Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 515 : Cho chúng ta một lời giải thích
- Chuyện này... Ai có thể trả lời được?
Bên trong Trắc điện, rất nhiều tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám cầm trong tay một tập đề thi, hai mặt nhìn nhau.
Trình độ Toán học của Lý Bá Tước khiến bọn họ phải ngước nhìn, lại là giám thị cuộc thi Toán, đề chiêu sinh cũng do một mình hắn hoàn thành. Khoa Toán của Quốc Tử Giám không có cách nào nhúng tay. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, nơi đầu tiên các thí sinh tìm tới là bọn họ, không phải Lý Bá Tước...
Phần đề thi này, bọn họ xem mà còn như lọt vào trong sương mù. Nói như vậy là có chút khuếch đại, kỳ thật ngay cả đối chiếu đáp án bọn họ còn chẳng có tâm tư ------ huống hồ là những thí sinh đó?
Thí sinh nếu nháo lên, chính là một loạt chuyện phiền toái xảy ra.
- Các vị công tử, các người không thể đi vào, chờ tiểu nhân thông báo trước đã.
Ngoài cửa truyền tới một trận rối loạn, Tần Phong cùng đám người Trần Lập Sâm chờ đám hạ nhân lui, mới nhanh chóng đi vào.
- Chuyện gì?
Một vị tiến sĩ toán học nhìn bọn họ hỏi.
Địa vị của Tần Phong và Trần Lập Sâm ở gia tộc của từng người địa vị có hơi thấp so với Tần tiểu công gia và Trần tiểu công gia. Nhưng mười mấy người này không thể khinh thường, cũng không thể xem nhẹ.
- Về đề thi khảo thí lần này, chúng ta yêu cầu một lời giải thích.
Người nói chuyện là Trần Lập Sâm, trong giọng hàm chứa nồng đậm chất vấn.
Trước khi tiến vào, bọn họ đã hỏi qua những người khác, tuy rằng đề thi của đại đa số người đều bất đồng, nhưng độ khó không chênh lệch nhiều lắm, nếu có thì chẳng qua là thay đổi vài con số. Mà tới lượt bọn họ, đề liền khó như lên trời, mười mấy người gộp lại cũng không thể giải xong một đề.
- Cái gì mà đề…
Vị tiến sĩ toán học ấy vừa nói một câu, tựa như nhớ ra cái gì, thân thể bỗng nhiên chấn động, trên mặt hiện ra sự kinh ngạc. Ông ta đột nhiên quay đầu lấy một tập bài thi, hỏi:
- Bài thi của các ngươi là đây?
- Đúng vậy!
Trần Lập Sâm nhìn một lúc, gật đầu nói:
- Ta muốn hỏi một câu, vì sao đề của mọi người đều có độ khó tương đương nhưng lai cố tình cho chúng ta làm đề khó như vậy. Chuyện này, thỉnh các vị đại nhân cho chúng ta một lời giải thích.
Hàn tiến sĩ nhìn hơn mười người trước mắt…
Nhị công tử phủ Trần quốc công Trần Lập Sâm, Tần Phong Tần gia, Thôi Tập Tân Thôi thị, còn có công tử nhà Công Bộ Lý thị lang Lý Kiện Nhân…
Những cái tên này tại sao lại quen thuộc như vậy?
Hàn tiến sĩ há miệng thở dốc, lại phát hiện chính mình căn bản không có lời gì để nói.
Đều đã rõ ràng như vậy, còn muốn giải thích cái gì nữa. Các ngươi căn bản không biết, hôm nay các ngươi có thể tiến vào nơi này tham gia khảo thí đã là đại vận rồi, còn muốn thi đỗ học viện Toán?
Một người ngũ hành thiếu thổ, một người phẩm đức có vết nhớ, một người điên điên khùng khùng……, người như vậy, làm sao có thể tiến vào học viện toán được, ai cho các ngươi tự tin?
Có Lý Bá Tước ở đây, tên các ngươi cũng là sai rồi.
- Việc này, bản quan không thể giải thích cho các vị được……
Hàn tiến sĩ bất đắc dĩ nói.
Cách đó không xa, Thường Đức đã nhìn thấy tình huống bất thường bên này, nhíu mày, đã đi tới……
……
……
Thọ Ninh công chúa dường như cực kì khuyết thiếu tuổi thơ ấu, câu cá lại có thể hô to gọi nhỏ, càng miễn bàn lần đầu tiên nhìn thấy cầu trượt cùng xe lắc, ánh mắt tỏa ra ánh sáng.
Đáng tiếc vận khí của nàng hình như cũng không tốt. Đã một canh giờ, ngay cả Vĩnh Ninh dùng cần câu nhỏ cũng câu được con cá bằng nửa đầu ngón tay, tiểu công chúa ngạo kiều vẫn chưa thu hoạch được gì.
- Chơi đủ rồi, trở về thôi…
Lý Dịch từ mái che nắng giản dị bên cạnh đi ra, trên tay cầm một khối dưa hấu ướp lạnh đưa cho nàng. Tuy rằng thời tiết cũng không quá nóng, trên đỉnh đầu nàng cũng có một cái lều che nắng nho nhỏ, nhưng ngồi ở bên ngoài một canh giờ, tóc mai hai bên má vẫn là có chút cảm giác ướt dầm dề.
Tiểu công chúa ngạo kiều đưa cần câu cho Lý Dịch, bản thân thì cầm dưa hấu lên gặm, hàm hồ nói:
- Ta muốn đổi nơi khác, nơi này phong thuỷ không tốt, không câu được cá!
Lý Dịch nhấc cần câu lên trên, nhìn nàng nói:
- Nếu ngươi còn kiên trì dùng kẹo đường hồ lô câu cá, trừ phi cho Thường tổng quản nhảy xuống tự móc một con cá giúp ngươi, thì đổi chỗ nào cũng không câu nổi.
Hắn chống cần câu trên mặt đất, nhìn Thường Đức đang đi đến bên này, hỏi:
- Khảo thí đã kết thúc?
- Kết thúc.
Thường Đức gật đầu, nói:
- Quốc Tử Giám sẽ căn cứ vào đáp án ngươi đưa, trước ngày mai sẽ chấm xong bài thi, chính thức công bố danh sách 100 người đứng đầu.
Bài thi Toán học không giống với đề thi khoa cử, đúng chính là đúng, sai chính là sai, chấm vô cùng đơn giả. Bởi vậy bệ hạ hạ lệnh, cho bọn họ nửa ngày để chấm bài, ngày thứ hai phải có kết quả.
Thường Đức trầm ngâm một lát, nói:
- Ngươi làm như vậy, sẽ đắc tội không ít người.
Lý Dịch không cho là đúng:
- Không làm như vậy thì sẽ không đắc tội?
Thường Đức nghĩ nghĩ, Lý Dịch đã đắc tội Thục Vương, đắc tội Tần gia, đắc tội Trần gia…, cho nên hắn chú định sẽ đứng đối lập với một số triều thần ------ mặc dù hắn có làm gì hoặc chẳng làm gì cả.
Thường Đức bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, hồi lâu mới mở miệng:
- Bệ hạ nói, ngày mai chuyện trong triều, ngươi tự giải quyết.
- Còn gì nữa không?
- Trước khi lâm triều, tới Ngự Hoa Viên bồi bệ hạ dùng bữa.
Thường Đức nói xong câu đó lập tức rời đi, tiểu công chúa ngạo kiều dùng cần câu của Vĩnh Ninh cuối cùng cũng câu được con cá đầu tiên, kích động lại nhảy nhót liên hồi. Lý Dịch bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, vẫy tay tới Thường Đức đã lên xe ngựa.
- Còn có chuyện gì?
Thường Đức kịp thời thít chặt cương ngựa, nhìn Lý Dịch hỏi.
Lý Dịch do dự nói:
- Cái đó… nhớ nói rõ với ngự trù, ngày mai đừng nấu chè hạt sen nấm tuyết nữa, mỗi ngày bệ hạ đều uống cái đó, không ngán sao?
- Ngươi chỉ muốn nói cái này?
Sắc mặt Thường Đức có chút không tốt lắm.
- Đương nhiên không phải.
Lý Dịch lắc đầu, nói:
- Còn có, ngàn vạn lần phải nhắc nhở bọn họ, trong canh không được bỏ rau thơm……
Hưu!
Thường Đức vung roi, con ngựa ăn đau, phát ra một tiếng hí dài, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Lý Dịch.
……
……
- Bệnh tình Vĩnh Ninh sao rồi?
Cảnh Đế khí sắc không tồi, tâm tình thoạt nhìn chí ít cũng không quá kém, hỏi đều là chuyện có liên quan với Vĩnh Ninh công chúa.
- Nội tâm Vĩnh Ninh công chúa tự bế đã lâu, mấy ngày nay thần tận lực giúp công chúa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đã rất có hiệu quả, chỉ cần hai tháng nữa, hẳn là có thể khỏi hẳn.
Dưới tiền đề to lớn là chữa bệnh, câu cá, xem kịch, bắt thỏ, đều là có lý do chính đáng.
- Thọ Ninh mấy ngày nay không tạo thêm phiền phức cho ngươi chứ?
Cảnh Đế đã dùng chén cháo thứ hai, bỗng nhiên hỏi một câu.
Lý Dịch lắc đầu, trái lương tâm nói:
- Không có, Thọ Ninh công chúa thiên chân hoạt bát, tính tình trẻ con, chỉ là ham chơi một chút, không có tạo thêm phiền toái gì cho thần……
Ở trước mặt lão hoàng đế cáo trạng nữ nhi lão, có tên ngốc mới có thể làm vậy, hơn nữa nếu nàng biết được, thì hắn sẽ có thêm phiền toái.
Cảnh Đế ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một cái, nói:
- Vậy mà ngươi lại mang đến cho trẫm phiền toái không nhỏ……
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, ăn cơm phải hết sức chuyên chú. Lão Thường tuy rằng lớn lên xấu, nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy, cháo hôm nay quả nhiên không có rau thơm. Ngự trù đáng giá được khen ngợi, khi rời đi, tiện tay thưởng hai trái dưa chuột.
Khi thu được một đống lớn tấu chương buộc tội Lý Dịch, Cảnh Đế mới hiểu được câu nói ngày đó Thường Đức nói có ý tứ gì.
Triều thần minh tranh ám đấu cũng không có gì hiếm lạ. Từng người vì danh lợi, tìm cách bài trừ kẻ đối lập. Những điều này Cảnh Đế đều đã gặp qua, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cách bài trừ vừa đơn giản trực tiếp như vậy, lại còn trắng trợn táo bạo tới mức này……
Lý Dịch vẫn là Lý Dịch kia, cho dù làm chuyện gì đều sẽ nằm ngoài dự đoán mọi người, tùy tiện gây ra phiền toái này cho Cảnh Đế.
- Trẫm rất muốn nhìn, tí nữa thượng triều, ngươi còn có thể vẫn luôn như thế này hay không.
Cảnh Đế liếc mắt nhìn Lý Dịch một cái, đứng lên, nói:
- Chuẩn bị thượng triều!
Cảnh Đế tính toán muốn làm Lý Dịch cảm thụ một chút tư vị một thân một mình đối mặt với chỉ trích của đông đảo triều thần, hy vọng lần này có thể mài bớt đi chút mũi nhọn của hắn.
- Không có nghĩa khí……
Lý Dịch buông đũa, thở dài nói.
Làm suy yếu thế lực Tần Tướng, còn không phải là lão hoàng đế cho tới nay vẫn luôn mong muốn sao. Hiện tại thì tốt rồi, trong đám người giữ chức vị quan trọng trong việc toán học tương lại, Tần tướng bọn họ ngay cả sợi lông mao cũng ném không tới……
Rõ ràng trong lòng trộm mở nhạc, bên ngoài lại tương phản muốn trách mình, trên đời này có đạo lý như vậy sao?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương