hương tỏi, đương nhiên là tỏi ăn ngon.
Trung niên nam tử ném túi trong tay qua, nói:
- Nếu hương tỏi ăn ngon, tất cả chỗ này đều thưởng cho ngươi.
Trên mặt đại hán lộ ra tia khổ sở, nhìn lướt qua, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nói:
- Ngũ gia, hình như đã đánh xong, chúng ta có nên tới đón tiểu công gia không?
Trên thực tế, chung quanh bên cạnh xe ngựa, đã có rất nhiều người đi về phía tường thành kia, nâng công tử nhà mình trở về, giúp họ nằm lên xe ngựa đã để sẵn đệm mềm.
Ngũ gia kia mất hứng thú vẫy tay, liền có hai gã hán tử rất nhanh chạy tới, đem Tần Dư đã ngất xỉu mang trở về.
Nhìn thấy vị trí nào đó trên người hắn, mặc dù là hai gã hán tử bằng sắt, cũng không khỏi hít sâu một hơi, này... này quả thực chính là bị đập nát a!
Đối với tạo ngộ của tiểu công gia nhà mình, hai người vô cùng đồng tình. Thế giới bên ngoài đối với tiểu công gia mà nói, vẫn quá mức nguy hiểm, ở nhà cấm túc thật tốt a, ít nhất sẽ không bị người đánh thành cái sàng.
Ngô nhị nhìn lướt qua bên trong xe ngữa, nhắm mắt, thầm thở dài một câu:
- Tạo nghiệt.
Sau khi đám cong tử chịu xong đòn, rất nhanh đã được nâng trở về, không có náo nhiệt xem, bá tánh cũng có chút thất vọng tản ra, lưu lại đầy vỏ hạt dưa dưới đất.
Cửa Cần Chính Điện, Thường Đức cung kính khom người với phụ nhân mặc cung trang trước mặt, nói:
- Quý Phi nương nương, ngài vẫn nên trở về đi, nhị vị tiểu công chúa hôm nay bị kinh hách, bệ hạ đang ở bên trong an ủi, ai cũng không gặp!
Sau một lát, lại nhìn sắc trời, phỏng chừng bên ngoài cung đã có rồi kết quả, Thôi Quý Phi cười khổ, chuyện muội muội cầu giúp, sợ là vô pháp thực hiện.
Mà lúc này, bên trong Cần Chính Điện, vẻ mặt tiểu công chúa hưng phấn mà kể cho Cảnh Đế nghe những hiểu biết của mình mấy ngày nay, quơ chân múa tay.
- Phụ hoàng a, ngươi không biết, ở nhà tiên sinh chơi rất vui, còn có đại thúc sức lực vô cùng lớn, còn có, ta cùng tiên sinh đi câu cá, những con cá đáng ghét đó cư nhiên không ăn hồ lô ngào đường, còn có còn có, ta còn nuôi một con thỏ ở nhà tiên sinh, qua mấy ngày ta muốn đi xem.
Cảnh Đế ôm Vĩnh Ninh ôm vào trong ngực, sờ đầu Thọ Ninh công chúa, cười hỏi,
- Hôm nay không có bị dọa chứ?
Tiểu công chúa có chút tức giận nói,
- Thật ra thì không có dọa, chính là ta còn chưa có ăn no, nói tốt hôm nay tới nhà tiên xinh ăn tôm chiên, cá chép đường dấm, thịt kho tàu. Tiên sinh còn nói ngày mai sẽ đưa chúng ta đi ăn thịt nướng nữa.
Thấy nữ nhi ba câu không rời tiên sinh, trong lonhg Cảnh Đế buồn bực, Lý Dịch rốt cuộc tốt ở chỗ nào, tại sao hai nữ nhi nhà mình đều thích hắn?
Đúng lúc này, tiểu công chúa giống như nhớ tới điều gì, thần thần bí bí đến gần tai Cảnh Đế, nói,
- Phụ hoàng, chờ thêm hai năm nữa, người có thế hạ chỉ cho Thọ Ninh đính hôn với tiên sinh không?
Trên mặt Cảnh Đế chỉ còn sửng sốt.
Sau một lát, ngoài Cần Chính Điện, nghe được động tĩnh từ trong điện truyền ra, Thường Đức quay đầu lại nhìn, loạng choạng suýt ngã.
Xem ra lần này bệ hạ thật sự bị đám công tử ăn chơi trác táng đó làm nổi giận rồi. Nếu không, sao có thể dùng đến cả từ “cầm thú”?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương