Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 371 : Chuyện cũ của vĩnh ninh
- Thục Vương mời tiệc?
Lý Minh Châu nghe vậy, do dự một lát mới lên tiếng.
- Từ nhỏ đến lớn ta và Thục Vương cũng không có qua lại nhiều, bất quá từ trước đến nay hắn ưa thích kết giao bằng hữu, cứ cách mấy ngày Thục Vương phủ sẽ tổ chức tiệc, bây giờ ngươi cũng coi như một thành viên quyền quý trong Kinh Thành, tuổi tác tương tự hắn, nhận lời mời cũng rất bình thường.
- Không thể nào, cô và hắn không quen thuộc?
Lý Dịch kinh ngạc.
Mặc dù nói lão hoàng đế có vô số phi tử, hầu hết các hoàng tử công chúa đều cùng cha khác mẹ nhưng dù nói thế nào thì cũng là huynh đệ tỷ muội chảy cùng dòng máu, cho dù không phải ruột thịt cùng một mẹ cũng phải có chút cảm tình chứ.
Lẽ nào ý nghĩ mình vẫn luôn sai?
Nghĩ lại thì cũng bình thường, các công chúa còn tốt, chỉ cần hoàng tử đều có cơ hội thừa kế sau khi lão hoàng đế băng hà.
Tuy chỉ có một hoàng vị, rơi vào nhà nào thì dựa vào bản sự.
Hoàng tử không muốn trở thành Hoàng Đế không phải vị hoàng tử tốt, hoàng tử cùng hoàng tử vì tranh giành hoàng vị, không đánh chết coi như không tệ, không dễ dàng để nhìn thấy cảnh huynh đệ tình thâm.
Mà với tính cách của Lý Minh Châu, thật sẽ thân thiết với mấy huynh đệ tỷ muội, có giao tình với Lý Hiên từ nhỏ, các hoàng tử cùng tuổi khi còn bé đã bị nàng đánh không ít, không qua lại với nhau cũng rất bình thường.
Lý Minh Châu suy nghĩ một lúc, nói.
- Hắn đã mời ngươi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đi cũng không sao.
Ngay cả nàng cũng nói như vậy, Lý Dịch kinh ngạc hỏi.
- Thục Vương thật sự có khả năng leo lên vị trí Thái Tử?
- Không ai biết phụ hoàng nghĩ gì.
Lý Minh Châu lắc đầu.
- Nhưng xem tình huống trước mắt thì hy vọng của Thục Vương lớn nhất, bỏ qua những chuyện này không nói, ngươi cũng không thể bơ mặt mũi của một vương gia.
Lý Minh Châu rõ ràng không có thành kiến gì đối với Thục Vương, ít nhất nói rõ hắn không phải loại người gian ác, nội tâm Lý Dịch nắm chắc.
Khi đi ngang qua Thiện Thực Cục, theo thói quen liếc vào một góc nào đó, Lý Dịch kinh ngạc, sau đó quay đầu lại hỏi Lý Minh Châu.
- Vĩnh Ninh công chúa đến cùng xảy ra chuyện gì, nàng bình thường không phải đến trường học?
- Vĩnh Ninh không giống các công chúa khác, phụ hoàng đặc biệt cho phép con bé không cần đến trường học.
Lý Minh Châu hơi dừng lại, đáp.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với con bé, vì sao nàng lại biến thành như vậy?
Có lẽ vì cảm giác giống như đã từng quen biết kia khiến cho nội tâm Lý Dịch không tự chủ được thương tiếc đối với vị tiểu công chúa này, sáu bảy tuổi nên đầy hồn nhiên và ngây thơ như một đứa trẻ, nàng không nên vĩnh viễn sống trong bóng tối.
Mẫu thân chết sớm, một cơn bệnh nặng…Đây là tin tức hắn nghe được từ trong miệng Thọ Ninh công chúa, Lý Minh Châu lớn hơn Vĩnh Ninh mười tuổi, từ nhỏ lớn lên trong cung, chuyện này nàng phải rõ ràng hơn mới đúng.
- Tại sao ngươi đột nhiên hỏi về Vĩnh Ninh?
Lý Minh Châu quay đầu hỏi lại.
- Ta muốn thử xem có thể giúp được cô bé hay không.
Lý Dịch ăn ngay nói thật.
- Ngươi có biện pháp?
Lý Minh Châu nhìn hắn, trong mắt hiện ra tia sáng.
Mặc dù nàng và Vĩnh Ninh chưa từng nói chuyện với nhau nhưng dù nói thế nào thì đó cũng là muội muội mình, nàng sao lại không hy vọng cô bé có thể trở thành một hài tử bình thường?
- Khó mà nói, chỉ có thể thử trước xem thế nào.
Lý Dịch lắc đầu.
Tất cả thái y trong cung, bao gồm cả những đại phu có tiếng trong dân gian đều đã thử chữa bệnh cho Vĩnh Ninh, nhưng không một ai thành công, nếu như trên đời này có người trị hết bệnh cho con bé, Lý Minh Châu tin người này nhất định là Lý Dịch.
- Vĩnh Ninh được Lương phi sinh, lúc Vĩnh Ninh được hai tuổi thì Lương phi chết vì bệnh, có thể vì từ nhỏ đã mất đi mẫu thân nên tính tình Vĩnh Ninh vẫn luôn khá quái gở, nhưng cũng không giống như bây giờ, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi đùa với các công chúa hoàng tử cùng tuổi, nàng biến thành bộ dáng hiện tại là vì cơn bệnh nặng một năm trước.
- Lúc đó phụ hoàng triệu tập tất cả ngự y trong cung, đại phu có tiếng tăm trong kinh cũng bị gọi đến, tất cả mọi người đều bất lực, lúc đó vốn cho rằng Vĩnh Ninh sẽ chết non, nhưng không ngờ sau một đêm, nàng tỉnh lại như một kỳ tích, bệnh trên người không trị mà khỏi, ngay cả ngự y cũng cảm thấy không thể tin.
Lý Minh Châu thở dài một hơi, nói tiếp.
- Nhưng mà mặc dù nhặt về được một mạng, nhưng dường như nàng lại mất hết tất cả trí nhớ, bao gồm cả phụ hoàng, tất cả mọi người, thái y nói có thể do đã cháy hỏng đầu, đời này không có hi vọng gì có thể chữa trị.
- Kể từ đó, nàng càng trở nên cô đơn, cho đến bây giờ cũng không nói chuyện với ai, trở thành bộ dáng như hiện tại.
Lý Dịch nghe vậy, cau mày.
Hắn chỉ biết được một chút kiến thức chữa bệnh hiện đại, cũng không phải thần y, ban đầu tưởng Vĩnh Ninh công chúa chỉ bị tự bế, lại không ngờ sự thật như vậy.
Nếu thật bị cháy hỏng đầu dẫn đến mất trí nhớ thì chuyện này còn phiền phức hơn nhiều, trên thực tế, dù chứng mất trí nhớ hay bệnh tự kỷ, ngay cả hiện đại cũng không có phương pháp trị liệu đặc biệt hiệu quả, mọi thứ còn rắc rối hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
- Cô đi trước đi, lát nữa ta sẽ trở về một mình.
Nói với Lý Minh Châu một tiếng, đi đến cung điện bên cạnh Thiện Thực Cục.
Trên thềm đá trong góc cung điện, tiểu cô nương ngồi ở đó, trong ngực vẫn ôm con rố, cúi đầu ngơ ngắc nhìn xuống mặt đất.
- Xin chào, tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt.
Lý Dịch ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười, bắt chuyện với nàng.
Nghe thấy âm thanh, tiểu cô nương ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lý Dịch, trong mắt dường như có thêm một tia sắc thái, lại dường như không có gì.
Lý Dịch lấy ra hạt châu kia, lắc lắc trước mắt nàng, duỗi ra tay còn lại, nói.
- Cám ơn hạt châu của muội, ta rất thích, để cảm tạ muội, ta mời muội ăn cơm, được không?
Nhìn bàn tay duỗi ra trước nàng, tiểu cô nương giật mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia do dự, sau một lúc lâu, nàng mới cẩn thận đưa một tay ra, đặt vào trong lòng bàn tay Lý Dịch.
Trong lòng Lý Dịch thở phào một hơi, cuối cùng đi được bước đầu tiên.
Nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi đến Thiện Thực Cục, bên trong Thiện Thực Cục lại rối loạn.
- Dưa leo, dưa leo, hai quả đầu dưa leo kia phải giấu kỹ, tuyệt đối đừng để hắn nhìn thấy, đó là thứ Trần phi nương nương muốn dùng để thoa mặt!
- Côn Lôn Tử, Yến Phi nương nương thích ăn nhất, buổi sáng hôm nay mới đưa tới, rất tươi, không thể lãng phí, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi!
- Còn có, còn có chén canh kia, giấu đi, giấu đi, aaa….muộn rồi, không kịp nữa!
Chưởng Thiên lo lắng hô to, nhanh chóng xoay người, nháy mắt trên mặt đã hiện ra nụ cười rực rỡ, lên tiếng:
- Hạ quan tham kiến Vĩnh Ninh công chúa, bái kiến Tước Gia!
- Miễn miễn.
Lý Dịch khoát khoát tay, chỉ tên gia hỏa đang liều mạng giấu dưa leo sau lưng.
- Ngươi, tới đây!
- Xong!
Thấy cảnh này, trong lòng Chưởng thiên rỉ máu, đây chính là hai quả dưa leo cuối cùng…
Trần phi nương nương, hạ quan có lỗi với người!
Trong lòng Chưởng thiên mặc niệm một khắc cho hai quả dưa leo, Trần phi nương nương không có dưa leo thì không có, hắn không thể trêu vào vị Tước Gia này, người đoạt cháo của trưởng công chúa còn có thể nhảy nhót tưng bừng thì còn sợ ai.
Lý Dịch ngược lại không có đuổi tận giết tuyệt, chọn một quả dưa leo tươi mới, sau khi rửa sạch sẽ, tách ra thành hai nửa, nửa trước đưa cho Vĩnh Ninh, mình gặm nửa còn lại, chỉ người đối diện.
- Ngươi, nhìn cái gì đó, đúng, nói ngươi đấy, đừng có giấu, đưa quả cà tím Côn Lôn Tử cho ta.
Ngay cả Côn Lôn Tử của Yến Phi nương nương cũng hỏng bét, sắc mặt Chưởng thiên càng thêm đau khổ.
Thượng Thực Cục là nơi phụ trách đồ ăn trong cung, phi tử không có chút địa vị đều không có quyền sai bảo bọn hắn làm việc chứ nói chi một ngoại thần.
Ngoại trừ triều đình, có thể coi Thượng Thực Cục là nhà bếp nhà mình chỉ có duy nhất có Lý Dịch.
Bởi vì hắn không chỉ là tiên sinh dạy toán của rất nhiều tiểu hoàng tử công chúa, trên danh nghĩa còn là lão sư nhà bếp kiêm dinh dưỡng sư của Thọ Ninh công chúa, đây phát ra từ miệng vàng lời ngọc của bệ hạ, chỉ cần hắn không tháo dỡ Thượng Thực Cục thì Chưởng Thiên cũng không thể nói gì.
Về phần cáo trạng với bệ hạ, nói vị Tước Gia này hung hăng càn quấy, khiến cho người Thượng Thực Cục tức giận oán trách, lấy của công dùng riêng, đoạt dưa leo của Trần phi nương nương, ngay cả ca của Yến Phi nương nương cũng đoạt, hành vi như thế quả thực không xem ai ra gì, nhân thần cộng phẫn!
Chưởng thiên thật sự không dám.
Nghe Ngụy thị nội nói, mấy ngày hôm trước bệ hạ mời vị Tước Gia này ăn cơm, chỉ có hai người là hắn cùng bệ hạ, trên đời này còn có ai có vinh hạnh đặc biệt như vậy, ngay cả Tể Tướng cũng không được thì dù cho hắn mười lá gan cũng không dám tố giác!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương