Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 517 : Rối rít khuyên can

Sau khi biết chuyện con nối dõi trong nhà mình bị viện giám Lý Dịch Viện Toán Học ra sức ngáng chân, phản ứng đầu tiên của các quan viên quyền quý hiển nhiên là phẫn nộ. Lần này có hai trăm đệ tử quan lại tham gia sát hạch, vì sao không gây khó dễ cho người khác lại cứ cố tình làm khó họ? Trắng trợn, không kiêng nể gì như vậy, rõ ràng không xem họ ra gì! Cho dù vị Lý Bá Tước này được bệ hạ sủng ái thế nào đi nữa, nhưng người có được sự trọng dụng ấy nào có ai không cẩn thận từng li từng tí như giẫm trên băng mỏng đâu, lần đầu tiên họ thấy một kẻ cậy sủng mà kiêu đến mức độ này. Có điều nổi giận thì nổi giận, mặc dù mặt mũi không được coi trọng cho lắm, nhưng đối với họ mà nói, chuyện này không hẳn là xấu. Hắn phá hư quy củ thế này, dù là bệ hạ cũng không thể che chở và dung túng cho hắn vô hạn chế, đến lúc đó mọi người hợp sức gây rối loạn trên triều đình, có lẽ sẽ giữ được nhìn tiền đặt cược hơn trong Viện Toán Học. Nhưng ai cũng không ngờ rằng Lý Dịch Lý Bá Tước lại có thái độ nhận sai thành khẩn như vậy, không chống cự, không biện giải, ta có lỗi, ta từ quan, so với những kẻ sau khi phạm sai lầm thì khéo ăn khéo nói chạy vạ khắp nơi, dùng hết mọi giá mà mưu cầu tránh họa, Lý Bá Tước quả thực là tấm gương của triều thần tấm. Nhưng vì sao vẫn không nhịn được muốn mắng chửi vậy nhỉ? Tại sao bệ hạ muốn thành lập một Viện Toán Học khác với Quốc Tử Giám, tại sao viện giám là Lý Bá Tước mà không phải người khác ------ còn không phải do trừ hắn ra, toàn bộ Cảnh quốc căn bản không ai hiểu Toán học kiểu mới! Nếu hắn từ quan, vậy còn mở Viện Toán Học cái rắm! Nhìn mấy người vừa mới vạch tội Lý Bá Tước, bây giờ lại á khẩu không trả lời được đang đứng đằng trước, không ít quần thần đều thầm thở dài một hơi. Lý Huyện Bá hiển nhiên không hiếm lạ gì cái vị trí viện giám Viện Toán Học, sở dĩ có chuyện hôm nay là do vài ngày trước đó họ vạch tội, triều đình hôm đó và hôm nay thật tương tự làm sao... Giờ thì hay rồi, hắn đã tỏ thái độ rất rõ ràng, hoặc các ngươi đi, hoặc ta đi, các ngươi cứ từ từ vạch tội đi, ta về trước... Hơn nữa mọi người còn có cảm giác rất kỳ quái, dường như hắn rất ------ chờ mong được từ quan? Cảnh Đế mi mắt giật giật, hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại: - Nói như vậy, ngươi thừa nhận ngươi cố ý làm khó dễ thí sinh? Lý Dịch lắc đầu nói: - Thần dùng bộ bài thi đó để chọn ra các học sinh có thiên phú học Toán cực mạnh, trong lòng thần hi vọng rằng, nếu học sinh có thể giải được một đề bên trong, thần chắc chắn sẽ đưa họ vào Viện Toán Học, nghiêm túc bồi dưỡng... Là thần không cân nhắc chu toàn, không ngờ hành động lần này lại gây ra hiệu quả nghiêm trọng như vậy, thần đã không còn mặt mũi nào ở lại Viện Toán Học nữa, xin bệ hạ cho phép thần từ quan. Những lời này hết sức khẩn thiết, bách quan -------- đương nhiên không tin. Thực sự là chuyện này quá trùng hợp, tất cả những người cầm phải đề khó đều đã từng đắc tội hắn, nói đây không phải trả thù, ai mà tin chứ! Nhưng không tin thì sao, họ vẫn không thể vạch trần Lý Bá Tước. Nếu hắn từ quan, vậy Viện Toán Học còn có ý nghĩa gì nữa, ai sẽ bồi dưỡng nhân tài Toán học ưu tú cho quốc gia? Chẳng phải đệ tử đã được Viện Toán Học thu nhận của nhà họ mất công thi rồi sao? Lúc này đột nhiên có một tiến sĩ Quốc Tử Giám đứng ra, khom người nói: - Bệ hạ, Lý đại nhân cũng vì sốt ruột cầu tài, mọi chuyện đều suy xét cho Cảnh quốc ta, nếu bởi vậy mà trách phạt hắn, chẳng phải sẽ khiến thần tử trong triều thất vọng? - Hàn đại nhân nói đúng, việc này không thể trách Lý đại nhân. Lập tức có thêm một quan viên Quốc Tử Giám đứng ra. Một khi không có Viện Toán Học thì xem như gánh nặng sẽ đè lên vai họ, bất kể như thế nào cũng không được. - Bệ hạ, thần tán thành. Lại một vị quan viên đi ra: - Lý đại nhân một lòng nhiệt tình vì nước thu nạp hiền tài, có tội gì? Trên triều đình bỗng nhiên sôi nổi đến lạ, quần thần rối rít khuyên can, ý kiến nhất trí lạ thường ------- Lý Bá Tước không có lỗi, muốn chọn lựa ra nhân tài có trình độ cho quốc gia, cái này có lỗi sao? Trước khi vào triều, bọn họ đã thấy con cháu nhà mình thình lình xuất hiện trong bảng danh sách trăm học sinh mới nhận vào Viện Toán Học. Viện Toán Học là một nơi tốt, rất nhiều bộ quan trọng trong triều như Hộ bộ, Công bộ... đều khan hiếm nhân tài Toán học. Bệ hạ coi trọng Viện Toán Học mới đặt kế hoạch xây dựng này như vậy, sợ là không lâu nữa triều đình sẽ có một phen cải cách, khi đó những người đi ra từ Viện Toán Học đều là bánh trái thơm ngon, sao viện giám Viện Toán Học lại muốn từ quan lúc này chứ? Trên triều đình, hướng gió đột nhiên thay đổi, những người vừa rồi còn vạch tội Lý Dịch lặng lẽ lui về, không nói thêm gì. Hiển nhiên, dù là quần thần hay bệ hạ, ai cũng không cảm thấy mấy tên hoàn khố quan trọng hơn viện giám Viện Toán Học. Nói cách khác, món lỗ vốn này, bọn họ ăn chắc. ..... ..... - Khá hay cho lấy lui làm tiến. Tần tướng ra ngoài cửa cung, tán thưởng nói một câu. - Nhưng Phong nhi làm sao bây giờ? Một nam tử bên cạnh Tần tướng do dự nói: - Ban đầu đã an bài xong, khi nó tốt nghiệp Viện Toán Học... Tần tướng khoát tay, nói: - Bảng danh sách đã được dán ra, sao có thể tuỳ tiện thay đổi? Các sĩ tử nhà nghèo thật vất vả mới đậu Viện Toán Học sẽ nghĩ thế nào, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào? Nam tử á khẩu không trả lời được, nện một quyền lên tường, nói: - Sao hắn có thể trắng trợn như thế chứ? - Trong chuyện này, có lẽ cũng có ý của bệ hạ... Tần tướng nhìn ra xa, lẩm bẩm một câu, chắp tay sau lưng đi xa. Nam tử vẫn đứng ở đó, trong mắt lóe lên một vẻ dữ tợn. - Lý Bá Tước thật sự không quan tâm đến chức viện giám sao? Trong số quần thần đang ra khỏi đại điện, một quan viên nghi hoặc hỏi. - Đây là lấy lui làm tiến. Người bên cạnh thuận miệng nói: - Dù hắn từ quan thật, bệ hạ sẽ đồng ý sao? Trừ Lý Bá Tước, còn ai có thể đảm nhiệm vị trí đó? - Lần này Tần gia, Trần gia và Thôi gia xui xẻo rồi. Vị quan viên nọ cảm thán nói: - Trần gia và Lý gia từ lâu đã oán hận chất chứa, Tần gia tiểu công gia và Lý Bá Tước cũng thù oán không cạn, còn Thôi gia, hình như chưa lần nào nghe nói họ có ân oán gì với Lý Bá Tước nhỉ... Tóm lại, sau này tuyệt đối không nên đụng chạm Lý Bá Tước. - Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa thấy rõ sao? Người bên cạnh bỗng nhiên nhìn hắn. - Sao? Quan viên kia mặt đầy vẻ nghi hoặc. - Thục vương. Người kia hạ thấp giọng: - Thục vương mới chính là nguyên nhân mọi chuyện. Quan viên nọ ngạc nhiên một hồi, sắc mặt chợt thay đổi: - Không thể nào... Hắn còn quá trẻ, lại không có bối cảnh, sao có thể tham dự trong một đại sự thế này được, huống chi ta cũng chưa từng nghe nói hắn cùng một.... - Nghe nói bệ hạ sẽ đặt mấy vị hoàng tử vào Viện Toán Học, cùng nhau học tập... Nghe được tin tức này, quan viên nọ bỗng dưng im bặt, dường như nghĩ đến một chuyện kinh khủng nào đó, sắc mặt có chút tái nhợt. - Tấn.... Không có bối cảnh, bệ hạ chính là bối cảnh lớn nhất. Lần này hắn cố ý nhằm vào những quan viên quyền quý thân cận với Thục vương, thế mà bệ hạ mặc kệ không hỏi, chỉ dùng một câu đã hời hợt bỏ qua chuyện này, làm cho triều thần không khỏi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Thục vương hay Lý Bá Tước mới là con ruột của bệ hạ... Bất kể là ai tham dự vào cuộc chiến đoạt vị đều không có kết cục tốt, điều kiện tiên quyết là người biết đánh cược. Tần gia, Thôi gia, Trần gia cùng với chút quan viên quyền quý lớn lớn nhỏ, hiển nhiên đã cược cho Thục cương, mà vị Lý Bá Tước được thánh thượng sủng ái mà ai cũng biết ----- đạt đến mức vô cùng đáng sợ. Trước lúc này, bách quan gần như đang tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được một danh ngạch vào Viện Toán Học, đủ để thấy tầm quan trọng của nó. Song, vì một nguyên nhân không ai được biết nào đó, Lý Bá Tước thân là viện giám Viện Toán Học ném hết những người có liên quan đến Thục vương ra ngoài cửa Viện Toán Học. Một vị quan viên nào đó bỗng ý thức được, hình như mình đã phát hiện một chuyện hết sức đáng gờm.