Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 363 : Hòa thượng luận thiền
Một câu “Từ đâu chính là chỗ đó” của lão hòa thượng giống như ném một tảng đá lớn vào trong hồ nước tĩnh lặng, khiến cho các hòa thượng trong Hàn Sơn Tự đồng thời biến sắc.
Gần đây cao tăng trên khắp thiên hạ tề tụ Hàn Sơn tự, quá trình vào chùa đơn giản chỉ là báo gia môn, pháp danh là gì, tu hành tại chùa miếu nào, nếu cao tăng đắc đạo tự nhiên sẽ được tiếp đãi bởi hòa thượng có quy cách cao hơn, cho dù một hòa thượng vô danh cũng sẽ được an trí thích đáng.
Nhưng vị đại sư gọi Trí Tín này ngay câu đầu tiên đã rõ rành rành nói cho hòa thượng Hàn Sơn Tự rằng lão nạp ta tới đập phá!
Không nói mà lấy là tặc, không hề thông báo trước đó mà tới nhà rõ ràng đã cho thấy mục đích không tốt.
Suy cho cùng, hòa thượng trẻ tuổi của Hàn Sơn tự vẫn còn thiếu kinh nghiệm, đối mặt với tình hình thế này, trong lúc nhất thời không biết tiếp theo nên làm sao.
- Từ đâu chính là chỗ đó là có ý gì?
Trên mặt Thọ Ninh công chúa đầy vẻ khó hiểu, nghĩ mấy lão hòa thượng nói chuyện thật sự thâm ảo khó hiểu.
- Không biết nữa....
Lý Dịch lắc đầu, để tránh cho Đàn Ấn lão hòa thượng phá lần nữa, hắn dứt khoát không tiếp tục lắm miệng.
Huống chi mấy thứ như triết lý nhà Phật, mỗi người lại có cách lý giải không giống nhau, có khả năng lão hòa thượng tên Trí Tín kia chẳng qua chỉ thấy nói câu nói này người khác nghe không hiểu, nên dùng để làm màu thì sao.
Lần này Lý Dịch đoán sai, Đàn Ấn đại sư không nhàn rỗi để phá hắn, bởi vì Hàn Sơn tự sắp bị người ta phá rồi.
Lão hòa thượng Trí Tín vẫn mang theo nụ cười trên mặt, nói:
- Nghe nói Đàn Ấn đại sư trên Hàn Sơn tự Phật pháp cao thâm, chính là cao tăng nhà Phật, chúng ta đường xa mà đến, chỉ muốn luận chứng Phật pháp với đại sư, làm rõ nghi hoặc trong lòng.
Đàn Ấn hòa thượng tiến lên một bước, cười nói.
- Đại sư đường xa mà đến, Hàn Sơn tự ta đương nhiên hoan nghênh, chỉ là nơi đây cũng không phải nơi để luận thiền, còn mời chư vị dời bước.
Trong thời gian Thủy Lục Pháp Hội diễn ra, trong chùa không thiếu cao tăng, luận thiền biện Phật cho nhau trong lúc đó cũng là chuyện thường tình, nhưng xưa nay không ai trực tiếp đơn giản thô bạo như thế, bởi nơi này gần như tụ tập đại bộ phận quý nhân tại kinh đô, nếu thua, Hàn Sơn tự sẽ tổn thất thanh danh.
- Phật ta không đâu không có mặt, vì sao phải chia nơi để luận thiền?
Lão hòa thượng ngoại lai lắc đầu hỏi lại.
Lời vừa nói ra, đám hòa thượng trong Hàn Sơn tự lại truyền tới một trận xôn xao.
Quả thật không chừa mặt mũi.
Trong chùa vốn có không ít người đi lại, lại thêm Đàn Ấn đại sư thu hút người hâm mộ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có không ít người vây quanh.
- Có chuyện gì vậy, Đàn Ấn đại sư đang nói chuyện với ai thế?
- Đối diện chẳng lẽ cũng là một vị đại sư nào trong nhà Phật?
- Không biết từ đâu đến, những lão mới vừa nói muốn luận thiền với Đàn Ấn đại sư.
- Cao tăng luận thiền? Vậy không thể bỏ lỡ rồi....
------
------
Cao tăng luận thiền ngàn năm có một, mọi người bày ra tư thế xem náo nhiệt, Lý Dịch cũng có chút tò mò, đối mặt với lão hòa thượng tới phá này, Hàn Sơn tự sẽ xử lý ra sao.
Sớm đã có một hòa thượng trung niên khác tiến lên phía trước, hỏi.
- Các ngươi muốn luận pháp thế nào?
Đàn Ấn đại sư là bảng hiệu sống của Hàn Sơn tự, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nếu hòa thượng nào cũng có thể trực tiếp luận thiền với lão, chỉ sợ đời này lão chỉ có thể làm chuyện đấy.
- Nếu đã bàn về thiền, vậy cần ngồi thiền trước, Đàn Ấn đại sư là một cao tăng đại đức, công phu thiền định tất nhiên không tầm thường. Tiểu tăng cả gan, muốn so ngồi thiền với Đàn Ấn đại sư.
Vị hòa thượng trung niên cầm thiết trượng trong tay chưa hề mở miệng bỗng nhiên nói.
- Ngồi thiền là gì?
Không hiểu liền hỏi chính là thói quen của Thọ Ninh công chúa.
- Chính là so ai ngẩn người lâu hơn.
Lý Dịch giải thích nôm na.
Bên trong Tây Du Ký, khi Đường tăng đến từ Xa Trì quốc đấu pháp với tam yêu, có một đoạn trong đó cũng là so ngồi thiền trên không. Đây chính là một đoạn kịch kinh điển bên trong Tây Du Ký, nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt tiến tới mức sống cao hơn, không ngờ rằng trong hiện thực cũng có thể nhìn thấy một màn này.
Ngồi thiền là kiến thức cơ bản mà mọi hòa thượng phải có, hòa thượng trung niên này muốn so ai ngồi thiền được lâu hơn với Đàn Ấn đại sư, tranh một hồi rồi xem mới là hòa thượng bền bỉ nhất Cảnh quốc, thật sự có chút khi dễ người khác.
Một bên là nam tử trưởng thành có thân thể khoẻ mạnh, một bên là lão nhân gần đất xa trời đã đạp nửa chân vào quan tài, ai kéo dài lâu hơn ai, chẳng phải chuyện này đã rõ ràng?
- Đại sư phải chủ trì Thủy Lục Pháp Hội lần này, không có thời gian ứng phó việc vặt vãnh, các vị nếu vì chuyện này, vẫn nên trở về đi.
Nếu đối phương đến để phá hoại thì hòa thượng Hàn Sơn tự cũng không cần khách khí, ngay cả ý định mời mấy vị hòa thượng này uống một chén trà cũng không có.
- Nghe nói Hàn Sơn Tự chính là thánh địa nhà Phật của Cảnh quốc, Đàn Ấn đại sư còn là cao tăng đại đức, chúng ta đường xa mà đến, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của các ngươi?
Một hòa thượng trẻ tuổi đi sau lão hỏa thượng bỗng nhiên mở miệng.
- Cái gì, Hàn Sơn tự của Cảnh quốc?
- Những hòa thượng này không phải nhân sĩ của Cảnh quốc ta?
- Hòa thượng từ nước khác đến mà dám quấy rối Pháp Hội, kéo ra ngoài đi, loạn côn đánh chết!
------
------
Nếu hòa thượng Cảnh quốc, mọi người cũng không ngại xem một trận luận thiền đặc sắc, dù sao, chuyện không phải thường gặp. Nhưng đối phương không những không phải hòa thượng Cảnh quốc lại còn tới để quấy rối, bọn họ lập tức không còn suy nghĩ như thế, mấy lão gia hỏa rắp tâm bất lương này, kéo ra ngoài đánh chết mới là phải đạo.
Những người trong chùa hôm nay đều là quan to quyền quý, bên người mang theo không ít hộ vệ, lúc này có mấy người đi về phía những hòa thượng kia.
Hòa thượng tuổi trẻ tự biết vừa rồi nói sai, thấy vậy hơi biến sắc.
Mặt hòa thượng trung niên cầm thiết trượng vẫn không biểu cảm đứng trước lão hòa thượng, bên ngoài thân thể phát ra một khí tức nguy hiểm.
- Chậm đã.
Một lão tăng trong Hàn Sơn tự phất phất tay. Thủy Lục Pháp Hội vốn được tổ chức để mời cao tăng khắp thiên hạ, cho dù hòa thượng đến từ nước khác, nếu bị loạn côn đánh chết tại Hàn Sơn Tự cũng sẽ khiến cho Hàn Sơn Tự mất hết danh dự.
Lão tăng nhìn hòa thượng trung niên, nói.
- Tất cả chúng sinh đều là không, vô ngộ, vô mê, vô thánh, vô phàm, vô thi, vô thụ, vô hỉ, vô nộ, cũng vô thiện, thắng cũng là không, thua cũng là không, các ngươi còn muốn luận cái gì?
- Đại sư có ý gì?
Có người cảm thấy chẳng hiếu mô tê gì.
Rốt cuộc trong các tín đồ xung quanh vẫn có người thông hiểu kinh Phật, lập tức giải thích lời vừa rồi.
Mọi người mới chợt hiểu, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mấy tên hòa thượng ngoại lai.
Không phải các ngươi muốn luận thiền sao, giờ thì sao, Phật gia nói hỉ nộ đều là không, ngay cả thiền cũng là không, các ngươi còn muốn lấy gì để luận, còn muốn luận cái gì?
Hòa thượng trung niên vẫn không biểu cảm, trong ánh mắt chế giễu của mọi người thình lình đưa tay ra, tát mạnh một cái vào mặt lão tăng.
- Dừng tay!
- Làm càn!
Thấy cảnh này, các hòa thượng Hàn Sơn tự xung quanh lập tức ngồi không yên, nhao nhao xông tới, trợn mắt nhìn hòa thượng trung niên kia.
Lão tăng kia bị đánh mà ngơ ngác, trên mặt đau rát, sau khi lấy lại tinh thần thì cũng dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn.
Mọi người vây xem ngây người, ánh mắt cũng trở nên bất thiện.
Đến khua tay làm loạn thì thôi đi, hòa thượng từ nước khác mà dám động thủ trên địa bàn Cảnh quốc, hôm nay không muốn đi về rồi!
- Thôi xong, hòa thượng này thật sự có tài.
Lý Dịch không kiềm được mở miệng.
- Vì sao?
Thọ Ninh công chúa ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Dịch thở dài một hơi, giải thích.
- Vị đại sư vừa rồi nói vô hỉ vô nộ, ngươi nhìn lại nét mặt bây giờ của lão đi.
Thọ Ninh công chúa nghi hoặc quay đầu, lập tức thấy sắc mặt lão tăng đầy vẻ giận dữ, hiểu ra ngay.
Lời chính lão nói, ngay cả lão cũng làm không được, đương nhiên cũng không coi là thắng....
Những người vốn đang không hiểu tại sao, trong lúc vô tình nghe thấy Lý Dịch giải thích cũng đều tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn về phía những hòa thượng kia có chút biến đổi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương