Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 362 : Không đội trời chung?
- Không, cũng không hẳn là đại thù...
Ánh mắt của Lý Hiên dời khỏi bóng lưng mấy người kia, nói.
- Khi còn bé, trong hoàng cung, những hoàng tử ức hiếp ta lấy Thục Vương cầm đầu.
- Còn nữa....
Giọng hắn dừng một chút, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Nữ tử mà hắn nhiều lần cầu thân không có kết quả, bây giờ lại là Thế tử phi của ta.
Lý Dịch trợn mắt, mối hận đoạt thê mà còn không tính là đại thù?
Đây chính là một trong hai đại thù có thể khiến người ta căm hận đến cực hạn đấy, vị Thục Vương nọ vừa rồi chỉ quăng cho hắn một ánh nhìn sắc lẻm như dao, đã xem như có tu dưỡng đến đáng kinh ngạc rồi.
Lý Dịch không nhịn được giơ ngón tay cái lên cho hắn. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, chắc Thục Vương cũng không nghĩ tới, tiểu thế tử bị hắn ức hiếp thê thảm mười mấy năm trước lại lấy cách này trả thù hắn.
- Thục Vương và Thế tử phi…là thanh mai trúc mã à?
Lý Dịch không có lòng hiếu kỳ gì với chuyện của người khác, nhưng vẫn tương đối để bụng chuyện của bằng hữu.
Thân là hoàng tử một nước mà nhiều lần cầu thân bị từ chối, thế mà còn kiên nhẫn được, chấp niệm cũng sâu phết. Nếu người ta thật sự là thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp, vậy coi như Lý Hiên chẳng đáng mặt nam nhân khi lấy gậy đánh uyên ương.
- Hình như chưa bao giờ gặp.
Lý Hiên suy nghĩ một chút rồi đáp.
Lý Dịch càng nghi hoặc hơn.
- Nếu không quen biết thì vì sao hắn muốn cưới lão bà của ngươi?
Lý Hiên liếc hắn, nói:
- Trước đây, nương tử nhà ngươi cướp ngươi lên núi không phải cũng không biết ngươi ao?
Sắc mặt Lý Dịch tối sầm, con mẹ nó, Thục Vương và con hàng này có ân oán thì liên quan gì đến hắn, ai thích quản thì quản, lão tử không hỏi nữa!
Vẫy vẫy tay với bé loli ngạo kiều đang đứng cách đó không xa.
- Thọ Ninh, chúng ta đi nghe lão hòa thượng niệm kinh thôi.
- Thục Vương do Thôi quý phi sinh ra, là người lớn tuổi nhất trong số các hoàng tử. Dựa theo quy củ của hoàng thất, truyền đích không truyền thứ, truyền lớn không truyền nhỏ, Hoàng hậu nương nương chỉ có một nữ nhi là Minh Châu, vẫn chưa sinh hạ được hoàng tử, trong hậu cung, trừ Hoàng hậu nương nương ra thì địa vị Thôi quý phi được tôn sùng nhất, bởi vậy Thục Vương là hoàng tử có khả năng tranh được ngôi vị Thái tử nhất.
Lý Hiên thản nhiên nói.
- Dẫu hoàng bá bá lấy lý do không có con trai trưởng mà mấy năm nay không lập Thái tử, nhưng Hoàng hậu nương nương nhiều năm không sinh con, hai năm qua trong triều ngày càng nhắc đến nhiều hơn, ngôi vị Thái tử không thể cứ để trống. Tuy Thục Vương có Thôi quý phi và Thôi gia sau lưng nàng chống đỡ, nhưng nếu có thể kết thân với Vương gia thì có thể chiếm được sự trợ giúp to lớn của hai nhà quyền thế, cơ hội giành được ngôi vị Thái tử càng lớn....
Lý Dịch nghe vậy thì sững sờ, nói thế thì nam tử trẻ tuổi “kẻ thù không đội trời chung” của Lý Hiên vừa rồi chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí cầm lái tiếp theo của đế quốc, có khả năng làm người kế nhiệm của lão Hoàng đế?
Dựa theo tình trạng cơ thể của lão Hoàng đế thì ngày này chắc chắn sẽ không xa. Dài thì mấy năm, ngắn thì một hai năm, Hoàng đế kế nhiệm của Cảnh Quốc sẽ thượng vị.
Nhưng Lý Hiên, Thế tử của chúng ta, cướp lão bà của Hoàng Đế kế nhiệm, tiện thể cướp luôn cả gia tộc của lão bà, cái này quả thật không tính là đại thù gì, mà chính là thù không đội trời chung.
Mối thù đoạt vợ, lại thêm mối thù ảnh hưởng hắn đoạt Hoàng vị, nếu chỉ biết trông cậy vào việc chờ đến khi Thục Vương chân chính trở thành Hoàng đế, liệu Ninh Vương gia sẽ có một ngày sống dễ chịu?
Không thực tế.
Cũng may, mặc dù Lý Hiên là một tên ngốc, nhưng xem chừng Ninh Vương cũng không phải một người sẽ để mình chịu thua thiệt, chuyện này không cần Lý Dịch quan tâm giùm hắn.
Nghĩ vậy, bỗng dưng Lý Dịch thấy mắt Vương gia đui hết, một người có tiềm lực như vậy lại không chạy đi nịnh bợ, qua hai năm có thể sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, thăng quan tiến chức đã nắm trong lòng bàn tay, vì sao chỉ coi trọng một tên dở hơi như Lý Hiên?
Gì mà quý phi, gia tộc, gì mà truyền ngôi Hoàng đế, mấy thứ xà quần này của hoàng thất nghe mà đầu óc phình to. Lý Dịch vẫy tay, nói:
- Thọ Ninh, chúng ta đi xem lão hòa thượng giảng kinh đi!
Bên trong một Phật đường gần đây nhất có một vị cao tăng đại đức đang tuyên truyền giáo lý Phật pháp, trong Phật đường bày đầy bồ đoàn, các tín đồ đang đoan đoan chính chính xếp bằng trên bồ đoàn, cũng không biết có nghe hiểu được không, dù sao trông ra thì vẫn có vẻ trang nghiêm, tập trung cao độ.
- Vị đại sư này đang nói gì vậy?
Bé loli ngạo kiều đứng dựa vào cửa, chỉ nghe hòa thượng bên trong đang bi la bi lô nói gì đó, một chữ cũng không nghe rõ, nghi hoặc hỏi.
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, đại sư đang giảng “Kim Cương Kinh” đấy!
Lý Dịch ra dấu im lặng với nàng, ánh mắt thì quan sát lung tung trong Phật đường, tìm kiếm nhóm Như Nghi đang ở đâu.
Bé loli ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trong đôi mắt to tròn bắt đầu lấp lóe ngôi sao nhỏ.
Tiên sinh quả là tiên sinh, ngay cả kinh Phật khó hiểu như vậy cũng nghe hiểu được.
Đúng lúc này, phía sau hai người bỗng truyền đến một tiếng thở dài.
- A di đà phật, Lý Dịch tiểu thí chủ, Tuệ Nghiêm đại sư đang giảng “Lăng Già Kinh”....
Lão hòa thượng Đàn Ấn dựng thẳng bàn tay lên, niệm một câu Phật hiệu, nhìn Lý Dịch bất đắc dĩ nói.
Khóe miệng Lý Dịch co quắp, lão hòa thượng này nhất định không phá mình liền sẽ chết, hơn nữa cứ thích phá mỗi mình hắn. Ai cũng nói người xuất gia lòng dạ từ bi, chừa chút mặt mũi cho mình coi như tích đức không được hả? Làm hại mình vất vả cực nhọc giúp hắn chép nhiều kinh văn, còn nói ngày sau tất có hậu báo, mấy lão nhà Phật thích báo ân kiểu đấy à?
- Ân tặng kinh văn của Lý Dịch tiểu thí chủ, lão nạp đại biểu Phật môn, vạn phần cảm tạ!
Khi lão hòa thượng mở miệng lần nữa thì biểu cảm trên mặt trở nên trịnh trọng và nghiêm nghị hẳn, quả thật không hổ là đại sư xa gần đều nghe tiếng, nhìn lướt qua cũng khá giống một cao tăng lắm.
- Một nhấc tay mà thôi.
Lý Dịch khoát tay áo, đại nhân đại lượng, không có ý định so đo lão hòa thượng lấy oán báo ân.
- Đối với tiểu thí chủ chỉ là một cái nhấc tay, nhưng với Phật môn ta, lại là đại công đức.
Lý Dịch cười tươi rói, trong lòng thì trợn trắng mắt.
Chính lão đã nói đây là đại công đức, vậy lão báo đáp đi chứ, hậu báo đâu?
Hậu báo mà Lý Dịch muốn không tới, ngược lại tới một lão hòa thượng.
Một lão hòa thượng quen thuộc.
Mấy đạo thân ảnh đi tới từ cửa chùa, đi đằng trước chính là lão hòa thượng hỏi đường hắn hôm qua, bên cạnh lão là nhà sư trung niên cầm thiết trượng nọ.
Khác với hôm qua, phía sau hai người có thêm mấy hòa thượng trẻ tuổi.
Nơi lão hòa thượng ấy muốn đi hôm qua là Pháp Hoa tự, hôm nay lão lại chạy tới Hàn Sơn tự. Nhưng điều này cũng bình thường, đều nói quan ở kinh thành có tam đẳng thì chùa miếu tại kinh thành cũng có tam đẳng. Hòa thượng khắp thiên hạ dù chen chúc đến phá đầu cũng muốn chui rúc vào chùa miếu kinh thành, những hòa thượng đến từ bên ngoài đều phải vái lạy.
Hàn Sơn tự là nơi tổ chức Thủy Lục Pháp Hội, mấy ngày nay số lượng hoàng thượng đến nhiều vô số kể, từ sớm đã có hòa thượng phụ trách công tác tiếp đãi ra nghênh đón.
- Không biết tôn hào của đại sư…?
Một hòa thượng trẻ tuổi cười hỏi.
Lão hòa thượng trước mắt lông mày bạc trắng, khí độ bất phàm, có vẻ là một cao tăng.
- Lão nạp Trí Tín.
Lão hòa thượng cười đáp.
- Thì ra là Trí Tín đại sư.
Chưa từng nghe qua pháp danh này, trên mặt hòa thượng trẻ tuổi lộ ra một vẻ nghi hoặc, vẫn rất lễ phép hỏi.
- Không biết đại sư đến từ nơi nào?
- Từ đâu chính là chỗ đó.
Trên mặt lão hòa thượng vẫn nở nụ cười như cũ.
Lời vừa nói ra, hòa thượng trẻ tuổi biến sắc, các vị tăng nhân tiếp đón sau lưng cũng chấn động.
Lý Dịch có chút kinh ngạc nhìn lão hòa thượng, lợi khí ra vẻ như có như không mà mọi người kiếp trước đều biết không ngờ lại xuất hiện ở đây?
Đàn Ấn đại sư rút đi nụ cười trên mặt, nhìn về phía mấy tăng nhân ngoại lai, như có điều suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương