Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 374 : Bí mật
- Thục Vương mời tiệc?
Vào bữa tối, trên tay Lý Hiên cầm một trang giấy, lắc đầu, lẩm bẩm.
- Mới đây thôi mà đã bị để mắt tới rồi, quả nhiên, cho dù hắn ở đâu cũng đều có thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác.
- Thôi thôi, tên kia rất có thể là Thiên tử tương lai, hơn nữa cũng rất thù dai, không dễ đắc tội....
Lý Hiên tiện tay đặt tờ giấy sang một bên, hiển nhiên không để việc này trong lòng.
Đắc tội một hoàng tử có khả năng leo lên Đế vị, đối với Lý Dịch mà nói không phải một quyết định sáng suốt, mà bản thân hắn thì lại không lo lắng lắm. Hắn và Thục Vương thật không hợp nhau, nhưng cùng lắm thì lúc đó sẽ trở về Khánh An phủ, đối phương chắc sẽ không chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà động thủ với một Vương gia nắm quyền trong tay đâu.
Trong phòng, ngoại trừ tôi tớ đứng hầu hai bên thì chỉ có Thế tử và Thế tử phi đang dùng bữa.
- Phu quân.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Thế tử phi bỗng nhiên buông đũa ngọc xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Hiên.
- Có chuyện gì sao?
Lý Hiên nghi hoặc nhìn nàng. Tuy trên danh nghĩa là phu thê, nhưng hai người thường ngày không hay nói chuyện, nhất là khi ăn cơm. Mấy ngày qua, hắn đã sớm quen thuộc sự yên tĩnh này.
- Hôm nay khi thiếp thu dọn thư phòng thì thấy bản thảo của phu quân rơi xuống, phía trên nói hai cục đá kích thước khác nhau, rơi xuống từ cùng một độ cao sẽ cùng lúc rơi xuống đất, thật vậy sao?
Thế tử phi nhìn Lý Hiên, trên mặt lờ mờ mang theo vẻ nghi hoặc.
- Chẳng lẽ không phải tảng đá lớn rơi xuống đất trước à?
Lý Hiên nghe vậy thì ngẩn ra, dường như không ngờ Thế tử phi lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này. Thì ra nàng không chỉ hứng thú với mỗi thi hoạ...
Trừ cầm kỳ thi họa, chợt phát hiện mặt khác của Thế tử phi, tâm trạng Lý Hiên không hiểu sao trở nên vui hơn. Hắn đặt đũa xuống, đứng lên nói.
- Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý, chân tướng của chuyện này là gì, làm thí nghiệm sẽ biết ngay.
Lý Hiên đi tới ngoài cửa, vẫy tay với một hộ vệ cách đó không xa.
- Lữ Lương, ngươi qua đây, kiếm hai tảng đá về, leo lên nóc nhà thử đi!
Hộ vệ trong Thế tử phủ đã xe nhẹ đường quen từ lâu, ném đá, ném lá cây, ném bạc, đồng thời còn ném ra hiệu quả thế nào mới có thể để Thế tử điện hạ hài lòng…chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
- Sao có thể vậy được?
Nhìn thấy hai tảng đá đồng thời rơi xuống đất, trên mặt Thế tử phi lộ ra vẻ không thể tin được “vừa phải”.
Lý Hiên nắm tay nàng, đưa nàng đến vị trí tảng đá rơi uống đất rồi mới buông ra, cười giải thích.
- Thật ra, đá rơi xuống đất không có liên quan trực tiếp đến kích thước của chúng đâu...Tuy nhiên, nếu đá và lá cây thì kết quả lại khác. Điều này chứng tỏ xung quanh chúng ta chứa đầy một thứ, ta gọi là không khí....
Thấy Thế tử phi ngưỡng mộ nhìn mình, Lý Hiên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, ngoại trừ Lý Dịch, không ngờ còn có người cảm thấy hứng thú với những việc hắn đang làm...
Không đúng, cái tên Lý Dịch kia cho tới bây giờ đều chẳng để ý gì với chuyện mình làm cả, hắn chính là một tên biến thái không gì không biết....
Nhân sinh hiếm khi có được một tri kỷ, Lý Hiên đang trong trạng thái hưng phấn cực độ, đương nhiên không chú ý tới nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng của Thế tử phi.
- Còn những hộ vệ kia, vì sao có thể ngồi diều mà bay lên?
Lý Hiên cau mày một cái, chuyện này thật ra hắn cũng biết nhưng lại không rõ nguyên nhân do đâu. Hắn vò đầu, nói.
- Vấn đề này thì tương đối phức tạp, ta cũng chỉ mới nghĩ ra một ít manh mối, chúng ta đi thư phòng nói....
…
- Này này này, muội vừa vừa phải phải thôi, nếu té gãy chân gì gì đó, huynh không muốn nuôi muội cả đời đâu.
Liễu nhị tiểu thư phát hiện món đồ chơi mới, sườn núi thấp đằng sau Tử Tước phủ trở thành lãnh địa tư nhân của nàng.
Lý Dịch đứng trên đỉnh sườn núi, im lặng nhìn nàng cứ một lần lại một lần không phiền chán lặp lại động tác lướt đi, thầm nghĩ cái trò bay lên này còn không lên cao được bằng chính nàng sử dụng khinh công. Đã là người lớn rồi mà còn chơi cái thứ ấu trĩ này.
Như Nghi cười nói.
- Tướng công yên tâm, nơi này cũng không cao, cho dù muội ấy từ trên rơi xuống thật cũng không sao.
Tiểu Hoàn hâm mộ nhìn Nhị tiểu thư bay tới bay lui trên trời như chim chóc, cũng có ý muốn thử xem nhưng lại không hạ quyết tâm được. Nàng sợ đứng trên cao, nóc nhà đã là nơi cao nhất nàng có thể chịu đựng.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, khí trời bắt đầu ấm lên, ánh mặt trời hôm nay càng rạng rõ chói chang, không thích hợp làm tổ trong nhà, đương nhiên cũng không thích hợp vào hoàng cung giảng bài, cả nhà ra ngoại thành dạo chơi đạp thanh là một lựa chọn sáng suốt.
Lý Dịch quyết định mặc kệ Liễu nhị tiểu thư, chuyên tâm tiến hành sự nghiệp nướng thức ăn vĩ đại của mình. Hôm qua khi rời cung, hắn theo thường lệ “dò xét” Thượng Thực Cục một phen, thu hoạch không nhỏ: hai trái cà tím và một số rau tươi, lúc ấy hình như mặt Chưởng Thiên nọ cũng tái mét luôn....mà cái này không quan trọng.
Bé mập và Đoan Ngọ nhìn Liễu nhị tiểu thư chơi diều một hồi thì xăng xăng chạy tới, hai mắt lom lom nhìn Lý Dịch nướng thịt, người trước thì đã nuốt xuống không biết bao nhiêu ngụm nước bọt.
Dưới sườn cỏ, hai vị lão phu nhân vừa phơi nắng vừa nói chuyện, xung quanh có hộ vệ hai nhà canh gác, mà thật ra cũng chẳng có gì để canh gác, trong vòng mười dặm quanh thôn trang, Tử Tước phủ chính là tầng lớp cao nhất, không có kẻ nào đui mù dám quấy rối.
Như Nghi đi tới, giúp hắn khêu lửa than, nói.
- Đêm nay tướng công đến Thục Vương phủ dự tiệc, nhớ mang theo Như Ý nhé.
Kể từ chuyện hòa thượng điên lần trước, tất cả mọi người đều trở nên coi trọng an toàn của hắn hơn. Lão phu nhân thậm chí còn điều cả thủ lĩnh hộ vệ Lý phủ đến, đương nhiên, có Như Nghi và Như Ý, trong nhà có hộ vệ hay không cũng chẳng khác biệt. Nhưng Như Nghi phải tọa trấn trong nhà, khi hắn ra ngoài, không thể lúc nào cũng theo được.
Lúc có lão Phương còn tốt, nhưng bây giờ lão Phương đã về Khánh An phủ thu xếp chuyện dời nhà vào kinh, bên cạnh hắn chỉ còn lại mỗi mình Liễu nhị tiểu thư.
Lý Dịch gật đầu, hắn sẽ không lấy sự an toàn của mình ra đùa giỡn, tạm thời chỉ đành để Liễu nhị tiểu thư đi theo, khi nào nhóm Lão Phương đến rồi thì dễ giải quyết hơn.
Kinh thành tuy tốt, nhưng lại không thuận tiện như khi ở Khánh An phủ. Nhiều khi có chuyện, bên cạnh không một ai để dùng, đồng thời, cảm giác nắm chắc mọi thứ trong tay cũng bị vơi đi, làm trong lòng hắn sinh ra một chút chống cự với kinh thành.
- Thơm quá, nướng gần chín rồi đúng không?
Mùi thơm xộc vào mũi, bé mập sắp không giữ được nước miếng, Lý Dịch chặn bàn tay mập mạp đang duỗi tới, nói.
- Chưa nướng chín mà ăn sẽ bị tiêu chảy đấy, qua một bên chơi đã, xong rồi sẽ gọi đệ.
Bé mập và Đoan Ngọ lại đi xem Liễu nhị tiểu thư, Lý Dịch quay đầu hỏi Như Nghi:
- Chuyện đêm qua ta nói, nàng nghĩ sao?
Như Nghi cười nói.
- Tướng công đi đâu, thiếp đương nhiên đi đó.
Lý Dịch gật đầu.
- Vậy được, ta sẽ mau chóng xử lý chuyện trong cung, chờ khí trời ấm hơn chúng ta sẽ đi ngay.
Cách hai người không xa, tiểu cô nương ở bên cạnh nhìn như đang chăm chú xem Nhị tiểu thư nhưng thật ra vẫn luôn chú ý bên này có chút nghi hoặc gãi gãi đầu.
Tiểu thư và cô gia định đi đâu, sao cho tới giờ vẫn chưa nói với nàng nhỉ…chẳng lẽ, hai người họ muốn bỏ trốn?
Nghĩ đến một khả năng đáng sợ có thể sắp xảy ra, trong lòng nàng lập tức trở nên khẩn trương.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương