Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 516 : Thần có lỗi

Trước khi trở thành viện trưởng viện Toán học, trừ phi lão hoàng đế cố ý yêu cầu, nếu không Lý Dịch không thể tham gia thượng triều. Tuy rằng hiện tại hắn có chức quan “Viện giám”, nhưng thế lực phạm vi cũng chỉ là địa bàn của viện toán học. Mọi việc trong viện chỉ cần một người là có thể làm chủ. Chuyện của viện toán học không cần lão hoàng đế nhọc lòng, chuyện của triều đình cũng không có quan hệ gì với Lý Dịch hắn, cho nên cũng không cần thiết phải thượng triều. Nhưng hôm nay lão hoàng đế đã quyết tâm muốn Lý Dịch cảm thụ chút cảm giác bị tập thể đông đảo triều thần công kích là như thế nào, muốn trốn cũng trốn không nổi. Đủ loại quan lại đã chừ ở trong điện, lão hoàng đế còn chưa tới. Lý Dịch ngáp một cái, bước vào trong điện, mấy ngày nay bị tiểu công chúa Thọ Ninh lăn lộn tới nỗi không có thời gian ngủ. Làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, hơn nữa rời giường quá sớm khiến bây giờ Lý Dịch có chút buồn ngủ, tùy tiện tìm một cái Trụ Tử dựa vào, trước tiên ngủ một lúc đã rồi tính sau. Trụ Tử cách cửa điện tương đối gần, một ít quan viên thấy được Lý Dịch, trên mặt đồng loạt lộ ra biểu tình cổ quái. Tần gia, Trần gia, Thôi gia, cùng với những người quyền quý, triều thần từng đắc tội hắn, tất cả đề bị từ chối ở ngoài cánh cửa viện toán học. Cách làm như vậy vừa đơn giản thô bạo, vừa không khác gì tuyên bố trước mặt bệ hạ, quần thần văn võ ra: Các ngươi kết thù với ta, ta sẽ không cho các ngươi được thoải mái đấy, ngươi làm khó dễ gì được ta? Buổi thượng triều hôm nay, nhất định sẽ là một phen tinh phong huyết vũ, phe phái Thục Vương vô cùng phẫn nộ đã sớm nghĩ tốt cách công kích Lý Bá Tước như thế nào. Mà Lý Dương cũng chính là Lý Bá Tước... trước khi thượng triều hắn lại dựa vào Trụ Tử ngủ gật. Không ít người trong lòng vừa kinh vừa nghi, vị Lý Bá Tước này, thật sự là trên đời này không có việc gì khiến hắn quan tâm sao? Lý Dịch thực ra rất để ý Trụ Tử chính điện, quá cứng, dựa vào không thoải mái, thập phần ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ. Thật vất vả mới sắp tiến vào giấc ngủ, bả vai bỗng nhiên trầm xuống, Lý Dịch trong nháy mắt liền bừng tỉnh. Nếu đứng ở đối diện hắn không phải Tiết lão tướng quân cùng vài vị lão tướng, nhất định Lý Dịch hắn sẽ tiến lên liều mạng. - Trong triều, sao lại bày ra bộ dáng tử khí trầm trầm không có chút tinh thần nào thế. Tiết lão tướng quân vỗ vỗ bờ vai của Lý Dịch, nói. Lão tướng quân mặt đỏ bĩu môi nói: - Tiết lão thất phu ngươi còn có mặt mũi nói đứa nhỏ này sao, có lần nào ngươi thượng triều không được vào Trụ Tử ngủ gật chứ? - Tiết lão tướng quân, Mã lão tướng quân...... Lý Dịch chắp tay chi lễ của vãn bối với vài vị lão tướng, vừa rồi bị Tiết lão tướng quân vỗ một cái như vậy, bả vai có chút tê tê, thật vất vả mới chuẩn bị ngủ được vì vậy mà tan biến không còn một chút. - Người một nhà, đừng có khách khí như vậy! Tiết lão tướng quân phất tay nói. Lần trước chuyện “Lưu danh Binh thư”, mấy lão gia hỏa bọn họ đều rất có cảm tình với ý Dịch. Tuy rằng trước mắt binh thư kia chỉ lưu truyền trong hoàng thất, không có khả năng sẽ lan truyền rộng rãi, nhưng tóm lại vẫn có thể một ngày nổi danh. Bon họ tuy rằng sẽ không giống tác giả của binh thư lưu danh muôn đời, nhưng ít ra, cũng sẽ có người nhớ rõ bọn họ. Điều này với các lão tướng chinh chiến cả đời đã là rất đủ rồi. - Tiểu tử ngươi, việc làm gần đây rất hợp khẩu vị lão phu. Tiết lão tướng quân nhìn Lý Dịch, tán thưởng nói: - Đám mục nát ấy, chỉ thích đứng sau lưng ngấm ngầm giở trò, đâu giống võ tướng chúng ta dứt khoát như vậy! Vài vị lão tướng vẫn luôn coi Lý Dịch là con cháu kế nhiệm, tướng quân mặt đỏ thật ra không giống Tiết tướng quân. Ông nhìn Lý Dịch, biểu tình lại có phần nghiêm túc: - Lần thi cử này tuy rằng hả giận, nhưng cũng đắc tội rất nhiều người. Ngươi còn trẻ, không hiểu rõ cái lợi cái hại trong đó, cho dù là bệ hạ làm cũng có chút khó khăn. Chờ lát nữa, sợ là sẽ có không ít người đứng ra cáo tội ngươi, nhớ là không thể cường ngạnh nữa, chỉ cần ngươi hơi lui một bước, bệ hạ nhất định sẽ che chở cho ngươi. - Vãn bối đã biết. Lý Dịch gật đầu. Lão tướng này nhìn như tục tằng, nhưng lại vô cùng thận trọng, sự yêu quý đối Lý Dịch cũng không có nửa phần giả vờ, đã dạy cho hắn không ít đạo làm quan. Lại đợi ước chừng mười lăm phút nữa, lão hoàng đế mới chậm chạp từ sau điện xuất hiện. Đương kim hoàng đế là hoàng đế cần cù nhất trong lịch sử Cảnh Quốc, từ ngày đăng cơ, trừ những đại lễ mừng trọng đại, hoạt động, cùng với bản thân có nguyên nhân xuất cung, nếu không thì thượng triều đều không ngưng ngày nào. Hôm nay, theo thường lệ là vài vị quan to đơn giản bẩm báo, thấy không có đại sự gì, Cảnh Đế nhìn phía dưới hỏi: - Tình huống chiêu sinh của viện Toán học là như thế nào? Người của Quốc Tử Giám - Tế Tửu phụ trách việc này nghe vậy, tiến lên một bước, nói: - Bệ hạ, viện toán học chiêu sinh đã hoàn thành ngày hôm qua, tham gia khảo giáo hơn ngàn người, căn cứ thành tích khảo giáo chọn ra một trăm người trúng tuyển, trong đó hàn môn đệ tử 66 người, danh sách cụ thể đã được người dán ở bên ngoài cửa cung. Lời nói của Quốc Tử Giám Tế Tửu vừa dứt, bách quan bên trong nhất thời tạo lên một trận dối loạn. Trong 100 người, hàn phu sĩ tử 66 người, chẳng phải đang nói, con cháu quan lại chỉ có 34 người sao? Tuy rằng hàn phu sĩ tử tham gia khảo thí chiếm đại đa số, nhưng kết quả này, vẫn là ra ngoài phỏng đoán của bọn họ rất nhiều. Cảnh Đế đối với kết quả này cũng rất ngoài ý muốn, hai con số này đảo ngược cho nhau thì còn đỡ, hay là Lý Dịch cố tình gây khó xử cho con cháu quan lại? - Bệ hạ, thần có bổn tấu! Một đạo giọng nói bỗng nhiên từ trong đám người truyền đến. Mọi người nhìn thấy Công Bộ Lý thị lang đứng ra, nói: - Thần buộc tội Viện giam viện toán học Lý Dịch, ở trong lúc chiêu sinh, có sai lầm không công bằng, cố tình làm khó dễ một bộ phận thí sinh, mong rằng bệ hạ làm rõ. Sau khi Lý thị lang đứng ra, lập tức có mấy người đi theo. Lý do buộc tội giống nhau như đúc, Viện giam viện toán học Lý Dịch trong quá trình chiêu sinh của viện toán học, không có căn cứ và nguyên tác công bằng công chính, không kiêng nể gì, cố ý làm khó dễ một số thí sinh, vô cùng hổ thẹn vơi bệ hạ, với triều đình đã tin tưởng hắn...... Tần gia, Thôi gia cùng với Trần gia lại không hề đứng ra, trong lòng tất cả quan lại t tức liền hiểu rõ. Thứ bọn họ muốn, hiển nhiên không phải trừng trị Viện giam Lý Bá Tước, mà là muốn thông qua lý do này giúp bọn họ tranh giành được càng nhiều lợi ích. Cảnh Đế ngồi ở phía trên, ánh mắt nhìn quét một vòng, nói: - Lý Dịch đâu? Trên triều im lặng không một tiếng động. Tất cả quan lại quay đầu xung quanh, thẳng đến mỗ vị quan viên nọ không nhịn được duỗi tay đẩy đẩy người đang dựa vào Trụ Tử, nhỏ giọng nói: - Lý Viện giam, bệ hạ gọi ngươi đó. Lý Dịch che miệng ngáp một cái, bước nhanh đi đến phía trước, khom người nói: - Có thần. Cảnh Đế nhìn hắn hỏi: - Có quan viên cáo buộc ngươi cố tình làm khó dễ một bộ phận thí sinh, trong kỳ chiêu sinh cho viện toán học không công bằng, có việc này hay không? - Là thần nhất thời hồ đồ. Lý Dịch gật đầu nói. Tay Công Bộ Lý thị lang trong tay áo nhất thời cứng lại, ông ta vốn ở khi Lý Dịch phủ nhận, lấy chứng cứ ra, nhưng không nghĩ tới Lý Dịch lại có thể thừa nhận dễ dàng như vậy, điều này khiến kế hoạch tiếp theo của ông ta bị ảnh hưởng. Không ít triều thần đều lắc đầu, vị Lý Bá Tước này rốt cuộc vẫn còn quá trẻ tuổi, làm việc chỉ do nhất thời xúc động, nhưng lúc này đây, chỉ sợ là những người đó sẽ không dễ dàng nhả ra. Cảnh Đế há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp tục như nào. Ý tưởng của Cảnh Đế là giải quyết xong việc này, cùng với việc mài bớt góc cạnh của Lý Dịch, khiến hắn sau này càng thêm trầm ổn hơn một chút. Nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Lý Dịch có thể thừa nhận dứt khoát như vậy. - Nhân tư quên công, trẫm nên phạt ngươi như thế nào? Lúc lâu sau, Cảnh Đế mới mở miệng lần nữa. Thần sắc Lý Dịch nghiêm nghị, biểu tình thành khẩn, nói: - Thần có lỗi, làm Viện giam của viện toán học mà thần cô phụ tín nhiệm của triều đình, cô phụ kỳ vọng bệ hạ. Thần cảm thấy bản thân đã không thể gánh vác trọng trách lớn như vậy, khẩn cầu bệ hạ cho phép thần từ chức Viện giam viện toán học, về nhà suy nghĩ...... Công Bộ Lý thị lang ngây ngốc đứng tại chỗ, biểu tình đờ đẫn. Tại sao lại như vậy......, chuyện không nên phát triển như vậy!