Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 373 : Chỉ giúp được đến đây thôi

Giới tính Lý Hiên chắc không có vấn đề gì đâu, có một đoạn thời gian hắn còn từng mộng tưởng được vô số nữ tử Khánh An phủ theo đuổi…mà không phải mấy tài tử tuấn kiệt. Mà bây giờ, trong đầu hắn lại chất đầy mấy thứ ly kỳ cổ quái, “lên trời” đã trở thành mộng tưởng duy nhất của hắn. Nhưng tại sao lại vậy? Làm một hoàng thất công tử bột không tốt, vì sao lại có biến hóa lớn trong khoảng thời gian ngắn như thế? Trên người hắn đến cùng phát sinh chuyện gì, thiên tính hay người can thiệp…à, cái này không trọng yếu. Lý Dịch thề với trời, lúc trước mình cũng chỉ dẫn dắt tên kia một chút, nếu sớm biết bên trong người hắn lại có tiềm năng của khoa học gia, Lý Dịch nói cái gì cũng không thể tạo nghiệt này! Tục ngữ nói, thà phá hủy một tòa miếu còn hơn hủy một mối hôn sự, để cho một nữ tử có gia thế, có tướng mạo lẫn tài hoa lâm vào cảnh vườn không nhà trống, trở thành một quả phụ, vậy còn nghiêm trọng hơn hủy hôn. Hai chữ “Hủy hôn” này, Lý Dịch chỉ vừa suy nghĩ đã lạnh người, trong đầu không kiềm được vọng lại tiếng kêu cuồng loạn của tiểu thư Trần gia. Không thích thì không thích, hủy một đời con gái người ta, cho dù tích bao nhiêu đức, xây dựng bao nhiêu chùa Phật cũng không đủ để chuộc tội dù chỉ một phần vạn. - Lý huyện úy? Thấy người đối diện thật lâu không lên tiếng, nữ tử sau màn che nhẹ giọng nhắc nhở. Lý Dịch lấy lại tinh thần, sau đó mở miệng đáp. - Thế tử…Thế tử. hắn là một người tốt. “Hiểu rõ Lý Hiên bao nhiêu” vốn là một vấn đề không mấy tiêu chuẩn. Hắn nên đáp lại “Rất hiểu”, “Tàm tạm” hay “Không hiểu”? Vị Thế tử phi này hiển nhiên cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với người lạ, nếu không cũng sẽ không hỏi vấn đề này. - Người…người tốt? - Đúng vậy, Thế tử được xưng là một người tốt. Lý Dịch gật đầu. Tuy dùng mấy từ như “Kỳ ba”, “Ngốc” để hình dung Lý Hiên có vẻ chuẩn xác hơn, nhưng đang ở trước mặt vợ hắn, tốt xấu gì cũng phải cho hắn mặt mũi. Khuyết điểm của hắn nhiều đến đếm không hết, nhưng hai chữ “Người tốt” này, Lý Hiên vẫn xứng đáng nhận. - Lý huyện úy… có thể nói cặn kẽ hơn một chút nữa không? Phía sau màn che, giọng nói ấy dường như có chút ngượng ngùng. Lý Dịch thở dài một hơi, thầm nghĩ vị tiểu thư Vương gia này cũng rất không dễ dàng, gả cho một người từ trước tới nay chưa bao giờ gặp, cuộc sống sau khi cưới chắc hẳn cũng không như ý. Phải biết rằng trước đây thật lâu, Lý Hiên đã biểu hiện ra thái độ kháng cự đối với chuyện hôn sự này, hắn muốn tìm một nữ tử hắn thích, yêu đương thật oanh liệt.... Cho nên, dù tiểu thư Vương gia ưu tú thế nào, nhưng Thế tử phi lại không phải do Lý Hiên tự mình lựa chọn, hắn tự nhiên sẽ chuyển dời thái độ chống cự ấy lên người nàng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bây giờ Lý Dịch có mặt ở đây. Nữ tử đang trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời vốn đang khao khát một tình yêu cao đẹp, nhưng hiện thực lại dội một gáo lại một gáo nước lạnh lên người nàng. Nàng không muốn cả đời cứ tiếp tục như thế, nàng muốn thay đổi, nhưng không biết nên làm sao để thay đổi…Đường đường một Thế tử phi, trong việc này cũng không khác nữ tử thông thường. Sự tình ra nông nỗi này ít nhất do mình tạo ra một nửa. Lý Dịch suy nghĩ một lát, mở miệng. - Như ta vừa nói, thế tử là một người tốt, hắn không có lòng kiêu ngạo của một con cháu hoàng tộc, không thích tự cao tự đại, thích giả làm người bình thường trà trộn trong tầng lớp dưới chót, gặp chuyện bất bình chắc chắn sẽ lên tiếng....Hắn thích uống rượu, thế nhưng tửu lượng lại rất kém cỏi, một chén đã gục, say rồi thì thích nói lung tung, lúc ăn cơm cũng rất lắm miệng... - Hắn thích đi thanh lâu, nhưng chỉ nghe từ khúc, không gọi cô nương. Hắn còn thích tất cả những thứ mới lạ hoặc độc đáo cổ quái. Muốn hòa hợp sống chung với hắn, nàng phải biết hai tảng đá kích thước khác nhau khi xuất phát từ cùng một độ cao sẽ đồng thời rơi xuống đất, còn phải biết đất dưới chân chúng ta không phải bằng phẳng mà chính là một hình cầu, từ Thế tử phủ xuất phát một đường hướng bắc qua một đoạn thời gian rất dài vẫn có thể về lại chỗ cũ... - Mấy ngày gần đây Thế tử đang nghiên cứu một vấn đề liên quan đến không khí, như Thế tử phi nhìn thấy đấy, những người hộ vệ kia cưỡi diều giấy khổng lồ bay trên trời, qua ít ngày nữa, bọn họ có thể sẽ ngồi trên một vật hình cầu biết phun lửa, bay lên cao hơn.... Để bù đắp cho hành động gây nghiệt của mình, lần này Lý Dịch phơi bày ra hết chuyện của Lý Hiên. Nếu không phải hắn không quá rõ ràng cơ thể của Lý Hiên, sợ là chuyện trên mông Lý Hiên có nốt ruồi hay không cũng sẽ bị hắn bê ra. Lý Dịch liếc nhìn nữ tử dường như đang khiếp sợ ngẩn người sau màn che, trong lòng thầm thở dài một hơi. Cô nương, ta chỉ có thể giúp nàng đến đây, quãng đường còn lại, vẫn phải tự nàng đi thôi.... Nếu không phải lo lắng nội tâm vị tiểu thư khuê các này quá mức bảo thủ, không thể tiếp thu được, Lý Dịch thậm chí còn muốn đề nghị nàng trực tiếp hạ dược vào trong thức ăn của Lý Hiên luôn. Một khi gạo nấu thành cơm, hắn muốn nghĩ lại cũng không được. Thật ra Thế tử phi không chấn kinh lắm. Thế tử điện hạ, phu quân nàng là một quái nhân, điều này nàng đã biết ngay từ ngày đầu tiến đến Thế tử phủ. Đêm tân hôn, mình ngồi ở đầu giường một đêm, hắn ngồi bên cạnh bàn một đêm, hai người cứ ngồi như vậy, không uống rượu giao bôi, càng không làm chuyện vui khuê phòng. Những gì mẫu thân dạy nàng trước khi xuất giá, không hề có đất dụng võ. Sau đó, mỗi đêm hắn đều ngủ trong thư phòng, cho đến nay đều chưa bao giờ bước vào phòng tân hôn. Hắn rất hòa thuận với mình, vô cùng hiền lành, nhưng hai người càng giống như người xa lạ mà không phải phu thê. Nàng không có cách nào đi vào thế giới của hắn, từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng thử tiếp xúc với nàng. Hai người cùng nhau dùng bữa, ra ngoài, đến Hàn Sơn tự cầu phúc, nhưng dường như tất cả mọi thứ chỉ dừng lại ở đây. Trước khi xuất giá, nàng đã từng tưởng tượng, phu quân tương lai trông như thế nào? Là một tuấn kiệt trẻ tuổi nho nhã lễ độ? Hay là một hoàn khố hoàng thất thô bạo? Hoặc chỉ là một Thế tử bình thường. Nhưng loại nào cũng không đúng. Hắn nho nhã lễ độ, tuyệt đối không phải hoàn khố, đương nhiên cũng càng không bình thường. Con người hắn được đương kim Thiên tử coi trọng, được bổ nhiệm làm Giám sát sứ tại kinh kỳ (*), năng lực của hắn xuất chúng, có thể khiến người ta bay lượn trên bầu trời như chim chóc.... (DG: Kinh kỳ: vùng đất xung quanh kinh đô) Hắn kiệt xuất như thế…Hắn và mình hoàn toàn là người của hai thế giới. Nhưng…nàng không cam tâm, nàng cũng đã từng tha thiết có một lang quân như ý, tựa như phu quân bây giờ của nàng, nàng cũng hi vọng mình và phu quân có thể giống như cha mẹ. Nếu những thứ này trời cao không trực tiếp ban cho nàng, nàng đương nhiên phải tranh thủ bằng chính nỗ lực của mình. Thấy bên trong màn che thật lâu không phát ra động tĩnh, Lý Dịch lắc đầu, không quấy rầy nàng, chậm rãi lui ra khỏi phòng. Vị Thế tử phi này của Lý Hiên là một nữ tử có lý tưởng. Điểm này vẫn khiến người ta vô cùng thưởng thức. Việc có thể làm Lý Dịch đã cố gắng hết sức, hi vọng nàng có thể được toại nguyện, còn về cái tên đã quyết định xong thì dù mười con trâu cũng không kéo về được như Lý Hiên, hắn nhiều lời cũng vô ích. Dù sao, chuyện động phòng vẫn nên để hai phu thê họ tự giải quyết, mình không hỗ trợ được gì. Lý Hiên vẫn chưa về, Lý Dịch cũng không tiếp tục chờ, sau khi để lại một tờ giấy báo tin thì kéo Liễu nhị tiểu thư rời khỏi phủ Thế tử, đồng thời còn kéo đi một thành phẩm máy bay lượn của Thế tử. Thứ mà Liễu nhị tiểu thư coi trọng, chỉ dựa vào hộ vệ của Ninh Vương phủ vẫn không giữ lại được.