Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 486 : Thiên hậu nương nương hiển linh!
Hán tử vốn chính khí tràn đầy, vừa nghe được người qua đường nhắc nhở, lập tức sững sờ tại chỗ.
Sỡ dĩ hắn đi lên giáo huấn tên ăn chơi trác táng kia, là vì muốn lưu lại chút tiếng tăm để có tư cách leo lên bảng hiệp nghĩa, nào ngờ người kia lại là cháu trai của Tể tướng đương triều?
Cái này có chút không giống với kế hoạch ban đầu của hắn.
- Đại hiệp, tốt hơn hết ngươi nên chạy nhanh đi, ở kinh đô này ngươi đấu không lại Tần gia đâu.
Từ trước đến nay, Tần tiểu công gia phách lối cuồng vọng, xem thường kỷ cương, là nỗi sợ hãi lớn nhất tại kinh đô. Nhìn thấy hắn ở ven đường bị đánh, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái, theo đó cũng rất có hảo cảm với vị gọi là Trịnh Miễn đại hiệp kia, cho nên lại nhắc nhở hắn lần nữa.
Bởi vì nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ núp trong đám đông nhắc nhở cho nên không sợ bị phát hiện.
- Xem ra ta không thể ở lại kinh đô này được rồi….
Trong lòng đại hán cũng thầm than xúi quẩy, cái kinh đô chó má, đâu đâu cũng toàn là người mà hắn đắc tội không nổi. Hắn còn đang tính bái kiến đại danh đỉnh đỉnh Liễu nữ hiệp, nếu có thể may mắn gia nhập Liễu Minh thì tất nhiên là không còn gì tuyệt vời hơn. Nhưng bây giờ xem ra, hắn vừa mới tới kinh đô ngày đầu tiên đã phải chuẩn bị chạy trốn rồi.
Có điều, dù sao thì cũng đã lỡ đắc tội rồi, chi bằng để hắn phát tiết ác khí ra hết đi.
Đại hán gãi đầu suy nghĩ, cảm thấy đạo lý này không sai.
Kinh đô ở không được, lão tử đi phủ Khánh An là được chứ gì!
- Hừ! Tần Tướng thì sao? Cháu trai của Tần Tướng là có thể vô pháp vô thiên?
Đại hán hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt chính khí, dõng dạc nói:
- Nơi này là kinh đô, là dưới chân Thiên Tử, nếu có kẻ dựa vào quyền thế ức hiếp người khác, Trịnh mỗ lại càng muốn cho hắn biết, kết cục của những tên ỷ thế hiếp người!
Đại hán dùng một chân đá Tần Dư đang nằm trên mặt đất như đá một cái túi rách, sau đó lại là một trận quyền đấm cước đá, cuối cùng cười to vài tiếng, nói:
- Nhớ kỹ tên của mỗ, mỗ là Trịnh Miễn ở Tuyên Châu, hạng hai mươi ba của hào hiệp Địa Bảng!
Sau khi nói xong, hắn lanh lẹ lách người vào trong đám đông, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
- Anh hùng…
Biết rõ Tần gia quyền thế lớn, thế mà vẫn dám đắc tội Tần tiểu công gia như cũ. Hiện tại mọi người đã không cho rằng người nọ chỉ là một tên hán tử lỗ mãng, đây là anh hùng chân chính, rất xứng với danh xưng hào hiệp, nhất thời mọi người đều nổi lên lòng tôn kính với hắn.
Tuyên Châu Trịnh Miễn, bọn họ yên lặng nhớ kỹ cái tên này ở trong lòng.
Quan sai luôn luôn là xuất hiện sau khi mọi việc đã xong xuôi, nhìn thấy Tần tiểu công gia vết thương chằng chịt, bọn họ tất nhiên không dám chậm trễ, cả đám lập tức đi tìm tên hung thủ kia. Quan sai phân công một người chạy đi thông báo cho Tần phủ trong thời gian sớm nhất, những người còn lại thì nâng Tần tiểu công gia đi tới y quán gần nhất.
- Các ngươi cứ đi thẳng dọc theo con đường này, thấy được Câu Lan thứ hai thì chính là nơi các ngươi muốn tìm.
Tên hán tử tên là Ngô Nhị đi theo đám quan sai rời đi, khi đi ngang qua người nữ tử giả nam nhân kia, thấp giọng nói một câu.
Người nữ tử ăn mặc như nam nhân nhìn đại hán kia bước nhanh rời đi, mọi người chung quanh bắt đầu dời ánh mắt đến mình, nàng cũng nhanh chóng nắm thiếu niên bên cạnh rời khỏi.
Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất, mọi người mới thu tầm mắt lại, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
- Ai da, lá gan của vị anh hùng kia cũng rất lớn.
- Dám ở trong kinh đô đánh Tần tiểu công gia, trừ vị Lý Bá Tước kia thì chỉ có vị anh hùng này. Nói thật, ta vừa rồi nhìn xem cũng thấy thật mẹ nó sảng khoái!
- Các ngươi nói xem, chẳng lẽ các nhà quyền quý đều sẽ chơi như vậy? Vị Tần tiểu công gia kia chẳng phải là thích vợ của người khác sao, khi nào thì cũng thấy hứng thú với loại tiểu công tử xinh đẹp?
- Rõ ràng hai người kia là hai vị tiểu nương tử, mắt ngươi có phải mù hay không a….
Tần tiểu công gia ở ven đường bị người đánh gần chết, đây thật sự có thể coi là một tin tức siêu cấp lớn, khiến cho vị hào hiệp Trịnh Miễn kia cũng được nhiều người nhắc tới, nổi danh trong kinh đô.
Thậm chí có người còn cố tình đi hỏi thăm về bảng xếp hạng hào hiệp mà Trịnh Miễu nói tới, sau đó phát hiện thế nhưng thật sự có một cái bảng xếp hạng kỳ quái như vậy, hiện đang có ở trong một câu lan ngoài thành. Nhất thời có vài người hứng thú, kết nhóm cùng nhau ra khỏi thành nhìn xem...
Nội thành, ở một chỗ câu lan mới xây không lâu.
Uyển Nhược Khanh mang vẻ mặt mệt mỏi từ bên trong đi ra.
Vượt qua muôn vàn khó khăn, mấy chỗ câu lan trong nội thành rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo. Mấy ngày nay có rất nhiều việc nàng phải tự làm lấy, thực sự có chút mỏi mệt.
Đằng trước có hai bóng người đi tới, Uyển Nhược Khanh đứng tránh ở một bên nhường đường cho họ, nhưng lại bị vị công tử trẻ tuổi đang đi tới kia thình lình nhào lên ôm chầm lấy. Uyển Nhược Khanh nhất thời biến sắc, đang muốn mở miệng thì cảm nhận được trước ngực truyền đến một cảm giác kỳ quái, tựa hồ có chút quen thuộc. Nàng giống như là nghĩ đến cái gì, lập tức nhìn người nọ.
- Ha ha, bị ta dọa sợ rồi phải không!
Trên mặt vị “công tử” trẻ tuổi kia lộ ra vẻ thoải mái, nhưng vẫn ôm Uyển Nhược Khanh không buông.
- Các ngươi, tại sao các ngươi lại tới đây?
Uyển Nhược Khanh nhìn thấy rõ hai người kia là ai, trên mặt nàng lập tức hiện ra sự sợ hãi xen lẫn vui mừng.
…
...
- Mấy ngày nay công việc ở Câu Lan bề bộn, cũng may là có ngươi tới đây giúp ta.
Trên mặt cỏ mềm mại, Uyển Nhược Khanh sóng vai đi với Tằng Túy Mặc, khẽ cười nói.
Tiểu Thúy và Tiểu Châu thì đi sau các nàng, cả hai thần thần bí bí nói cái gì đó, cách đó không xa là mấy vị hán tử thân hình cường tráng làm nhiệm vụ bảo tiêu.
- Ta không giống như người nào đó, làm chưởng quầy phủi tay một cách thoải mái.
Tằng Túy Mặc bĩu môi, nói:
- Ở đây nhìn cũng không tệ lắm, chúng ta chọn nơi này đi.
Uyển Nhược Khanh bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Hiện tại còn chưa tới mùa xuân, tại sao ngươi lại nghĩ đến chơi thả diều rồi?
- Ta đã muốn thả diều từ lâu.
Tằng Túy Mặc có chút tức giận, cáo trạng:
- Khi còn ở phủ Khánh An, ta và ngươi bận bịu việc Câu Lan, ngươi đáp ứng sẽ chơi cùng ta không biết bao nhiêu lần, lại là chưa thực hiện lần nào. Hôm nay thời tiết không tệ, muốn chơi thả diều thì chơi thôi, đâu cần liên quan gì đến mùa xuân hay mùa hè đâu?
- Nhưng mà ngươi…
Uyển Nhược Khanh nhìn Tằng Túy Mặc, sắc mặt càng thêm bất đắc dĩ.
Nàng định nói, muốn chơi thả diều cũng không phải không được, nhưng có cần thiết làm con diều kia có hình dáng y như nàng không? Trình độ vẽ của Túy Mặc vốn dĩ kinh người, lại tinh thông vẽ lập thể, vẽ ra cảm giác vô cùng chân thực. Cánh diều rải trên mặt đất, Uyển Nhược Khanh tựa như là nhìn thấy thêm một - bản thân- khác, tất nhiên trong lòng sẽ có chút khó có thể hình dung.
- Ta cảm thấy thế này này rất tốt, Tiểu Thúy cầu ta đã nhiều lần, ta mới đáp ứng làm một cái đấy.
Hôm nay ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu, Tằng Túy Mặc bảo Tiểu Thúy cầm cánh diều kỳ quái kia, còn nàng thì chạy chậm một đoạn, sau đó cánh diều đã được gió đưa lên bầu trời.
- Nhược Khanh tỷ, tỷ thật sự bay lên bầu trời kìa!
Tiểu Châu tràn đầy hâm mộ đi tới nói.
Tằng Túy Mặc có chút đắc ý nhìn lên bầu trời, nói:
- Thế nào, có phải nhìn như vậy rất đẹp đúng không?
Nàng vừa nói xong, còn chưa kịp đợi người khác trả lời thì bỗng nhiên cảm thấy trên tay trống rỗng. Tằng Túy Mặc ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi hoảng hốt la lớn.
- Sao vậy?
Uyển Nhược Khanh nhìn nàng ta, kỳ quái hỏi.
- Ai nha, ta quên thắt nút mặt sau diều rồi!
Tằng Túy Mặc có chút lo lắng chạy về phía trước:
- Cánh diều bay rồi, mau đuổi theo….
Mấy vị hán tử phụ trách an toàn thấy vậy, ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng cũng chỉ có thể đi sau các nàng cùng đuổi theo diều….
Mà lúc này, ngoài thành kinh đô, tại một viên ngoại trạch bình thường. Tuy rằng là ban ngày, nhưng cửa chính lại đóng chặt, ở ngoài cửa chỉ có hai tên người hầu mặc áo xám đứng canh, ánh mắt cả hai cảnh giác nhìn khắp nơi.
Ở một đình viện rộng rãi trong nhà, một đám đông đang quỳ xuống, che kín một mảnh sân, ước chừng có hơn trăm người.
Xem cách ăn mặc của bọn họ thì phần lớn đều là thôn dân bình thường, chẳng biết tại sao lại tụ tập ở đây. Bọn họ đều lộ vẻ cực kỳ thành kính quỳ rạp xuống đất, không nhúc nhích.
Trước mặt bọn họ là một cái đài cao chừng nửa trượng, một người nam tử mặc áo tím ngồi xếp bằng ở trên, nhìn xuống đám đông phía dưới, chậm rãi mở miệng:
- Sau khi gia Nhập Thánh Giáo của ta, chỉ cần các ngươi chân thành, hết lòng tin theo Thiên Hậu nương nương, nương nương sẽ bang phúc, phù hộ các ngươi vô bệnh vô tai, sau khi chết không đọa vào A Tị…
- Bây giờ các ngươi hãy nhắm mắt lại, bản sứ giả sẽ vì các ngươi tiến hành tiếp dẫn….
Sau khi nam tử mặc áo tím nói xong, biểu tình trên mặt của trăm người càng thêm thành kính, bọn họ nhắm mắt lại, lớn tiếng nói:
- Cám ơn sử giả!
Không biết qua bao lâu, nam tử mặc áo tím mới mở miệng lần nữa:
- Tiếp dẫn đã hoàn thành, từ giờ trở đi, các ngươi đã thuộc về Thánh Giáo, nương nương sẽ phù hộ các ngươi. Bây giờ các ngươi có thể mở mắt đứng lên.
Hắn vừa dứt lời, gần trăm người đồng thời ngẩng đầu, động tác đều nhịp, chậm rãi đứng lên.
Nam tử mặc áo tím khẽ gật đầu, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có một tiếng la kinh hãi phát ra từ phía dưới.
- Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì vậy!
Người nọ giơ tay lên chỉ về phía nơi xa trên không trung, ánh mắt của mọi người cũng sôi nổi nhìn theo.
Chỉ thấy trên trời cao, một vị nữ tử có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp đứng trên mây, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Cảnh tượng hiếm lạ như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đây là, đây là Thiên Hậu nương nương hiển linh!
Chợt có một người lộ vẻ kích động, cao giọng nói một câu, lại lần nữa phủ phục xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu.
- Thiên Hậu nương nương, là Thiên Hậu nương nương.
- Thiên Hậu nương nương hiển linh!
Bịch bịch!
Sau đó có người thứ hai, người thứ ba, mười người, trăm người….. tất cả mọi người đều quỳ xuống, sắc mặt nghiêm trang, thành kính chưa từng có.
Nam tử mặc áo tím đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp thân ảnh trong đám mây chợt lóe lên một cái rồi biến mất, trong phút đồng tử co rụt lại….
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương