Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 429 : Đan dược? độc dược?
【 PS: Tác giả không có ý định bôi đen hòa thượng hay là đạo sĩ, mời team não bổ thích phỏng đoán lui tán 】
Lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, nếu như không phải lúc này mặt hắn ta đỏ lên, nổi giận đùng đùng nhìn Lý Dịch thì ở trong mắt của mọi người cũng được xem là một vị thần tiên chính thống.
- Hắn chỉ là nói không suy nghĩ thôi, các vị đạo trưởng đừng tức giận…..
Nhìn thấy mấy tên đạo trưởng lộ ra vẻ không vui, Lý Minh Châu vội vàng đi tới giải thích.
Mặc dù Tư Thiên Giám cũng thuộc về phạm vi quản lý của triều đình, nhưng thân phận của những tên đạo trưởng này cũng không chỉ là quan viên, đặc biệt là vị lão đạo trước mắt này, hắn là người có danh vọng cực cao ở trong Đạo môn, ngay cả phụ hoàng ngày thường cũng là lấy lễ đối đãi.
Đủ loại quan lại quyền quý trong kinh thành đều khao khát linh đan diệu dược mà hắn luyện chế, cầu mong có thể kéo dài tuổi thọ.
- Vô cớ nhục nhã đạo môn của ta, bần đạo há là có thể không giận!
Lão đạo sĩ rõ ràng còn chưa nguôi giận, chỉ vào Lý Dịch hỏi:
- Ngươi có bản lĩnh thì nói thử xem, đan dược của lão đạo tại sao lại vô dụng!
Kể từ khi Ngũ Thạch Tán xuất hiện, cắn thuốc có thể trở thành một trong sở thích lúc nhàn rỗi của những người có tiền có quyền. Vì để kéo dài tuổi thọ, vì để đắc đạo thành tiên, số lượng Luyện Đan Sư bùng nổ, càng ngày càng tăng. Thủy ngân, vàng, chì,...... cái gì muốn mạng thì dùng cái đó để luyện đan.
Cắn thuốc đã trở nên phổ biến, rảnh rỗi không có việc gì thì hẹn vài người bằng hữu tới cắn chút thuốc, đó là phong nhã chuyện văn thơ, bầu không khí của xã hội lúc này chính là như vậy, Lý Dịch còn có thể nói cái gì?
Cái này nếu là đặt ở hiện đại thì sẽ quy về tội tụ tập hút độc, cả đám đều phải bị bắt lại ngồi tù mục xương.
Thật hiển nhiên, Đạo gia bây giờ còn chưa chuyển hướng từ ngoại đan thuật sang nội đan thuật, cho nên Lý Dịch không hề có ý định đi phổ cập cho lão đạo sĩ này cái gì là ngộ độc kim loại nặng. Một đám người muốn trở thành tiên đến điên rồi, cái này cũng giống như khi Lý Dịch nói cho lão hòa thượng Đàn Ấn rằng Phật của hắn không có ích lợi gì, bọn họ sẽ không nghe vào tai.
Ngay cả Lý Hiên và Lý Minh Châu, thậm chí lão hoàng đế đều tin tưởng cắn thuốc là hữu dụng, hắn có nói cái gì căn bản cũng là vô nghĩa.
- Thật có lỗi, vừa rồi là tại hạ lỡ lời, xin hỏi đạo trưởng, có thể để tại hạ nhìn xem thánh dược một chút được không?
Lý Dịch chắp tay nói lời xin lỗi lão đạo kia.
- Hừ, về sau nhớ kỹ, trăm triệu không thể nói không lựa lời.
Mặc dù trong lòng lão đạo vẫn còn tức giận, nhưng thấy người này đi cùng với công chúa Vĩnh Nhạc, cho nên không tiếp tục làm khó dễ. Hắn lấy một cái hộp gấm từ trong tay áo ra, cẩn thận mở hộp.
Lão đạo vô cùng cẩn thận với đan dược này, hắn tự tay cầm, không cho Lý Dịch chạm vào. Cặp mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lý Dịch như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ rụt tay thu hồi lại.
Lý Dịch nhìn vào thứ gọi là đan dược nằm ở trong hộp, nó to gần bằng một cái trứng cút, vỏ ngoài màu đỏ sậm lại còn phản quang, dưới mặt trời còn có ánh sáng lưu chuyển bên trong, nhìn qua thật là kỳ dị. Ngoại trừ thủy ngân, cũng chính là cái bọn họ gọi là Đan Sa, thì còn thứ gì có thể có hiệu quả như vậy?
Xem ra thủ pháp luyện đan của đám đạo sĩ này còn rất truyền thống. Thủy ngân đã có, sợ là chì cũng bỏ vào không ít, phấn vàng, bột bạc,.... không biết còn bỏ vào thứ gì nữa không? Lý Dịch nhìn lão đạo râu tóc bạc trắng kia nghĩ thầm, người này luyện chế đan dược, khẳng định cho tới bây giờ đều chưa ăn qua một viên.
- Ta đi về trước.
Không bao lâu, Lý Dịch dời tầm mắt khỏi đan dược, không tiếp tục nhìn lão đạo kia, nói với Lý Hiên một tiếng sau đó quay người đi ra ngoài điện.
- Này…..
Lý Hiên vươn tay, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Lý Dịch đã đi ra ngoài rồi.
Hắn và Lý Minh Châu nhìn nhau một cái, có chút bất đắc dĩ đuổi theo.
Bọn họ không ngờ Lý Dịch sẽ nổi lên xung đột với những vị đạo trưởng kia. Phải biết rằng, đối mặt với bọn họ, cho dù là hắn hay Minh Châu thì cũng không tiện nói hoặc là làm cái gì.
Một mình Lý Dịch đi về phía cửa cung, đầu bị nước vào mới có thể chọn lúc trời nắng chói chang thế này chạy ra. Dù sao thì lão hoàng đế cũng không sống được bao lâu, mặc dù ăn những thứ đan dược kia là cầm chắc cái chết, nhưng tối thiểu thì ở thời điểm ban đầu còn có thể cảm nhận được tinh thần sáng sủa, thể lực tăng cường, bằng không thì cũng không có khả năng rất nhiều người tin vào nó.
- Lý đại nhân?
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói mang theo chút vui mừng, Lý Dịch dừng bước thì nhìn thấy một người từ một tiểu cung điện chạy tới.
- Thì ra là Lưu thái y.
Lý Dịch chắp tay chào hỏi, người tới chính là thái y Lưu Tể Dân, người mà hắn gặp mặt một lần ở phủ Khánh An.
Lưu thái y vừa cười vừa nói:
- Thật sự là Lý đại nhân nha, từ lúc giã biệt ở Khánh An phủ cũng đã hơn nửa năm rồi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được đại nhân trong cung. Đằng trước chính là Viện thái y, Lý đại nhân có muốn đi tới ngồi một chút, uống chén trà hạ nhiệt?
Vừa vặn Lý Dịch đi một đoạn cũng cảm thấy có chút nóng nực, hắn nghĩ nghĩ sau đó gật đầu cảm tạ:
- Vậy thì cám ơn Lưu thái y.
- Lý đại nhân khách sáo rồi, mời!
Lưu thái y cười, vươn tay làm tư thế thỉnh.
- Viện thái y này quả thật là mát mẻ.
Lý Dịch ngồi trên ghế, nhấp một ngụm trà, tán thưởng.
- Lại nói tiếp, việc Lý đại nhân đưa ra “Thuật khâu vết thương”, lão phu còn chưa kịp giáp mặt đại nhân nói lời cảm tạ đâu. Lý đại nhân thiện lương nhân hậu, làm mọi chuyện đều vì tạo phúc vạn dân, lão phu thay thiên hạ bách tính cám ơn Lý đại nhân!
Lưu thái y ngồi đối diện Lý Dịch, ôm quyền cảm tạ.
Lần trước Lý Dịch đã nghe Lưu thái y nói những câu này rồi, hắn khoát tay, rồi giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi:
- Bệnh tình của bệ hạ vẫn luôn là do Lưu đại nhân phụ trách à?
Lưu thái y nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nói:
- Lão phu và vài vị đồng liêu vẫn luôn suy nghĩ biện pháp đối phó với căn bệnh của bệ hạ, chỉ tiếc là tới nay vẫn chưa có tiến triển gì. Không hiểu tại sao mà bệnh tình của bệ hạ bỗng nhiên tăng thêm vào tháng trước, ngay cả lão phu cũng bó tay không có biện pháp. May mà có các vị đạo trưởng của Tư Thiên Giám dâng ra thánh dược, mới khiến cho bệnh tình của bệ hạ không có chuyển biến xấu hơn.
Lý Dịch thở dài một hơi, ngay cả thái y đương triều đều nói như vậy, có thể thấy được loại tư tưởng này đều đã ăn sâu bám rễ ở trong lòng mọi người.
Mặc dù là bởi vì thứ này mà chết người vô số kể, vì để kiên trì cái niềm tin hư vô mờ mịt kia, bọn họ luôn là có thể tìm được lý do thích hợp, giống như nói nguyên liệu luyện đan không được chọn lựa kỹ càng, hoặc là không có khống chế tốt hỏa hậu lúc luyện chết, thậm chí ngay cả khi chết người đều có thể nói là “Binh giải thành Tiên”. Nếu lão hoàng đế thật sự thành tiên, không biết mấy người thái y và đạo sĩ này có thể giữ được cái đầu của mình không nữa.
- Lưu thái y thật sự cho rằng những đan dược kia có tác dụng?
Lý Dịch lại nhấp thêm một ngụm trà, từ tốn nói.
Lưu thái y nhìn Lý Dịch một cái, biển tình trên mặt dần dần cứng đờ, sau đó hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lý Dịch, cẩn thận hỏi:
- Còn mời Lý đại nhân nói rõ….
Lý Dịch nhìn hắn hỏi:
- Lưu đại nhân có biết thứ đan dược kia được luyện chế từ cái gì không?
Lưu thái y lắc đầu, hắn học y thuật không phải luyện đan thuật, không đúng chuyên môn thì làm sao biết được đan dược kia được luyện chế từ cái gì. Huống chi, có luyện đan sư nào mà không xem đan phương quan trọng hơn tính mệnh của mình, như vậy thì làm sao có thể cho người khác biết được?
- Dùng Đan Sa, bột chì, có lẽ còn có phấn vàng bột bạc gì đó…..
Lý Dịch đứng lên, vỗ vỗ vai Lưu thái y, nói:
- Lưu đại nhân, bảo trọng.
Mỗi lần Lý Dịch nói một từ, sắc mặt của Lưu thái y càng trắng một phần, chờ Lý Dịch nói hết một câu thì trên mặt vị thái y này đã không còn một chút máu.
Bịch.
Sau khi thân ảnh của Lý Dịch biến mất khỏi Viện thái y, Lưu thái y rốt cục nhịn không được xụi lơ ngã xuống đất.
- Lưu đại nhân, ngài làm sao vậy!
Chúng quan viên ở trong Viện thái y lập tức chạy ra.
Không biết qua bao lâu, Lưu thái y rốt cục lấy lại tinh thần, hắn nôn nóng nói:
- Nhanh, nhanh chóng mời Lý đại nhân trở lại!
Trong lúc mọi người trong Viện thái y viện chạy tán loạn như điên khắp nơi dưới trời nắng chói chang thì đầu sỏ gây tội lại đang thoải mái nhàn nhã nằm trên ghế xích đu, thưởng thức rượu nho ướp lạnh, ăn salad hoa quả do tiểu nha hoàn tự tay mớm, Lý Dịch chỉ cảm thấy toàn thân mỗi một cái lỗ chân lông đều vô cùng thoải mái.
Đây mới là sinh hoạt, còn tốt gấp nghìn lần chạy tới hoàng cung chịu tội dưới cái thời tiết nắng nóng như vậy.
Lý Hiên mồ hôi đầm đìa bước vào, đi đến góc phòng lấy một khối băng sau đó ôm không buông tay. Hắn ngồi đối diện Lý Dịch, một bên thở phì phò một bên hỏi:
- Chuyện vừa rồi là thế nào, chẳng lẽ đan dược kia có vấn đề?
Lý Hiên không rõ tại sao khi Lý Dịch nghe đến đan dược thì thái độ lại đại biến, trong lòng hắn có nghi hoặc cho nên cố ý chạy đến hỏi cho ra nhẽ.
- Cũng không có vấn đề gì lớn.
Lý Dịch lắc đầu nói:
- Nếu như bệ hạ không dùng những đan dược kia, nhiều thì mấy năm, ít thì….. chỉ có thể sống thêm được một hai năm.
Lý Hiên nghe vậy thì trở nên buồn bã, sau đó hắn nghĩ nếu đan dược có thể giúp hoàng bá bá sống nhiều thêm mấy năm, thì đó cũng coi như là một kết cục rất tốt, hắn hỏi:
- Còn nếu sử dụng đan dược thì sao?
Tuy nói ngộ độc kim loại nặng là cần tích lũy trong một thời gian dài, nhưng nếu đám đạo sĩ kia đã dám lấy ra hiến cho Hoàng Đế, khẳng định đã thử nghiệm qua. Với liều lượng như vậy thì trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng thân thể của lão hoàng đế vốn dĩ đã rất tệ rồi, Lý Dịch cân nhắc một hồi, sau đó cho Lý Hiên một con số bảo thủ.
- Chắc là khoảng hai tháng.
- Cái gì? Hai tháng!
Lý Hiên đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế, khối băng trong lòng rớt xuống đất, vỡ nát.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương