Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 361 : Thục vương điện hạ
- Tước gia, Tước gia...
Lý Dịch gắng gượng mở to mắt, thấy nha hoàn trong phủ tên Tiểu Tình đứng tại đầu giường, nhẹ nhàng đẩy vai hắn. Bên cạnh từ lâu chẳng thấy bóng dáng ai, hôm nay Như Nghi muốn vào chùa dâng hương cùng lão phu nhân, Lý Dịch cũng không biết nàng rời giường từ khi nào.
- Giờ nào rồi?
Lý Dịch ngồi xuống giường, dụi dụi hai mắt hỏi.
- Bẩm Tước gia, sắp qua giờ Tỵ rồi.
Tiểu nha hoàn xinh xắn không dám nhìn vào nửa thân trên đang để trần của Lý Dịch, đỏ mặt đáp.
- Giờ Tỵ?
Lý Dịch nghe vậy giật mình, không ngờ mình lại ngủ đến mười giờ, gần mười một giờ mới dậy, xem ra buổi tối sau này vẫn đừng chơi đùa quá muộn.
Tiểu Tình không quên vì sao nàng đến đánh thức Tước gia, bẩm báo.
- Tước Gia, ngài nhanh rời giường, thế tử điện hạ đang ở bên ngoài chờ ngài.
- Lý Hiên sao, hắn tới làm gì?
Lý Dịch nhanh chóng mặc quần áo, để Tiểu Tình hầu hạ rửa mặt xong, ra ngoài cửa thì thấy Lý Hiên đang đứng trong sân.
- Ngươi ngủ nướng đến giờ này luôn hả?
Lý Hiên khó tin hỏi, không hề biết Lý Dịch ở nhà lại có bộ dạng này.
Lý Dịch cho hắn một cái liếc mắt, tiếp tục dùng muối xanh súc miệng. Còn chưa tới mười một giờ, cũng chưa tới lúc ăn cơm, thế mà muộn gì?
- Đừng lèo nhèo, mau đi theo ta.
Lý Hiên đi tới, kéo tay áo hắn ra ngoài.
Trong miệng Lý Dịch còn đang ngậm nước súc miệng, mơ hồ không rõ nói hỏi.
- Đi đâu.... đừng có mà lôi lôi kéo kéo, bị ai thấy thì ảnh hưởng không tốt....
Hai nam nhân đã kết hôn mà cứ cù cưa cù nhằng trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì, cái tên vứt quy củ đã học đi đâu rồi?
Hạ nhân Lý gia trợn mắt há mồm nhìn Tước gia nhà mình bị lôi ra khỏi nhà, lên một chiếc xe ngựa, nhưng lại không có người nào ngăn cản, ngay cả hộ vệ cũng chỉ đứng nhìn, không chịu nhúc nhích.
Đám người đứng ngoài cửa ấy đều là những kẻ bọn họ không thể trêu vào.
- Rốt cuộc là đi đâu?
Lý Dịch dùng ống tay áo lau miệng, mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ màng.
- Đi Hàn Sơn, máy bay lượn có tiến triển rất lớn, ngươi đến đó xem một chút còn có chỗ nào có thể cải tiến không?
- Người làm ra cái đó nhanh thế à?
Lý Dịch kinh ngạc với hiệu suất của Lý Hiên.
Lý Hiên nói.
- Mượn mấy tên lành nghề từ chỗ Tương tác giám, nói bọn hắn đây là lợi khí trên chiến trường, chỉ sau ba ngày thì bọn hắn đã làm được.
Thử trên sườn cỏ đương nhiên không có hiệu quả, là ngọn núi gần kinh thành nhất, Hàn sơn liền trở thành sân thí nghiệm.
Lý Hiên không leo lên đỉnh núi, mà chỉ đến giữa sườn núi rồi để những hộ vệ đi theo lôi ra một cái rương lớn trên chiếc xe ngựa phía sau, nhanh chóng lắp ráp lại những thứ bên trong, chính là hình dạng như trong bức tranh mà Lý Dịch vẽ cho hắn, nhưng có cải biến vài chi tiết, ít nhất hữu dụng hơn diều giấy khổng lồ ban đầu.
Tại một sườn dốc nào đó, một hộ vệ mang biểu cảm tràn ngập bi tráng. Mặc dù đã thử nghiệm rất nhiều lần, túi dù trên lưng cũng bảo đảm có thể giúp hắn nhảy thẳng từ nơi này xuống cũng không bị ngã chết, nhưng quét mắt nhìn xuống dưới vách, trong lòng khó tránh khỏi thấp tha thấp thỏm.
Cuối cùng, hộ vệ này vẫn cắn chặt răng, cả người đính lên bên dưới thân máy bay, sau khi chạy lấy đà thật dài thì biến mất trên sườn núi.
Nhìn thấy một điểm nhỏ từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì được độ cao nhất định, bay dần về phía xa, trên mặt Lý Hiên rốt cuộc hiện ra vẻ kích động.
Ước mơ được bay lên trời của loài người đã được đẩy lên trước cực kì sớm, Lý Dịch nhìn tên hộ vệ kia quanh quẩn trên không trung mấy vòng rồi hạ xuống đất, đứng dưới vách không ngừng khua tay về phía này.
- Đi về được chưa?
Lý Dịch ngáp một cái, hỏi.
Sáng dậy cơm còn chưa được ăn đã bị lôi sang đây chỉ để nhìn hộ vệ Thế tử phủ bay vòng vòng trên không, nếu lúc ấy đầu óc tỉnh táo hơn, Lý Dịch chắc chắn sẽ không theo Lý Hiên tới đây mà ở nhà nằm phơi nắng.
- Về làm gì?
Lý Hiên lắc đầu.
- Hôm nay là ngày tổ chức Thủy Lục Pháp Hội tại Hàn Sơn tự, Minh Châu và Thọ Ninh đều đang ở trên núi, nếu không phải đặc biệt đến Tử Tước phủ tìm ngươi, ta đã cùng các muội ấy lên núi rồi.
- Vài vị cao tăng đại đức sẽ công khai thi pháp trong Thủy Lục pháp hội, có thể giúp cho những sinh mệnh đau khổ được mở rộng tâm trí, đắc pháp thông suốt. Kinh thành đông đảo quyền quý, trong đó có rất nhiều công chúa, hoàng tử cũng sẽ tham dự, được Phật pháp chiếu rọi khắp nơi, nhận sự phù hộ vĩnh cửu từ Thần Phật..
Phật giáo vô cùng hưng thịnh tại thế giới này, ngay cả khi Lý Hiên nói mấy câu này cũng đều có vẻ cực kì sùng bài, Lý Dịch khoát tay một cái, nói.
- Ta chỉ hỏi một câu, trên đó có gì để ăn không?
- Có!
Lý Hiên gật đầu.
- Mỗi lần tổ chức pháp hội đều sẽ cúng đồ ăn chay, huống hồ bên ngoài chùa miếu cũng không ít chỗ bán thức ăn...
------
------
Không ăn sáng không phải một thói quen tốt, buổi sáng ngủ thẳng đến mười giờ cũng chẳng nên bắt chước...
Trên đỉnh núi quả nhiên có rất nhiều sạp bán thức ăn, Thủy Lục Pháp Hội ít nhất cũng phải tổ chức bảy ngày, tín đồ qua lại các nơi nhiều không kể xiết, một số thương nhân nhỏ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt hiếm có này, thế là chiếm lĩnh toàn bộ rừng mai.
Có điều hôm nay đã định trước bọn họ không buôn bán được bao nhiêu.
Các quan to quyền quý trong kinh thành đương nhiên sẽ không chen chúc cùng một chỗ với thường dân, bởi vậy trong ngày pháp hội, Hàn Sơn tự phải không mở cửa cho bình dân vào, hôm nay có rất ít tín đồ thông thường lên núi.
Mà những người quen cẩm y ngọc thực lại luôn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không mua thức ăn trên quán ven đường bên ngoài.
Ngoại trừ Lý Dịch.
Người bán hàng rong bán bánh bao thật vất vả mới nghênh đón được vị khách nhân đầu tiên của hôm nay, kích động đến mức nước mắt sắp chảy, bán cho hắn hai lồng bánh bao chỉ năm văn tiền. Hòa thượng giữ cửa nhìn thấy có khách nhân mang bánh bao đi vào chùa, vốn định ngăn cản, nhưng khi giương mắt lên thấy đó là người ngay cả Đàn Ấn đại sư cũng phải ra cửa đưa tiễn thì lập tức lui về.
Dù sao, quy củ cũng không phải lập ra cho vài vị quý nhân thế này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nơi nơi trong chùa đều có cao tăng đang giảng kinh, Lý Dịch không thấy nhóm Như Nghi và Tiểu Hoàn, cảm thấy nếu mình vừa nghe lão hòa thượng giảng kinh vừa ăn bánh bao, nói không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài mất, lập tức bỏ đi ý định vào trong tìm.
Lão bản bán bánh bao kia ngược lại cũng là người thành thật, cho rất nhiều bánh bao, Lý Dịch một mình ăn không hết, Lý Hiên thì không thèm ăn, đưa cho hộ vệ Thế tử phủ thì bị bơ, ném đi lại cảm thấy tiếc của. Ngay lúc này, Lý Dịch cảm giác phía sau có ai vỗ vỗ mình, quay đầu lại thấy một bé loli ngạo kiều thì nhích nhích cái bọc giấy về phía trước hỏi.
- Ăn bánh bao không?
Có kỳ sư tất có kỳ đồ, thân là đệ tử đắc ý của Lý Dịch, Thọ Ninh công chúa rõ ràng có cùng khẩu vị với tiên sinh của mình.
Hình như công chúa Cảnh quốc thường xuyên không được ăn no bụng, mấy cái bánh bao còn dư lại của Lý Dịch rất nhanh đã bị Thọ Ninh công chúa giải quyết. Mấy thị vệ và cung nữ trong cung đi đằng sau nàng thì gân xanh đầy trán, nếu không phải Vĩnh Nhạc công chúa không nói gì, sợ rằng họ đã sớm gông cổ cái tên ăn gan hùng này đi rồi.
- Thọ Ninh, thì ra các muội ở đây.
Một nam tử trẻ tuổi tiến tới từ phía sau, đằng sau có mấy vị trẻ tuổi đi theo, khí chất đều bất phàm.
- Hoàng huynh.
Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi, Thọ Ninh công chúa bước nhanh qua, nở nụ cười chào.
- Vừa mới ăn gì thế?
Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra từ trong ngực, lau khóe miệng Thọ Ninh công chúa.
- Không có gì, không có gì.
Bé loli ngạo kiều có chút chột dạ chạy về.
- Gặp qua Thục Vương điện hạ!
Thị vệ và cung nữ trong cung nhao nhao hành lễ với nam tử trẻ tuổi.
Nam tử nọ phất tay, tiến lên phía trước nói với Lý Minh Châu.
- Trong chùa nhiều người hỗn tạp, nhớ trông chừng Thọ Ninh, đừng để con bé chạy loạn.
Lý Minh Châu gật đầu, Thọ Ninh công chúa lại bĩu môi.
- Ai chạy loạn cơ chứ?
Nam tử trẻ tuổi cười sờ sờ đầu nàng, nói.
- Hoàng huynh còn bận việc, không đi với muội được, muội phải ngoan ngoãn nghe lời hoàng tỷ nhé.
- Biết rồi, nói mãi.
Thọ Ninh công chúa có chút không kiên nhẫn nói.
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, lại liếc Lý Hiên một cái rồi chậm rãi rời khỏi cùng với đám người sau lưng.
Cho đến khi mấy người kia mất dạng, Lý Dịch quay đầu nhìn Lý Hiên, thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, lúc bình thường khi làm biểu cảm này thì chứng tỏ tâm trạng hắn không tốt lắm, Lý Dịch hơi nghi hoặc hỏi:
- Ngươi có cừu oán với Thục Vương?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương