Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 431 : Không nhìn ra

Nơi thôn trang của phủ Tử Tước, những hộ nông dân mấy ngày nay trôi qua vô cùng thoải mái. Ở bên trong trời rất nóng, việc gì cũng đều không muốn làm, đi xuống phía dưới thôn là Câu Lan vừa mới xây. Ở bên trong xem kịch, nghe một chút từ khúc, thuận tiện mua một kem tươi đậu xanh chỉ hết một đồng tiền để ăn, khỏi phải đề cập đến có bao nhiêu hài lòng. Không biết là sao, cho dù là đang ở giữa trưa, ở bên trong Câu Lan cũng không có mang đến bao nhiêu cảm giác oi bức, ngược lại vô cùng mát mẻ và dễ chịu, ở bên ngoài bát đậu xanh kem tươi này người ta đều bán tận mười tiền đồng cho một bát, nhưng hộ nông dân nhà mình chỉ một đồng tiền liền có thể ăn đến thống khoái, nói đến vị này Tước Gia này, người ở bên trong điền trang ai mà lại không cất lời khen ngợi một tiếng cơ chứ. Mà những hộ nông dân ở Câu Lan hỗ trợ đó, càng là vì một đồng tiền kia đều tỉnh, thậm chí lúc đã về đến nhà còn có thể ôm khối đá lạnh để nương tử cùng hài tử nhà mình cũng mát mẻ, khối băng lạnh dưới tiết trời rất nóng này chính là một món đồ chơi hiếm có không phải ai muốn đều được, nghe nói chỉ có ở trong cung mới được sử dụng, chỉ một điểm này mà những hộ nông dân ở đây đã thu hoạch được không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của các thôn làng khác. Mà hạ nhân của Lý gia tất nhiên là người thoải mái nhất. Cho dù ngay cả nha hoàn quét dọn đình viện đều có thể dùng khăn gấm bao đá lạnh dấu ở trong ngực, nếu như mà khát hay nóng, còn có thể đi xuống nhà bếp lĩnh canh đậu xanh uống miễn phí, đều đã được ướp lạnh thật tốt, ngồi ở dưới hiên một bên vừa nói chuyện phiếm một bên vừa hóng mát, không có chút nào lo lắng sẽ bị chủ nhân răn dạy. Chỉ cần có đôi mắt lóe sáng, tay chân nhanh nhẹn lại chịu khó một chút, hoàn thành thật tốt những việc thuộc bổn phận của mình, thì cho dù người nghiêm túc nhất Lý gia là quản gia cũng sẽ không nói gì ngươi. Ở phủ Tử Tước làm việc, thời gian mỗi ngày được nghỉ ngơi so với thời gian sống còn nhiều hơn, trước kia nơi nào có nghĩ tới làm hạ nhân lại thể được loại đãi ngộ này, vài phút cảm thấy phảng phất như mình đã đi đến đỉnh cao của nhân sinh, cuộc sống như thế này có thể sống hết đời họ đã thỏa mãn. Lý Dịch phát hiện mình có thể là do ở Khánh An phủ quen bận bịu, mới vừa an nhàn mấy ngày đã cảm thấy có một chút ngứa tay, vừa soạn bài, vừa nghĩ chút về sự tình của hắn. Lý Hiên đem sổ sách của đông đảo cửa hàng không nói không rằng một mạch ném cho hắn, Lý Dịch chỉ đại khái lật một cái còn tất cả đều ném ở nơi đó. Khí trời càng nóng, nước hoa cùng Như Ý Lộ tiêu thụ lại càng tốt, tiền bạc đều cứ một xe một xe kéo trở về. Lý Dịch đang suy nghĩ muốn hay không tiến thêm một bước nữa mở rộng quy mô xưởng chế đá lạnh, đậu xanh kem tươi để bán cho những người bình dân, giá băng khối cao thì sẽ bán cho những người không thiếu tiền kia, tỉ như những kẻ quyền quý ở trong kinh hoặc là Hoàng Đế chẳng hạn, còn có thể kiếm thêm một khoản lớn về tay. Muốn kiến thiết Câu Lan sơ kỳ quả thực phải đốt tiền, trước mắt muốn sử dụng hết thảy thủ đoạn có thể dùng đến để kiếm tiền. Tôn lão đầu bọn họ hiện tại đã trải qua sơ bộ ở trong kinh đô có thể đứng vững gót chân, nhưng bởi vì nguyên nhân về nhân thủ, họ không thể lại tiếp tục khuếch trương, muốn đạt tới trình độ rầm rộ như Khánh An phủ thì khả năng còn cần phải có thêm một đoạn thời gian rất dài. Bệnh của Vĩnh Ninh hắn cũng luôn một mực để ở trong lòng, chẳng qua trước mắt còn không có tiến triển gì để đáng mừng, nàng đối với ngoại nhân vẫn giữ y sự kháng cự như cũ, thậm chí cùng hắn xưa nay không nói nổi một câu. Sửa sang lại một chút suy nghĩ, Lý Dịch phát hiện những việc mà mình muốn làm còn có rất nhiều... Lúc mà Lý Dịch viết xuống trên giấy những con số cùng ký hiệu kỳ quái, thì ở trong hoàng cung, Tấn Vương Lý Hàn đầu đầy mồ hôi chạy vào một nơi trong cung điện, mang một vị hoàng tử nào đó đang ngủ trưa say mê lay hắn đến tỉnh rồi nói: - Lý Hướng, việc học toán của ngươi phải làm sao? - Hoàng huynh, làm gì thế? Một thiếu niên khoảng chừng bảy tám tuổi đang xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình rồi bất mãn nói ra. - Đừng hỏi nhiều như vậy, mau nói việc ngươi học toán làm sao? Lý Hàn lo lắng hỏi. - Không có sao cả. Thiếu niên mập mờ nói một câu, lại xoay người đi ngủ. - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Lý Hàn nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh lại xông vào một tòa cung điện khác. Không bao lâu, hắn liền từ trong cung điện chạy ra, một gương mặt đều là tươi cười, lẩm bẩm nói: - Thọ Ninh hoàng tỷ, Lý Hướng, Lý Mặc bọn họ đều không có làm sao, người khác cũng không có, còn ta thì lại sợ gì, chẳng lẽ hắn có thể đánh tất cả chúng ta mấy bàn tay hay sao? Trong lúc nhất thời, cả người của Lý Hàn đều được buông lỏng, chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi về cung điện của mình. Khí trời vẫn như trước đây thật nóng, đá lạnh được ban thưởng hôm nay sớm đã không còn, Vĩnh Ninh nào có giống như trước sỡ hữu rất nhiều, nhưng hắn cũng không đi đoạt nữa... - Thường tổng quản, đã lâu không gặp. Đến cửa cung nhìn thấy Thường Đức, Lý Dịch chào hỏi muốn bắt chuyện cùng hắn. - Đúng là đã lâu không gặp, Lý huyện úy lần này chạy đi thế nhưng đủ xa. Thường Đức không mặn không nhạt nói ra một câu. Thái giám nói chuyện cũng thật là âm dương quái khí như thế, Lý Dịch đã sớm quen thuộc, sau một khắc liền nghe hắn nói tiếp: - Bệ hạ muốn gặp ngươi, đi theo ta. Khi mà lão hoàng đế triệu kiến thì hắn cố ý không có ăn điểm tâm buổi sáng, giờ đã cảm thấy có chút đói. - Đến đây, không cần đa lễ. Vừa vào trong điện, còn chưa kịp hành lễ, Cảnh Đế đã khoát tay hỏi: - Đan dược trẫm ăn thật sự có vấn đề? Cảnh Đế nghiêng thân mình dựa vào đầu giường, so sánh khí sắc cùng Lý Dịch gặp hắn lần trước thì không thể nghi ngờ đã kém đi rất nhiều. Lý Dịch nhìn qua Lý Hiên cùng Lý Minh Châu đang đứng bên cạnh giường, lại nhìn qua Cảnh Đế, bất đắc dĩ nói ra: - Đan dược kia đối với bệnh tình của bệ hạ bệnh cũng thật sự vô ích. - Được, trẫm đã biết, tất cả các ngươi đều lui xuống đi. Trong ánh mắt Cảnh Đế hiện ra một tia ảm đạm không dễ dàng phát giác được rồi hắn phất phất tay nói. Ba người Lý Dịch rời khỏi đi ra ngoài điện, Lý Hiên mở miệng nói: - Bao quát tất cả thái y lệnh ở bên trong, mấy vị quan viên thái y viện tất cả đều bị phạt bổng nửa năm, chuyện đã phát sinh muốn giấu diếm được Hoàng bá bá là không thể nào. Lý Dịch khoát tay, kết cục thế này đã rất không tệ, phạt bổng nửa năm dù sao so với rơi đầu đã tốt lắm rồi, mấy vị trong thái y viện kia không chừng hiện tại đang ăn mừng không biết sao đây. Đã như vậy, có uống thuốc hay không vẫn là do chính lão hoàng đế tự mình quyết định đi, hắn hiện tại muốn đi thu thập Tấn Vương một chút... muốn đi cho đám hoàng tử và công chúa lên lớp, hôm qua Lý Minh Châu xin phép lão hoàng đế, Lý Dịch bước chân nhanh chóng chuyển về hướng Bác Văn Điện. Mà lúc này, bên trong đại điện, Cảnh Đế nhìn theo một phương hướng khác, hắn thì thào nói ra: - Cái gì gọi là trường sinh, thật sự chẳng lẽ là hư huyễn? - Không phải bệ hạ đã có đáp án rồi hay sao? Có âm thanh từ bên kia truyền đến, một vị đạo sĩ trung niên trên thân mặc bộ đạo bào màu xanh từ phía sau cột điện đi tới. Trung niên đạo sĩ có mái tóc đen nhánh, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, cũng không có bất kì nếp nhăn gì, nhưng trong mắt hắn lộ ra sự tang thương, cùng với vẻ bề ngoài hắn cực kỳ không thích hợp. - Thế nào? Ánh mắt của Cảnh Đế đang nhìn sang nơi khác thu hồi lại, nhìn hắn hỏi. - Thấy không rõ. Trung niên đạo sĩ lắc đầu nói ra. Cảnh Đế nghi hoặc nói: - Lại có người mà Viên đạo trưởng thấy không rõ hay sao? Trung niên đạo sĩ cười cười, nói tiếp: - Thiên Đạo khó dò, bần đạo có thể thấy được trong một vạn vài người thì đã đến đại tạo hóa, huống chi, bệ hạ đã quyết định để bần đạo nhìn hắn, như vậy bần đạo có nhìn hay không, đối với bệ hạ mà nói lại có gì khác biệt đâu? Cảnh Đế lần này lại không tiếp tục hỏi, biểu hiện trên mặt như có điều suy nghĩ, bên trong đại điện, lại lâm vào sự yên lặng thật lâu... Hôm nay, Bác Văn Điện cũng không nóng, hoàng tử cùng đám công chúa tất nhiên tất cả đều được hưởng đặc quyền, khối cự băng lớn được đặt ở bên trong đồ đựng đá ở bốn góc hẻo lánh trong điện, đều có thái giám cầm quạt lớn trong tay, dùng hết sức lực để quạt, trong điện tự nhiên gió mát phất phơ làm cho các vị hoàng tử công chúa cảm thấy, nơi này so với cung điện mà bọn hắn hiện đang ở còn tốt hơn rất nhiều. - Ngày hôm nay là lần đầu tiên lên lớp, mọi người trước tiên mang bài họv mấy tháng trước ta đã giao mang lên cả đi. Lý Dịch ngồi ở phía trước, liếc nhìn một chút các vị hoàng tử công chúa rồi nói. Tấn Vương Lý Hàn ngồi ở phía dưới, khinh thường giật nhẹ khóe miệng. Tất cả mọi người không có xem lời nói của ngươi là chuyện đáng bận tâm, thật muốn nhìn kết thúc của ngươi như thế nào! Ngay vào lúc này, Thọ Ninh công chúa đứng lên, trên tay cầm một quyển sổ hơi mỏng đứng lên đi về phía trước. Sau đó là Phúc Vương Lý Hướng. Thọ Vương Lý Mặc. Thành Dương công chúa. Vĩnh Thái công chúa. Lý Hàn ngây ngốc nhìn phía trước, các huynh đệ tỷ muội đều cầm trong tay một quyển sách mỏng giao cho tiên sinh trong nháy mắt hắn ngốc trệ. - Tên lừa đảo, tất cả đều là tên lừa đảo! Sau một lát, biểu lộ trên mặt hắn trở nên phẫn nộ, mà khi ánh mắt của Lý Dịch nhìn về phía hắn thì sự phẫn nộ lập tức biến thành hoảng sợ. - Tấn Vương điện hạ, còn ngươi thì sao? Thanh âm giống như của ác ma này vừa truyền đến thì Tấn Vương không khỏi run lên một cái, không lo lắng vấn đề tín nhiệm giữa người và người bởi vì một bản sách nhỏ hơi mỏng đã sớm ở trong mấy tháng trước, ngay cả sách giáo khoa của hắn đều đã bị hắn xé nát.