Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 485 : Gặp chuyện bất bình
- Xin hỏi, rạp hát cách chỗ này gần nhất ở đâu ạ?
Thiếu niên môi hồng răng trắng, mặt mũi dễ nhìn đang ngăn một người qua đường trên phố lại, sợ hãi hỏi.
- Rạp hát?
Người qua đường kia vẫy tay nói:
- Rạp hát gì, chưa từng nghe nói.
- Làm phiền một chút, xin hỏi…
- Xin hỏi…
……
Liên tiếp hỏi thăm vài người, đều có kết quả giống nhau, thiếu niên hơi nản lòng đi đến bên cạnh vị công tử trẻ tuổi, nói:
- Tiểu thư ơi, đang ở Khánh An phủ rất tốt, vì sao chúng ta lại phải tới kinh thành chứ?
Công tử trẻ tuổi liếc hắn một cái, nói:
- Tất cả mọi người đều đã đi, để lại chúng ta ở Khánh An phủ làm gì, người đến cơm cũng không nấu, chúng ta sớm hay muộn đều sẽ chết đói.
- Không làm thì có thể ra ngoài mua mà…
Thiếu niên lè lưỡi, hiện ra biểu tình cực kỳ nữ tính, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư học lâu như vậy cũng không phải chưa học được hay sao?
- Ngươi là nha hoàn, ngươi không nấu cơm chẳng lẽ để ta tự làm ư…
Công tử trẻ lại gõ lên đầu hắn lần nữa:
- Trước tiên tìm câu lan gần nhất đi, cũng không biết mấy ngày vừa rồi, các nàng ở kinh thành thế nào…
Thiếu niên ôm đầu, biểu tình hơi uất ức đi hỏi người qua đường tiếp theo.
……
- Sao thế, Ngũ thiếu gia sao vậy, các ngươi mắt mù à, Liên công tử gia cũng không biết, cho các người đi theo là phúc khí của các ngươi, đừng không biết tốt xấu…
Đôi mắt hạ nhân mặc thanh y nhìn người đối diện như phun lửa, nước miếng văng tung tóe, thanh niên ăn mặc tương tự hắn, vừa định chống lại, lại bị nam tử phía sau kéo lại.
Hán tử kia cười ngây ngô hai tiếng nói:
- Ầy, chúng ta làm hạ nhân, hầu hạ ai cũng giống nhau, nếu công tử cần chúng ta, sao có thể chối từ.
- Ngươi ngược lại ánh mắt khá tốt đấy.
Thanh niên dùng ánh mắt tán thưởng liếc nhìn hán tử một cái, đưa toàn bộ những đồ vật lớn nhỏ đang xách trên tay cho hắn, nói:
- Còn không mau đuổi kịp.
Đại hán cười ha ha hai tiếng, nói với đồng bạn mặc thanh y bên cạnh:
- Ta đi theo công tử gia là được, ngươi quay về tặng đồ cho ngũ thiếu gia, cẩn thận về muộn thiếu gia trách tội.
Nhín bóng dáng đại hán rời đi, trên mặt hạ nhân mặc thanh y đầy cảm động.
Ngô Nhị tuy hơi ngu ngơ và tham ăn, nhưng làm người thì cực kỳ trượng nghĩa, thời khắc mấu chốt luôn có thể tin cậy, cùng lắm thì tối nay lại hy sinh nhan sắc một chút, lấy hai con gà từ chỗ nữ đầu bếp béo, coi như báo đáp hắn.
Nghĩ đến nữ đầu bếp béo, hắn liếm môi, trên mặt lộ ra một tia dư vị chi sắc, quay đầu nhanh chóng đi khỏi.
Thanh niên vừa rồi còn vênh mặt hất hàm sai khiến, lúc này đang đi cạnh người trẻ tuổi, vẻ mặt nịnh nọt:
- Công tử gia, kinh thành mới khai trương một Quần Ngọc viện, nghe nói cô nương trong đó cũng không tệ lắm, chúng ta có đi xem không?
Nhìn thấy công tử gia không nói gì, ánh mắt đánh giá những người ngược xuôi trên đường, trong lòng thanh niên âm thầm kêu khổ.
Làm hạ nhân, công tử gia thích gì tất nhiên hắn biết, nhưng hiện tại là thời điểm đặc biệt, Tướng gia tự mình hạ lệnh, nếu công tử gia gặp chuyện gì, không chỉ có mình hắn bị phạt, bọn hạ nhân như y cũng chạy không thoát.
Tầm mắt Tần Dư dừng trên dáng người lả lướt của tiểu phụ nhân một lúc lâu, trên mặt hiện lên vẻ suy tư, bên cạnh bỗng nhiên có âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến.
- Quấy rầy, xin hỏi, ngươi biết câu lan gần đây nhất đi như thế nào không?
Bị người chặn ngang suy nghĩ, Tần Dư nhíu mày, nhìn về phía thiếu niên kia.
------
Sau một láy, ánh mắt hắn hơi đờ đẫn, trên mặt hiện ra vẻ nghiền ngẫm.
Nữ giả nam trang, nhưng cũng khá thú vị, nhìn bộ dáng hóa trang tuấn tú lúc này của nàng, chắc hẳn dáng vẻ thật cũng không kém.
- Đi đi đi, đi qua một bên đi, đừng chặn đường…
Không chờ Tần Dư nói gì, thanh niên mặc thanh y kia không kiên nhẫn đẩy vai của thiếu niên kia.
Thân thể thiếu niên lảo đảo, ngã trên mặt đất, không cẩn thận khiến búi tóc xõa xuống tán loạn, trên mặt thanh niên đầy sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Nữ?
Vị công tử trẻ cách đó không xa vội vàng chạy tới, đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi:
- Sao thế, có bị thương không?
Thiếu niên hơi hoảng loạn đứng lên, búi tóc lại, uất ức nói:
- Ta chỉ muốn hỏi đường, hắn đã đẩy ta…
Tần Dư nhìn vị kia cũng là nữ hóa nam, vẻ nghiền ngẫm trên mặt càng tăng, giờ phút này đã vứt tiểu phụ nhân vừa rồi ra sau đầu, bị cấm túc ở nhà gần nửa năm, mấy ngày nay lại bị quản giáo chặt chẽ, hẳn đã sớm không khống chế được dục vọng nào đó rồi.
Hắn liếc mắt nhìn thanh niên kia, sau khi kinh ngạc, thanh niên lập tức hiểu ý, vội vàng cười nói:
- Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi là ta không tốt…, hai vị chắc không phải người trong kinh thành à, muốn tìm câu lan gần đây nhất sao, chút lòng thành, chúng ta dẫn các ngươi đi…-
- Không cần, chúng ta đã biết đi như thế nào.
Tuổi hơi lớn, nữ tử mặc nam trang gặp qua muôn hình muôn vẻ người, sao lại không biết bọn họ muốn làm gì, các nàng ở kinh thành lạ nước lạ cái, nhìn cách ăn mặc của đối phương, tất nhiên thân phận không phải người thường, không thể dây dưa.
Lúc này, người thanh niên vội vàng ngăn trước mặt bọn họ, nói:
- Ầy, đừng nóng vội mà, hai vị “công tử” mới tới kinh đô, lạ nước lạ cái, lỡ đâu gặp phải người xấu, vẫn nên để chúng tôi dẫn đi đi…
Người qua đường qua lại liếc mắt đầy khinh thường nhìn bên này, rồi vội vàng đi qua, người xấu? Tần tiểu công gia dám ở trên phố cướp người chính là người xấu nhất trong kinh thành rồi, chỉ là trước giờ nghe nói hắn thích đoạt thê tử, từ khi nào mà lại hứng thú với cả tiểu công tử tuấn tú?
Tần Dư ở phía sau hai gã nam tử cũng nghiền ngẫm đứng dậy, chặn đường đi của hai người.
Sắc mặt vị công tử trẻ khẽ đổi, làm sao cũng không ngờ được, kính thành dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt, thế mà lại xuất hiện chuyện như vậy.
Tất cả mọi người, bao gồm Tần Dư ở trong, đều không hề chú ý, đứng phía sau bọn họ, hán tử treo trên người những túi lớn túi nhỏ, trên mặt xuất hiện vẻ mặt cực kì ngạc nhiên.
- Tiểu Thúy cô nương…
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, lại lần nữa nhìn về phía vị công tử trẻ kia, đã đoán được thân phận đối phương.
Trên mặt Ngô Nhị hơi do dự, nắm tay giấu trong tay áo nắm chặt, hít thở nặng nề, tựa như đang suy tư gì đó.
Chần chờ một lúc, hắn thở dài một hơi, nhìn về phía Tần Dư, trong mắt hiện lên tia hung hãn, bỗng nhiên một âm thanh như sấm sét nổ vang bên tai mọi người.
- Này, ban ngày ban mặt, trời đất sáng rõ, dưới chân thiên tử, ngươi thế mà lại làm ra việc xấu xa như vậy, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không?
Tần Dư chưa kịp phản ứng, trong mắt bỗng có một nắm đấm phóng đại, sau đó cảm thấy cực kì đau đớn, cả người bay ra xa hai trượng, dưới một quyền này, hắn lập tức hôn mê.
Mặt Ngô Nhị đầy kinh ngạc, nắm tay trong tay áo chậm rãi buông lỏng.
Vị công tử trẻ và thiếu nhiên mảnh khảnh cũng giật mình, một lúc lâu không cách nào hoàn hồn.
Vẻ mặt dân chúng bên đường khiếp sợ, tên lỗ mãng này đến từ đâu, thế mà lại dám đánh Tần tiểu Công gia, không muốn sống nữa sao?
Hai gã hộ vệ của Tần Dư rốt cuộc cũng phản ứng lại, đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoảng, rất nhanh lấy lại tinh thần, tức giận nhào tới hán tử không biết xuất hiện từ khi nào.
Chỉ nghe vài tiếng bịch bịch vang lên, thân thủ hán tử rất tốt, bất chợt giao thủ, chỉ là mấy quyền cuớc đơn giản, hai người đã bị đánh nằm dưới đất, rốt cuộc không dậy được.
- Ngươi, ngươi là người nào…
Thanh niên run rẩy cả người, hoảng sợ nhìn hán tử kia.
Hán tử kia nghe vậy, trên mặt xuất hiện tia vui mừng, lập tức lớn tiếng nói:
- Các ngươi nghe cho rõ, ta chính là Trịnh Miễn ở Tuyên Châu Trịnh Miễn, đứng thứ hai ba Hào Hiệp Địa bảng, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nếu ngươi muốn trả thù, cứ việc tìm ta!
Không biết có phải ảo giác không, giờ khắc này, trong lòng vô số người qua đường bỗng dâng lên một ý nghĩ kì quái.
Đại hán trên đường đánh nhau với Tần tiểu công gia, từ đấu đến cuối, mục đích tựa như không phải gặp chuyện bất bình, dường như là…vì để hô lên câu vừa rồi.
Nấu hắn nói chỉ vì muốn nổi danh, thì chính xác đã làm được.
Kinh thành có vô số người không thích Tần tiểu công gia, Nhưng dám làm như vậy với hắn trên phố, cũng chỉ có một vị trước mắt này.
- Vị đại hiệp này, ngươi nên chạy nhanh đi, người vừa rồi ngươi đánh là Tần tiểu công gia, ông nội hắn là tể tướng đương triều…
Một vị trong đám người qua đường tốt bụng nhắc nhở một câu.
- Cái gì?
Đại hán tên Trịnh Miễn nghe vậy, sắc mặt thay đổi:
- Cháu trai Tể tướng?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương