Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 370 : Thục vương mời tiệc
- Ai, vừa rồi hộ vệ của phủ Tử Tước đại nhân tới nhà ta, nói cái gì mà mấy ngày gần đây phải để ý những người lạ xung quanh thôn trang nhiều hơn, đặc biệt là hòa thượng, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc hòa thượng làm sao, đắc tội Tước Gia ư?
Mấy dân làng ngồi xổm ở bờ ruộng nói chuyện phiếm.
- Cũng đến nhà của ta rồi.
Một người khác gật đầu lia lịa.
- Hộ vệ Tử Tước phủ nói, chỉ cần phát hiện bất cứ chỗ nào khác thường, phải lập tức bẩm báo cho Tử Tước phủ, nếu có thể cung cấp tin tức hữu dụng cho Tước Gia sẽ được khen thưởng một xâu tiền đấy!
Lúc này có người tiếp lời.
- Hôm nay ta từ trong thành trở về, khắp nơi trong thành đều dán thông báo bắt hòa thượng, chắc có liên quan đến chuyện này. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự có bất kì tên hòa thượng nào xuất hiện bên trong điền trang thì phải tranh thủ thời gian bẩm báo với Tước Gia, một xâu tiền, phải làm bao lâu mới kiếm được!
Một xâu tiền này đối với những người dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà nói, là một khoản tiền lớn, được tiền thưởng kích thích, hai chữ “Hòa thượng” đã trở thành điểm mẫn cảm của họ, bất kỳ một người nào trọc đầu đều không một chỗ che thân ở đây.
Đối với Lý Dịch, trong nhà mình là nơi an toàn nhất trong toàn bộ kinh đô, ngay cả hoàng cung cũng kém hơn ở nhà.
Có Như Nghi cùng Như Ý tự mình trấn thủ, chỉ cần không phải trên dưới một trăm tên hòa thượng võ công cao cường lập tổ đội đến tìm hắn, căn bản không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Huống chi, giấy truy nã hòa thượng đã dán khắp kinh thành, nếu như IQ của tên kia hơi bình thường, có lẽ đã sớm trốn xa.
Lý Dịch rất nhanh đã quên chuyện về Hòa thượng điên, mấy ngày gần đây hắn luôn ở trong nhà sắp xếp tài liệu dạy học, chuẩn bị sách số học lớp một.
Các công chúa và hoàng tử ít nhiều vẫn biết chút cơ bản trong số học, sau khi nhận biết và làm quen với cách dùng chữ số Ả rập, miễn cưỡng có thể nhảy qua nhà trẻ, đạt tới trình độ lớp một.
Có rất nhiều bộ sách dùng để dạy học, nhưng lại không có một bộ nào có thể sử dụng trực tiếp, cho nên Lý Dịch còn phải bắt đầu lại từ đầu, chuyển toàn bộ kiến thức trong đó sang một loại phương thức để người niên tại này có thể tiếp nhận.
Trong đó bao gồm nhận biết chữ số Ả rập, so sánh các con số lớn nhỏ, phép toán cộng trừ trong vòng 100, các phép tính toán cộng trừ hỗn hợp, những thứ này đều là khái niệm mới đối với đám nhóc, đủ cho bọn chúng tiêu hóa một lúc lâu.
Trong sách, hắn đã thêm bớt một vài chi tiết, hoàn toàn xem như thư tịch toán học nhập môn của trẻ con, có lẽ không qua mấy năm, trẻ con Cảnh Quốc đọc xong Đệ Tử Quy lại đối mặt với một đống ký hiệu kỳ quái trên sách, trong nội tâm sẽ mắng to vị tiên sinh gọi là Lý Dịch này.
Biên tập sách cũng không quên học võ.
Lên núi bái Phật mà cũng gặp phải hòa thượng điên, lần nữa nói rõ cho hắn biết mình đang sống bên trong thế giới nguy hiểm đến cỡ nào, nếu như không có sức mạnh để tự vệ, về sau bất kể ở đâu cũng phải mang theo Như Nghi hoặc Liễu nhị tiểu thư.
Tập luyện lại mấy lần chiêu thức mới mà Liễu nhị tiểu thư dạy, cảm giác lĩnh ngộ không sai biệt lắm, lúc quay đầu lại mới phát hiện Lý bá đã đứng trước cửa thật lâu.
- Lý bá, có chuyện gì?
Lý Dịch vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
Lý bá cầm trong tay một thiếp mời mạ vàng, đáp.
- Thiếu gia, vừa rồi Thục Vương phái người tới đưa thiệp mời, mời thiếu gia ba ngày sau đến Thục Vương Phủ dự tiệc.
- Thục Vương?
Lý Dịch dừng động tác trên tay.
Lý bá gật đầu, cười nói.
- Thục Vương là Vương gia có khả năng kế thừa Đế vị nhất trong các Hoàng tử, ưa thích kết giao với các hào kiệt tuổi trẻ, thường xuyên tổ chức tiệc trong phủ mời rất nhiều tài tuấn, trong kinh không ai không biết, không người không hay.
Tuy thiếu gia được bệ hạ phong làm Tử Tước, nhưng không có cơ sở ở kinh thành, có thể nhân cơ hội này kết bạn với các gia tộc và tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây, nếu có thể kết giao cùng Thục Vương thì không còn gì hơn.
Lý Dịch nhíu mày, hắn với Thục Vương chỉ có duyên gặp mặt một lần, ngay cả nhận biết cũng không tính, Thục Vương mời hắn làm gì?
Huống chi, hắn làm sao quên đối phương có cừu oán không nhỏ với Lý Hiên, từ tận đáy lòng, Lý Dịch không muốn tham gia tiệc rượu ăn uống gì đó ở Thục Vương phủ.
Nhưng thân phận đối phương quá lớn, nếu trực tiếp cự tuyệt, không khỏi sẽ đắc tội với hắn, trong thời gian ngắn thì còn tốt, nếu hắn về sau thật sự trở thành Hoàng Đế, mình còn muốn lăn lộn thế nào?
Bây giờ Lý Dịch sớm đã quen và thích ứng với quy củ của thế giới này, khi làm việc không thể không để ý đến hậu quả, đắc tội với Thục Vương không phải một lựa chọn sáng suốt, xem như không phải vì mình, cũng phải vì Lý gia, vì Tử Tước phủ.
Đương nhiên, chỗ Lý Hiên, cũng cần phải nói một chút.
- Cái thiệp mời này…trước tiên cứ để đó đi.
Tham gia ăn uống tiệc rượu cũng là chuyện của ba ngày sau, hiện tại Lý Dịch muốn đi hoàng cung một chuyến, chuyện này trở lại hẵng nói.
Đi cùng với hắn là Liễu nhị tiểu thư, tuy để Như Nghi đi cùng thì càng thêm an toàn, nhưng nàng hiện tại là Tử Tước phu nhân, không thích hợp cả ngày xuất đầu lộ diện, Liễu nhị tiểu thư không có lo lắng này, sau khi Lý Dịch tiến cung, nàng tự mình một người đi lung tung trong thành, sau một canh giờ lại đến cửa cung đón hắn là được.
Như thường lệ, trước tiên kiểm tra việc học của các hoàng tử công chúa, kết quả khiến hắn rất hài lòng.
Không biết lo lắng kiểm tra 0 điểm sẽ bị thông báo toàn hoàng cung hay bọn nhóc thật tỉnh ngộ, nên ai cũng vượt qua thử thách.
Trước mắt, để bọn chúng quên mất tính toán bằng thẻ, sử dụng phương pháp mới càng đơn giản thuận tiện hơn này.
Một canh giờ sau, bài giảng kết thúc, Lý Dịch để lại tài liệu dạy học, nói với Thọ Ninh phái người sao chép ra mấy phần, đợi lần tiếp theo khi đến lớp hắn muốn nhìn thấy mỗi người có một bản.
Lý Minh Châu ở ngoài điện chờ hắn, chuyện hai nhà hợp tác kinh doanh đã đưa vào danh sách quan trọng, trừ Như Ý Lộ và liệt tửu, nàng còn đánh chủ ý lên nước hoa.
Mấy bình hàng mẫu lần trước Lý Dịch làm khiến cho nàng rất hài lòng, thứ kia có thể thay thế túi thơm, một khi xuất hiện, tuyệt đối sẽ được những thiên kim tiểu thư và phụ nhân nhà giàu ở Kinh Thành tìm kiếm.
Vốn chỉ là việc làm ăn của hai nhà, sau khi Lý Hiên biết cũng muốn chặn ngang một chân.
Tuy hắn cơ hồ không hỏi đến chuyện làm ăn của Vương phủ, nhưng lại biết Như Ý Lộ cùng liệt tửu đã tạo ra bao nhiêu lợi nhuận cho nhà mình, bây giờ không thể so sánh với Khánh An phủ, nghiên cứu chi tiêu đều là một khoản không nhỏ, ngay cả sản xuất nước hoa lần này cũng do hắn đưa ra đề xuất.
Lý Dịch có thể không yên lòng hợp tác với Vương phủ, nhưng có Lý Hiên và Lý Minh Châu ở đây thì hoàn toàn không còn lo lắng.
- Nhận tiện, cô và Thục Vương rất quen thuộc hả?
Nghĩ đến một chuyện nào đó, Lý Dịch đột nhiên hỏi Lý Minh Châu.
- Tại sao đột nhiên hỏi thế?
Lý Minh Châu quay đầu nhìn hắn.
- Cũng không có gì, hôm nay Thục Vương phái người đưa tới cho ta một thiệp mời, mời ta ba ngày sau tham gia tiệc rượu ở Thục Vương phủ.
Xem như thật sự muốn tham gia, cũng phải dò xét thăm dò hư thực trước, hỏi rõ ràng xem Thục Vương đến cùng là dạng người gì, tính khí, tính cách như thế nào, hướng tới giới tính là gì, vân vân…
Lý Minh Châu cùng hắn là huynh muội, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên hỏi rõ ràng từ nàng trước thì hơn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương