Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 369 : Hòa thượng điên
Ba người Lý Dịch đi ra khỏi thiện phòng, chuẩn bị rời Hàn Sơn Tự xuống núi về nhà, trên đường đi nghe không ít người đàm luận về sự việc vừa rồi.
Lý Dịch cũng không quá nguyện ý náo động. Nhưng do tên khổ tăng kia khinh người quá đáng, chỉ là một hòa thượng ngoại quốc vậy mà dám lớn lối tại Cảnh Quốc. Đương nhiên, chuyện trọng yếu nhất là liên lụy đến Tiểu Hoàn, nếu không phải hắn trốn nhanh thì đã lưu lại một chân của hắn.
Xe ngựa của Lý phủ đều đứng cùng một chỗ, bảo cho xa phu thông báo cho lão phu nhân và Như Nghi một tiếng, Lý Dịch và bọn Như Ý Tiểu Hoàn về trước.
Đường đi không giống trong thành, đất đá lộn xộn, ngồi xe ngựa là một loại dày vò. Xe ngựa chạy dọc theo đường núi trở về, trên đường đi xốc nảy càng lợi hại. Lý Dịch cũng không quên vừa rồi cùng bọn Lý Hiên lên núi chịu tội như nào nên quyết định đi bộ theo thềm đá xuống núi, xe ngựa trong phủ đang dừng dưới chân núi đợi bọn họ.
Thủy Lục Pháp Hội vốn phần náo nhiệt, bất quá hôm nay nhà quyền quý xuất môn, những tín đồ phổ thông rất ít ỏi.
- Chờ một chút.
Lý Dịch đang giải thích cho Tiểu Hoàn về giới tính của Bồ Tát, thế giới quan của tiểu nha hoàn đang sụp đỗ bởi vì Bồ Tát lúc đầu là một nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, không thể tin nổi. Liễu nhị tiểu thư bổng nhiên dừng bước, thấp giọng nói một câu.
Lý Dịch dừng chân, quay đầu nhìn nàng.
- Người nào? Bước ra đây!
Liễu nhị tiểu thư đi đến phía trước Lý Dịch và Tiểu Hoàn, quát lạnh.
Ánh mắt Lý Dịch kinh ngạc, trong rừng thật sự xuất hiện một bóng người dần dần đi ra.
- Là hắn!
Đồng tử Lý Dịch hơi co rụt lại.
- Huynh biết hắn?
Liễu nhị tiểu thư quay đầu hỏi.
Lý Dịch đáp.
- Là hòa thượng ngoại quốc lúc nãy, người kém chút nữa làm tổn thương Tiểu Hoàn.
- Bần tăng đích thân đến tiễn ngươi đến cực lạc!
Khổ tăng lộ vẻ nghi hoặc khi bại lộ hành tung, có điều những thứ này đã không còn trọng yếu.
Trong tay mang theo thiết côn lướt đến Lý Dịch.
Ánh mắt Liễu nhị tiểu thư chợt lóe, chỉ cần biết đối phương là địch không phải bạn.
Keng!
Một đạo tàn ảnh giống như dải lụa sáng hiện lên, thân ảnh của nàng nháy mắt biến mất tại chỗ.
Lý Dịch bảo hộ tiểu hoàn sau lưng đề phòng còn tên hòa thượng nào khác lao ra.
Rất nhanh liền biết, tên hòa thượng này chỉ đơn phương độc mã đến dâng mạng.
Lý Dịch không hề lo lắng cho an nguy của Như Ý, tên hòa thượng này cho hắn cảm giác nguy hiểm nhưng đụng Như Ý thì coi như hắn xong đời.
Quả nhiên, thiết côn trong tay hòa thượng vô cùng lợi hại, mỗi một lần vung lên đều mang sức nặng tựa ngàn cân, nhưng căn bản không thể chạm đến vạt áo của Liễu nhị tiểu thư nhà ta.
Nhìn nàng như một con bướm bay múa trong gió, nhàn nhã di chuyển trong lúc côn đập tới dồn dập. Nội tâm đang khẩn trương của Lý Dịch dần ổn định, ngược lại còn có chút hâm mộ.
Cảnh giới này của nàng, chỉ sợ hắn dùng cả đời cũng rất khó đạt tới.
Bất quá, nhìn thấy hòa thượng thân to vạm vỡ cũng không khỏi có chút sợ hãi. Cái côn kia, lực đạo kia, nếu nện trên người hắn, không gãy mấy cái xương sườn mới lạ.
Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tức giận, đây con mẹ nó là hòa thượng à? Nếu hôm nay không phải đi cùng Như Ý xuống núi thì hắn đã toi mạng rồi.
Chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà chém chém giết giết?
Tên điên, quá điên đi!
Lý Dịch cũng không biết, tên điên mà hắn nói hiện tại đang đỗ mồ hôi lạnh.
Hắn tưởng rằng bằng với võ công của mình giải quyết một tên thư sinh trói gà không chặt sẽ không hao phí bao nhiêu khí lực, lại không nghĩ rằng trước mắt lại xuất hiện một nữ tữ võ công cao cường.
Liễu Như Ý giao thủ vài chiêu với tên hòa thượng, mi đầu nhăn lại.
Tưởng rằng có một cao thủ lọt vào mắt nàng. Nguyên lai chỉ được cái thân mạnh, còn lại thậm chí kém hơn cả Đàn Ấn lão hòa thượng.
Không có tâm tư cùng hắn dây dưa, tâm niệm vừa động, kiếm trong tay đột nhiên tăng tốc, trên cánh tay của tên hòa thượng xuất hiện một vết thương đủ sâu, thiết côn rơi ra khỏi tay.
Biết hôm nay không thể lấy mạng tên tiểu tử kia, nếu dây dưa tiếp sợ rằng sẽ mất mạng ở chỗ này, tên hòa thượng không quan tâm đến thiết côn, mũi chân giẫm một cái bay ra ngoài, chốc lát thì biến mất vào rừng cây.
Liễu nhị tiểu thư vốn muốn đổi theo, nhưng liếc thấy Lý Dịch và Tiểu Hoàn đứng ở một bên thì dừng bước.
- Đáng chết! Tên hòa thượng điên!
Gặp phải một tên hòa thượng bị thần kinh, sắc mặt Lý Dịch có hơi chút âm trầm, sau khi xuống núi cũng không về nhà trước mà đi trực tiếp đến huyện nha.
Kinh Thành Lệnh cũ vừa mới chuyển đi, Kinh Thành Lệnh mới thì chưa kịp nhậm chức, nên sự vụ lớn nhỏ ở huyện nha đều do huyện thừa xử lý.
Bây giờ Lý Dịch xưa đâu bằng nay, chỉ cần nói một câu đều là chuyện đại sự, huyện thừa vỗ ngực bày tỏ nhất định sẽ nhanh chóng tra rõ việc này.
Mấy bức họa hòa thượng Tề Quốc cũng được Lý Dịch vẽ ra, chỉ cần nộp cho Hình Bộ thì kinh thành sẽ thông báo cho những huyện xung quanh, đến lúc đó, bọn hòa thượng kia chẳng còn đất dung thân.
- Lý bá, những ngày nay hãy để cho hộ vệ trong nhà nắm chặt tuần tra, đặc biệt phải chú ý đến những hòa thượng xuất hiện trong thôn trang.
Lúc về đến nhà, Lý Dịch cố ý căn dặn Lý bá một câu.
- Thiếu gia yên tâm, bọn chúng dám đến, ta nhất nhất định sẽ khiến chúng một đi không trở lại!
Trên mặt Lý bá lộ vẻ hung hãn, gằng giọng nói, sau đó lập tức chạy đi căn dặn hộ vệ trong phủ.
Lý Minh Châu nói không sai, khổ tăng là một đám điên, ai biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện gì, Lý Dịch có chút hối hận vừa rồi để Như Ý cho hắn chạy thoát, với loại người không biết lúc nào sẽ xông ra chém mình một đao này, trực tiếp giết chết quăng xác mới là cách giải quyết đúng đắn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Mà lúc này, bên ngoài kinh thành, một chỗ trên đường đi, một chiếc xe ngựa đang lao nhanh.
- Lão nạp đã nói, chuyện này sẽ cho Tam hoàng tử một công đạo, tại sao ngươi còn tự chủ trương?
Lão hòa thượng Trí Tín nhìn khổ tăng đang tái nhợt, nhíu mày nói.
Sắc mặt khổ tăng lúc này trắng như tờ giấy, trên trán đầy giọt mồ hôi to như hạt đậu, cánh tay phải quấn một đoạn vải trắng còn dính máu, máu chảy đầm đìa.
Tuy sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn còn cút tỉnh táo, giống như vết thương không phải trên người hắn, nghe lão hòa thượng Trí Tín hỏi cũng chẳng đáp một lời.
- Chúng ta thủy chung là người ngoại bang, ám sát quyền quý Cảnh Quốc thì sau này sẽ không còn đất dung thân ở Kinh Thành, nhất định phải lập tức rời đi.
Lão hòa thượng lại nói một câu, sau đó trầm mặt ngồi một bên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương