Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 487 : Binh pháp của ngươi là do kinh tiên sinh dạy hay sao?
- Cuối cùng cũng bắt được.
Một hán tử áo ngắn cầm một đầu sợi tơ trong tay, trèo hai ba cái đã leo lên được một gốc cây đại thụ, tháo sợi tơ quấn trên cây ra, lấy diều xuống.
- Mấy vị cô nương còn đang chờ bên kia, về đi.
Đại hán từ trên cây nhảy xuống, khoát tay với hai người đang chạy tới, vẻ mặt có chút buồn bực, vốn muốn bảo vệ hai vị cô nương an toàn, không ngờ đuổi theo diều một hồi lại chạy ra tận mấy dặm, còn không thú vị bằng xem tỷ thí tại Câu Lan viện.
- Ta nhớ không phải trước kia ngươi đã nói đời này không tới kinh đô sao?
Trên mảnh cỏ tại sườn núi, Uyển Nhược Khanh nghi hoặc hỏi Tằng Túy Mặc.
- Trước kia là trước kia, đối với chúng ta mà nói, kinh đô và Khánh An phủ có gì khác biệt đâu?
Cánh diều bay đi, Tằng Túy Mặc có chút chán chường, nhìn tường thành kinh đô như ẩn như hiện đằng xa, hỏi:
- Ngươi tới đây cũng được mấy ngày, gặp hắn chưa?
- Vẫn chưa...
Uyển Nhược Khanh lắc đầu cười, nói:
- Mấy ngày qua hắn hơi bận rộn.
- Hắn hơi bận rộn.
Tằng Túy Mặc giọng ê ẩm nói:
- Một huyện bá chỉ mới hai mươi tuổi, bằng vào hai cuộc tỷ thí mà đại bại người Tề quốc, anh hùng quốc gia, ngay cả những thứ như Câu Lan viện cũng chỉ do hắn nhàm chán mà thuận tay lập ra, sau này sao, khoảng cách giữa chúng ta và người ta sợ là sẽ càng ngày càng xa...
Uyển Nhược Khanh bật cười, thấy cách đó không xa có mấy hán tử cầm cánh diều vừa bay đi trong tay đi tới, quay đầu nói với nàng:
- Không phải ngươi muốn chơi diều sao, lần này nhớ buộc chắc dây đấy.
Tằng Túy Mặc khoát tay nói:
- Bỏ đi, vừa rồi chạy hơi mệt chút, tự dưng không muốn chơi nữa, về thôi.
Nhìn nàng không nói một lời mà đi về dọc theo đường đi lúc đến, Uyển Nhược Khanh lắc đầu, nói một câu với mấy người sau lưng, có chút bất đắc dĩ theo sau.
Phủ viên ngoại nào đó, trong nội viện.
- Sứ giả đại nhân, người vừa rồi chính là Thiên hậu nương nương sao?
- Không ngờ nương nương hiển linh thật này!
- Đúng vậy, nhất định là, là nương nương nể tình chúng ta có lòng thành, đặc biệt hạ thần tích xuống!
....
....
Nhìn vẻ mặt kích động cuồng nhiệt của đám tín đồ phía dưới, trong mắt nam tử mặc áo tím lấp loé không ngừng. Cảnh tượng thần kỳ vừa rồi cho hắn một sự chấn động quá lớn, cho đến bây gờ vẫn còn đọng trong đầu không cách nào xóa đi. Chẳng lẽ, người đứng trong đám mây vừa rồi thật sự là Thiên hậu nương nương sao? Vô luận có phải Thiên hậu hiển linh hay không, cảnh tượng ấy không nghi ngờ gì chính là một trợ lực cực lớn cho đại sự của bọn họ, giờ phút này những tín đồ không đủ thành kính có lòng nghi ngờ đều đã trở nên cuồng nhiệt cả rồi.
Mắt nam tử mặc áo tím giật giật mấy cái, sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị, nhìn phía dưới đám người, chậm rãi nói:
- Không sai, người các ngươi mới nhìn thấy chính là chân thân Thiên hậu nương nương. Đây là thần tích Thiên hậu nương nương vì động viên các ngươi mà cố ý hạ xuống, sau này các ngươi nhất định phải thành tâm thành ý cung phụng Thiên hậu nương nương, nếu có cơ hội, còn có thể nhìn thấy Thiên hậu nương nương hiển linh lần nữa.
Sau khi biết được “chân tướng” từ sứ giả đại nhân, đám người vốn đã yên tĩnh lại lập tức lần nữa bộc phát ra một trận reo hò. Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khó tin ấy, Thiên hậu nương nương đứng trên mây nhìn xuống họ, sau này còn bái Phật, cung phụng thần tiên gì chứ, Phật, thần tiên có thể hiển linh ngay trước mặt nhiều người như Thiên hậu nương nương không?
- Ta có tội!
Bỗng nhiên, trong đám người có một người quỳ xuống, lớn tiếng gào khóc:
- Ta vừa rồi dám hoài nghi Thiên hậu nương nương, xin nương nương thứ tội!
Phịch phịch!
Khi hắn quỳ xuống, lập tức lại có hơn mười người lạy xuống đất, sám hối vì tội vừa rồi mình hoài nghi Thiên hậu nương nương, không ngừng dập đầu cho đến khi trên trán rỉ ra vết máu.
Nam tử mặc áo tím theo xuống khỏi đài cao, trên mặt đầy vẻ thương xót, nói:
- Các ngươi đừng như vậy nương nương nhân từ, sẽ không vì thế mà trách tội các ngươi đâu. Người chỉ muốn sau này các ngươi toàn tâm toàn ý làm việc vì Thánh giáo, thậm chí nương nương cũng sẽ giúp các ngươi tiêu trừ cả những nhân quả trong quá khứ...
Không bao lâu, mọi người sắc mặt cực kỳ thành kính ra ngoài viện, dần dần biến mất xung quanh tòa nhà. Trong nội viện, nam tử mặc áo tím nhìn hai tên tôi tớ, trầm giọng hỏi:
- Bây giờ nương nương đang ở đó, sự việc có biến, ta phải lập tức bẩm báo nương nương...
....
....
- Gì cơ?
Lý Dịch có chút ngạc nhiên nhìn Lý Hiện không nhịn cười nổi, hỏi:
- Ngươi nói cái gì, Tần Dư bị đánh? Cháu trai của Tần tướng mà cũng dám đánh, rốt cuộc là ai mà có can đảm như thế?
Hộ vệ Lý Hiên đứng phía sau, mặt đầy vẻ cổ quái nhìn hai người. Tất cả những người trong kinh đô từng đánh Tần tiểu công gia đều đang đứng ở đây, ngài còn không biết xấu hổ hỏi ai có can đảm?
- Không.... không biết...
Lý Hiên vừa bắt đầu đã cười sặc sụa, vừa cười vừa nói:
- Nghe nói là đang đùa giỡn nhà lành trên đường, bị một hiệp khách qua đường nhìn thấy, không biết thân phận của Tần Dư, chỉ coi hắn là công tử bột thông thường nên hung hăng giáo huấn một lần bên đường, nghe thái y trong cung nói, lần này Tần Dư bị gãy tận mấy chiếc xương sườn, nặng hơn Thục vương nữa, không ngoan ngoãn nằm ở nhà mấy tháng thì đừng nghĩ xuống giường.
- Vị hiệp khách kia thì sao?
Lý Dịch tò mò hỏi.
- Đám quan sai tìm đến điên cũng không tìm ra, người đó căn bản chỉ là một hiệp khách qua đường, dù để lại danh hào cũng vô dụng, đã rời đi kinh đô rồi, làm sao bắt về được?
Lý Hiên lấy hơi một chút, nói:
- Tần Dư bị đánh một phen thế này, sợ là cũng phải ăn đắng qua ngày rồi đây.
Lý Dịch gật đầu:
- Vị đại hiệp kia làm đúng lắm, chưa biết danh hào của hắn đúng không, đi hỏi thăm xem sao, người làm việc tốt sao có thể không dương danh được...
Lý Hiên cười đủ rồi liền ném chuyện Tần Dư ra sau đầu, nói:
- Tam hoàng tử Tề quốc đã đi nhưng vẫn phải tiến hành đấu võ, đã chọn ngày xong, đến lúc đó ngươi có muốn đến xem chút không?
- Để sau đi, ta không hiểu mấy thứ dùng trên chiến trận, cũng không có nghiên cứu gì về - Lục thao”, “Tam lược”, “Binh pháp Tôn Tử”.
Lý Dịch suy nghĩ một chút, nói:
- Nghe nói sẽ có cao thủ Tề quốc luận võ, chắc cũng đáng xem, khi nào tổ chức vậy?
Lý Hiên lắc đầu:
- Cái gì mà “Lục thao”, “Tam lược”, “binh pháp Tôn Tử”, ngươi đang nói gì thế?
- Ngươi xác định ngươi từng học binh pháp?
Lý Dịch nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi:
- Đừng nói kinh học tiên sinh dạy binh pháp cho ngươi chứ?
Hai cuốn trước thì không nói, nhưng ngay cả “binh pháp Tôn Tử” cũng chưa từng nghe qua, Lý Dịch dám đánh cược, nếu khi đó con hàng Lý Hiên này không trốn học, mình sẽ cùng họ với hắn...
- Tiết lão tướng quân dạy ta binh pháp.
Lý Hiên nhìn hắn, nghiêm túc nói:
- Hiện tại nói cho ta biết “Lục thao”, “Tam lược”, “binh pháp Tôn Tử”, rốt cuộc là cái gì?
Nhìn vẻ mặt của Lý Hiên, trong lòng Lý Dịch lộp bộp, cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì.
- Mẹ, sơ sẩy quá...
Vẻ ngạc nhiên hiện ra trên mặt Lý Dịch, nói:
- Cái gì mà Tam thao, Lục lược vậy, ngươi nói gì ta không hiểu...
Hắn đứng lên khỏi ghế, lớn tiếng hô một câu ngoài cửa:
- Tiểu Hoàn, tiễn khách!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương