Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 518 : Công chúa điện hạ khác thường
Một Công bộ thị lang nào đó ngơ ngơ ngác ngác ra ngoài điện, chỉ cảm thấy dường như ngay cả linh hồn cũng sắp rời khỏi thân thể. Hắn đã chuẩn bị chỉnh chu, lẽ ra sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm nào mới đúng, nhưng mới vừa rồi, hắn vừa bước ra bước đầu tiên, sau đó thì ------ sự việc bắt đầu phát triển theo hướng không nằm trong tầm khống chế của hắn nữa.
Trên thực tế, mấy ngày nay không biết họ đã dùng bao nhiêu thủ đoạn trong tối ngoài sáng, nhưng cuối cùng, Thục vương không còn là Thục vương, Lý Tử Tước thì vẫn là ------ Lý Tử Tước lại biến thành Lý Bá Tước.
Sự thật này quả là khiến người ta bất đắc dĩ...
- Lý đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một đồng liêu bên cạnh có chút thất hồn lạc phách nói.
Công bộ thị lang không trả lời, hắn chẳng qua cũng chỉ là một chân chạy vặt, hắn làm sao biết tiếp theo nên làm gì!
- Tới Tần phủ!
Hồi lâu sau, hắn mới cắn răng nói một câu.
Họ không có quyền lên tiếng trong chuyện này, không có được một danh ngạch vào Viện Toán Học, có lẽ Tần tướng cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Phe Thục vương từ trước đến nay luôn nói gì nghe nấy với Tần tướng, xem ra người bắt đầu sốt ruột không chỉ mỗi mình hắn.
Có người ủ rũ, đương nhiên cũng có người xuân phong đắc ý. Mặc dù sĩ tử nhà nghèo vẫn chiếm đa số trong trăm học sinh Viện Toán Học, nhưng so sánh với các nhà quan lại, rốt cuộc họ vẫn còn thiếu nội tình, thậm chí là dù sau này đi ra từ Viện Toán Học, họ vẫn không thể phát triển bằng con cháu quan lại trên con đường làm quan.
- Không phải chỉ là lão tam nhà ngươi thi vào được Viện Toán Học sao, vui đến thế à? Nếu ta nhớ không lầm lão nhị nhà ngươi ở tại Quốc Tử Giám đúng không, khi nó được Trần đại nho thu làm đệ tử cũng không thấy ngươi vui vẻ như thế.
Một quan viên thấy đồng liêu bên cạnh vô cùng vui sướng, thậm chí miệng còn ngâm nga điệu hát dân gian thì không kiềm được hỏi.
- Không giống, không giống đâu...
Vị quan viên nọ lắc đầu, nói:
- Quốc Tử Giám.... Quốc Tử Giám đã sắp suy sụp, Viện Toán Học tốt thế nào, sau này ngươi sẽ rõ thôi.
Làm quan viên Hộ bộ, hắn may mắn biết được nhiều chuyện hơn, con đường nhóm học sinh đầu tiên sắp đi là một lợi thế nhóm học sinh đợt sau không cách nào đạt được, bỏ qua lần này, có thể sau này không còn cơ hội nữa.
Nói xong, hắn nhìn người bên cạnh một xái, thấy đối phương đang nhìn sau lưng mình ngậm miệng không nói, nghi hoặc quay đầu nhìn...
Tế tửu cùng với mấy vị tư nghiệp, tiến sĩ Quốc Tử Giám đang đứng tại đó, lạnh lùng nhìn hắn.
......
......
Lý Dịch là người sau cùng ra ngoài, hắn phủi bụi trên mông, quay đầu nhìn trong điện, thầm mắng trong lòng một câu, lúc này mới sải bước tiến ra ngoài cung.
- Từ quan? Quả là một bàn tính toán thật hay, có khi hắn còn mong trẫm cách chức hắn không?
Cảnh đế có chút tức giận nói:
- Các thần tử khác đều phân ưu cho vua, hắn thì ngược lại, mới qua chuyện đánh Thục vương mấy ngày lại làm ra việc này, sao trẫm lại có loại thần tử như hắn?
Thường Đức nhìn ra xa không nói lời nào.
Đổi lại là người khác, nếu làm ra hai chuyện này không biết đầu đã ở đâu, nhưng bệ hạ lại chỉ phát tiết đôi câu rồi xong, trên thực tế, bệ hạ chém đầu ai cũng sẽ không chém đầu Lý Dịch. Bởi vì Thục vương, trên triều đình đã hình thành một lực lượng ngay cả bệ hạ cũng không thể coi thường, đây là điều mà bất kì một vị quân vương nào cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng bệ hạ là Thiên tử, mỗi một động tác của hắn đều có vô số người đang nhìn, trong rất nhiều tình huống chỉ có thể chọn xử lý bằng ôn hòa.
Nhưng Lý Bá Tước thì khác, hắn không cần tiền, cũng không cần quyền, thậm chí ngay cả quan viên hắn cũng không muốn làm, muốn làm gì đều dứt khoát trực tiếp, chẳng sợ hãi, bị cách chức quá hợp ý hắn, phạt bổng càng không quan tâm...
Không chỉ vậy, tác dụng của hắn lại hết lần này đến lần khác không thể bị bất kì ai thay thế. Trên triều đình hôm nay, thậm chí không cần bệ hạ mở miệng cũng đã có vô số đại thần nói giúp cho hắn, thử hỏi trong bách quan, còn có ai có thể làm được điểm này? Một thần tử luôn có thể chuẩn xác phỏng đoán được thánh ý, vì bệ hạ phân ưu như vậy, vị quân vương nào sẽ cam lòng trừng phạt? Nếu không phải mấy ngày này hắn liên tiếp cuỗm ba vị công chúa bệ hạ yêu thích nhất chạy đi, có lẽ bệ hạ sẽ không đạp luôn một cước lên mông hắn.
Làm việc tốt không được khen thưởng thì không nói, còn rất khó hiểu mà bị đá một cước, sau khi ra ngoài đại điện, trong lòng Lý Dịch có chút khó chịu.
Không cho những người kia tiến vào Viện Toán Học là vì hắn không muốn bồi dưỡng nhân tài thay Thục vương, lão hoàng đế thì không muốn một đoàn thể nào đó tiếp tục lớn mạnh, mọi người nhất trí mục tiêu, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau hướng tới đích ------ mấy tên lấy được chỗ tốt rồi qua cầu rút cầu đều là những kẻ khốn khiếp.
Một người bỗng nhiên lao ra từ trong góc bên cạnh, kéo tay áo hắn nói:
- Hôm nay chúng ta tiếp tục xuống phố mua đồ nghe kịch đi, lần trước xem hết tranh liên hoàn rồi, ta muốn mua cái mới, còn cái chong chóng biết quay của Vĩnh Ninh nữa, ta cũng muốn một cái, xe lắc phụ hoàng bảo thợ thủ công Công bộ làm đã xong rồi, nhưng xấu hơn cái ở nhà ngươi, ta muốn...
Được lắm, hết già giày vò giờ lại đến trẻ, Thọ Ninh công chúa thì lợi hại hơn, tra tấn song song cả thể xác lẫn tinh thần, Lý Dịch nhất thời cảm giác cuộc sống tối tăm không còn ánh sáng...
Loli ngạo kiều muốn xuất cung, đương nhiên không đi một người được, nhất định phải có trưởng công chúa điện hạ theo cùng.
- Lần này ngươi đắc tội quá nhiều người, những ngày sau này phải cẩn thận một chút, khi ra ngoài mang thêm nhiều hộ vệ.
Lý Dịch quay đầu nhìn nàng, hỏi:
- Kinh đô cũng lưu hành ám sát hả?
- Cẩn thận luôn tốt hơn.
Lý Minh Châu nói:
- Ngươi không ở trong quan trường, không biết bọn họ vì lợi ích sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Nếu họ bày ra âm chiêu ám chiêu gì đó, có lẽ Lý Dịch sẽ không biết làm thế nào để đối phó, nhưng ám sát thì hoàn toàn không cần lo lắng. Người ngoài không rõ thân phận bây giờ căn bản không thể đến gần Bá Tước phủ trong vòng mười trượng, tới một người chết một người, đến hai người chết một đôi. Lúc ra khỏi nhà, bên người cũng không thiếu cao thủ trong cung, Tông Sư đến cũng không sợ, làm gì cần lo lắng an toàn?
- Các ngươi muốn tổ chức đại hội anh hùng tại kinh đô sao?
Công chúa điện hạ hôm nay hay chuyển đề tài đột ngột quá, Lý Dịch có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Còn nửa tháng nữa.
- Ngươi cũng muốn tham gia?
Lý Dịch nhìn nàng, nếu nàng nghĩ vậy thật, vẫn phải khuyên nàng sớm bỏ ý định này đi mới được. Chức vị minh chủ được điều động nội bộ, vì thế Liễu nhị tiểu thư mời ra cả nhị thúc công, những người khác chỉ tập trung tham gia là được, đừng nghĩ gì nhiều cho mệt...
- Nhị tiểu thư nhà các ngươi bao nhiêu rồi?
Trưởng công chúa điện hạ nhìn ra phía xa, khó hiểu hỏi.
- Bao nhiêu?
Không ngờ công chúa điện hạ lại chuyển đề tài cái vèo, Lý Dịch sửng sốt một chút, vấn đề này hắn thật sự không biết, chủ yếu là do trước kia không để ý lắm, nhưng lần trước muội ấy dạy mình cưỡi ngựa hình như có mơ hồ cảm nhận được, chắc là B... hoặc là C?
- Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Lý Dịch có chút cảnh giác, thầm nghĩ, không thể nào, thảo nào đến bây giờ công chúa điện hạ vẫn chưa gả đi, thì ra người nàng thích là ----- Liễu nhị tiểu thư!
Công chúa điện hạ nhìn hắn:
- Sao vậy, không thể nói tuổi của nàng sao?
- Thì ra ngươi đang hỏi tuổi.
Lý Dịch yên tâm, nói:
- Vừa qua khỏi mười bảy.
Hắn nói xong cũng hơi kinh ngạc, con gái ở hậu thế năm mười bảy tuổi đang làm gì nhỉ, ai cũng là một cô bé yểu điệu như hoa, chắc đang học cao trung. Nhìn lại Liễu nhị tiểu thư, vào mười bảy tuổi, nàng lại đang tranh giành ghế võ lâm minh chủ cùng với vô số cao thủ...
- Mười bảy tuổi, các ngươi không có định ra hôn sự cho nàng sao?
Lý Minh Châu nhìn hắn hỏi.
- Hôn sự? Không có.
Lý Dịch lắc đầu, chuyện này ai dám quản, không muốn sống nữa sao?
Thêm nữa, Liễu nhị tiểu thư mới 17 tuổi, ở hậu thế vẫn còn là con nít, nếu ai dám đến cửa đề nghị kết thông gia, vậy bẻ cái chân chó của hắn trước!
Cơ mà, vì sao công chúa điện hạ lại đột nhiên hỏi vấn đề này nhỉ, thật sự là khác thường....
Chẳng lẽ, nàng thật sự có suy nghĩ làm loạn gì đó với đối Liễu nhị tiểu thư?
Trong đầu Lý Dịch trong không khỏi hiện ra một ít hình ảnh, hơi đỏ mặt...
Quá xấu hổ....
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương