Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 430 : Đến cửa cầu cứu
- Vì, vì sao?
Bởi vì trong lòng quá mức chấn kinh, giọng nói của Lý Hiên đều có chút run rẩy.
Lý Dịch nhìn hắn hỏi:
- Ngươi tin tưởng có thứ gì ăn vào là có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão sao?
Lý Hiên sững sờ một chút, không sai sau đó xoay người đi ra phía ngoài:
- Ta lập tức đi bắt những tên đạo sĩ kia lại!
Hắn không biết có vật như vậy hay không, chẳng qua nếu như Lý Dịch nói không có, vậy thì tuyệt đối không có.
- Từ từ đã!
Lý Dịch mở miệng gọi hắn lại, chuyện này thể nói ai đúng ai sai, sai ở cái nhận biết của thế giới này đối với thứ được gọi là đan dược, có vị Hoàng Đế nào mà không hy vọng trường sinh bất lão, trong lịch sử nhiều Hoàng Đế như vậy cho dù biết cắn thuốc có hại cho thân thể, chẳng phải cũng vẫn đập không ngừng?
Vô luận là bình dân hay là quyền quý, tử vong đối với đại đa số người mà nói đều là chuyện vô cùng kinh khủng, phạm vi thượng lưu đều đang cắn thuốc, hiện tại đứng ra nói cho bọn hắn biết làm như vậy thực ra là đang tìm cái chết, có ai sẽ tin?
Nhiều người đều lấy trường sinh làm mộng như vậy, cho dù là Lý Hiên, cũng không có ý thức được hắn gặp phải dạng lực cản gì.
- Ta phải đi nói cho Hoàng bá bá ngay lập tức!
Lát sau Lý Hiên nói một câu, quay người muốn đi vội.
- Ngươi cảm thấy có ai sẽ tin lời ngươi nói?
Lý Dịch hỏi ngược lại.
Bước chân Lý Hiên dừng lại, đứng tại chỗ hồi lâu sau, mới hơi nhụt chí đi về lại, một lần nữa vừa vặn khối đá lạnh, đặt mông ngồi về chỗ cũ, nói ra:
- Vậy chúng ta nên làm cái gì, ngươi nói đi.
Trước đây thật lâu, Lý Hiên cũng hiểu rõ, đây là phương thức giải quyết hữu hiệu nhất lúc hắn gặp được vấn đề không thể giải quyết cũng như lúc khó khăn.
- Gấp cái gì, dù sao cũng đã ăn nhiều đan dược như vậy, quan tâm nhiều thêm một viên hai viên làm gì, có muốn ăn hay nho bóc vỏ không?
Lý Dịch dương dương tay nói ra.
- Ngươi có thể nghiêm túc chút được hay không?
Lý Hiên mí mắt nhịn không được trực nhảy, nhìn lấy hắn hỏi.
- Đến cùng ngươi có ăn hay không?
- Ăn.
——
- Quả nho này cũng không tệ lắm, đợi lát nữa ta lấy một ít về, thế tử phi thích ăn ngọt.
Lý Hiên nhổ vỏ quả nho ra, mở miệng nói.
- Hết rồi!
Ăn có quả nho vẫn không quên show ân ái một cái, Lý Dịch rất thẳng thắn cự tuyệt yêu cầu vô lý của hắn.
- Chúng ta đến cùng nên làm cái gì?
Ăn xong quả nho, biểu hiện trên mặt Lý Hiên rốt cục cũng nghiêm túc.
- Chờ thôi.
Lý Dịch nói.
- Chờ cái gì?
- Chờ người.
Không đợi Lý Hiên đặt câu hỏi lần nữa, Lý Dịch thì chỉ chỉ ngoài cửa, nói:
- Tới rồi.
- Lý đại nhân, nếu được ngươi nhất định phải giúp chúng ta một tay!
Thái y lệnh Lưu Tể Dân vẻ mặt tái nhợt đi vào trong nhà, mới chỉ là một canh giờ không gặp, thần sắc lại tiều tụy đi rất nhiều.
Tiên Đan thánh dược gì, khẳng định là không thể để cho lão Hoàng đế tiếp tục ăn nữa, Lý Dịch còn đang trông cậy vào hắn sống lâu thêm hai năm, cứ như vậy, tác dụng của tấm bảng hiệu kia cũng sẽ luôn tồn tại, nếu không chờ tới khi nào Thục Vương lên sân khấu, hắn không cho rằng chính mình sẽ có thời gian vui vẻ gì nữa.
Nhưng mà, chuyện này cũng không thể trực tiếp nói rõ, kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão là dụ hoặc rất lớn, Lý Dịch không cảm thấy mình có năng lực cải biến thế giới, đứng ra làm trái ngược lại sẽ bị người khác xem như kẻ ngu ngốc.
Bọn họ ưa thích cắn thuốc thì cứ cắn đi, mong rằng khỏe mạnh hơn, dù sao những vật kia có thể lưu truyền đến hiện tại, trong vài năm khẳng định không có gì quá đáng ngại, bọn họ ưa thích nằm mơ thì để bọn hắn đi nằm mơ, hắn chỉ muốn quản tốt việc của mình.
Đối với thân thể lão Hoàng đế, sợ là đến bản thân hắn đều không có quan tâm bằng Lưu thái y.
Nếu như lão Hoàng đế đột nhiên băng hà bời vì cắn thuốc, chúng thái y không biết sẽ như thế nào, vị thái y lệnh này khẳng định chạy không thoát.
- Lưu đại nhân, đừng có gấp, có lời gì, ngồi xuống từ từ nói.
Lý Dịch vừa cười vừa nói.
Lý Hiên rốt cục cũng thả lỏng một hơi, xem ra Lý Dịch đã sớm có sắp xếp, ánh mắt hơi có chút u oán liếc hắn một cái, nếu hắn nói sớm hơn, vừa rồi mình cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Lưu thái y lúc này cũng dần bình tĩnh lại, biết Lý Dịch đã có thể nhắc nhở hắn, nhất định sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, cẩn thận nói:
- Còn xin Lý đại nhân chỉ rõ.
Để bệ hạ dừng uống thuốc, không phải chuyện một mình hắn có thể quyết định, bên trong chuyện này dính dáng đến rất nhiều thứ, sơ ý một chút cũng là chuyện rơi đầu.
- Tiểu Hoàn, đưa cho ta một viên Sơn Tra hoàn của ngươi.
Lát sau Lý Dịch nói với tiểu nha hoàn.
Tiểu Hoàn bình thường đều biết mang theo một cái túi bách bảo nho nhỏ, bên trong chứa các loại đồ ăn vặt, nghe được lời Lý Dịch nói, lập tức lấy từ bên trong ra một đồ vật tròn trịa, bao bằng giấy trắng, lớn chừng ngón cái.
Sau khi đưa cho Lý Dịch, vẫn không quên lấy ra cho mình viên đưa vào trong miệng, Sơn Tra hoàn chua chua ngọt ngọt, ăn nhiều cũng sẽ không ê răng, trong túi bách bảo của nàng còn rất nhiều.
- Lưu đại nhân nhìn xem, vật này phẩm tướng như thế nào?
Lý Dịch lấy Sơn Tra hoàn bọc trong giấy trắng để lộ ra, thuận tay đưa cho Lưu thái y.
- Lý đại nhân, cái này...
Lưu thái y nhìn đồ vật trong tay, lại nhìn Lý Dịch, muốn nói lại thôi.
Cái này cùng lắm chỉ là Sơn Tra hoàn phổ thông mà thôi, trước đây không lâu mới xuất hiện tại kinh đô, tôn nhi nhà mình ngày bình thường đặc biệt ưa thích —— hắn không hiểu, vật này liên quan gì đến bệnh tình của bệ hạ?
Tin tưởng cử động lần này của Lý Dịch tất có dụng ý, Lưu thái y lại nhìn trong tay, nói:
- Cái Sơn Tra Hoàn này màu sắc khá tươi, có thể giúp trẻ nhỏ tiêu tan mệt mỏi, bây giờ khí trời nóng bức, chính là lúc có tác dụng lớn nhất.
Nghe được lời Lưu thái y nói, Lý Hiên rất vô cùng không biết xấu hổ đòi Tiểu Hoàn thêm một viên nữa, cầm trên tay quan sát.
- Viên Sơn Tra Hoàn này, ngược lại khá giống đan dược gần đây thái y viện nghiên cứu ra để trị liệu bệnh dữ của bệ hạ, gần như y hệt.
Lý Dịch nhìn lấy Lưu thái y nói.
Lưu Tể Dân sững sờ một hồi, thái y viện từ lúc nào nghiên cứu ra đan dược để trị liệu bệnh dữ của bệ hạ, cùng viên Sơn Tra Hoàn này —— lại càng là tám đường đánh không được quan hệ vậy?
Lý Dịch lắc đầu nói ra:
- Chỉ là xét trên khẩu vị có chút không đúng, nếu có thể đắng thêm một chút, sợ là có thể lấy giả rồi.
- Lý đại nhân, thái y viện lúc nào...
Lưu thái y càng thêm nghi hoặc, khi nói được một nửa ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một chút, đột nhiên ngơ ngẩn, nếp nhăn trên mặt già dần dần giãn ra.
- Vấn đề khẩu vị không cần lo lắng, nếu nói quá ngọt, vậy ngâm trong nước Hoàng Liên là được.
Lưu thái y đứng lên, cung kính thi lễ với Lý Dịch, nói:
- Đa tạ Lý đại nhân, ân tình của Lý đại nhân, Lưu mỗ cùng mấy vị đồng liêu suốt đời khó quên!
Trong miệng Lý Hiên nhai Sơn Tra hoàn, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lưu thái y, vẻ mặt mộng bức.
- Các ngươi đang nói cái gì?
Hắn nhìn Lý Dịch nghi hoặc hỏi.
Giờ này khắc này, thế tử điện hạ lại có một loại cảm giác não của ta không quá đủ.
- Ăn Sơn Tra hoàn của ngươi đi.
Hai tay Lý Dịch gối ở sau ót, tựa ở trên ghế xích đu, lay một cái, Tiểu Hoàn nhu thuận giúp hắn xoa bóp bả vai.
Quả nhiên là mèo già hóa cáo, Lưu thái y nhìn thành thật như vậy, nhưng chỉ là được mình nhắc nhở nho nhỏ một cái, ý nghĩ xấu trong bụng lập tức liền xuất hiện.
Bệnh của Lão hoàng đế thực ra cũng là bệnh nan y, mặc kệ là tại hiện tại hay là lúc sau đều là vậy, cũng không có phương pháp cứu chữa hữu hiệu.
Nhưng mà, tuy rằng sống lâu rất khó, nhưng trong thời gian ngắn cũng không chết, năm nay mua hè nóng thành như này, người bình thường đều oi bức thở không nổi, trông cậy vào một người có bệnh hen suyễn có thể tốt hơn chỗ nào?
Hắn căn bản không dùng được đan dược gì, chỉ muốn chú ý chi tiết trong sinh hoạt nhiều hơn, không phải vất vả, không được uống rượu, làm tốt công tác đề phòng trúng gió hạ nhiệt độ, bảo trì không khí lưu thông, bệnh tình tự nhiên là sẽ chuyển biến tốt đẹp, ăn viên Sơn Tra Hoàn ổn định dạ dày một chút cũng rất có chỗ tốt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương