Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 360 : Hàn sơn pháp hội
Có lẽ vì lễ nghi triều đình nghiêm ngặt, cho nên đám hoàng tử công chúa lên lớp lại vô cùng nhẹ nhàng, tình huống ngoài ý muốn như Lý Dịch dự đoán không có xảy ra, trừ một bản nhạc đệm nhỏ ban đầu với Tấn Vương thì lần đầu tiên lên lớp xem như rất thuận lợi.
Hôm nay chủ yếu muốn để bọn hắn nhận biết mặt số, học được cách viết, thời gian một canh giờ, nghỉ giữa giờ gần nửa canh giờ, cũng dạy không được nhiều, huống chi còn phải cân nhắc việc giảng quá nhiều bọn chúng có thể tiếp thu được hay không.
Mỗi một lần thay lão sư, đều phải bồi dưỡng tai mắt của mình trong đám học trò.
Thọ Ninh công chúa là người thông minh vững chắc nhất trong lớp, đương nhiên trở thành lớp trưởng khoa số học, ngoại trừ duy trì kỷ luật lớp học, còn phải có trách nhiệm giám sát kiểm tra các đệ đệ muội muội hoàn thành bài tập ngoại khóa.
Đáp ứng Thọ Ninh dạy nàng cách làm nồi lẩu, sau khi bài giảng kết thúc, Lý Dịch ở lại Thượng Thực Cục tự mình làm mẫu một lần cho nàng xem.
Lão hoàng đế hen suyễn không thể ăn cay, nên không cần cho vào nhiều Sơn Thù Du, nước chấm cũng phải chú ý, lần này, tuy trí nhớ Thọ Ninh rất tốt nhưng vẫn không bằng ghi chép truyền thống, nàng chép lại trình tự từng bước, còn tích cực hơn lúc đi học.
Quả Sơn Thù Du được hái về bỏ hạt phơi khô làm thuốc. Lúc bào chế, lấy 100 kg Sơn Thù cho vào 20 kg rượu trộn đều rồi chưng phơi khô. Hình dáng Sơn Thù Du như quả táo nên gọi Táo bì.
Tuy rằng tiểu loli có lúc rất kiêu ngạo, nhưng lại hiểu chuyện hiếu thuận, khi Lý Dịch dạy nàng cũng không giữ lại, ngay cả một vài bí kỹ đúc kết được cũng không giấu.
Đợi đến lúc gần đi, tiện tay lấy hai trái dưa leo trong Thượng Thực Cục, đầu tháng giêng, khí trời mùa xuân khá lạnh, thứ này cũng chỉ có trong cung mới có.
Bốn hộ vệ Lý gia canh giữ trước cửa cung, Lý Dịch lên xe ngựa, xa phu quất cây roi, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Xe ngựa này do lão hoàng đế ban cho, cấp bậc xã hội phong kiến rất nghiêm ngặt, lễ nghi càng nghiêm nghị, người nào ngồi xe gì, như thế nào đều do pháp luật quy định, đi ra ngoài, nhìn thấy xe ngựa đối phương liền mình không thể trêu vào biết người ngồi bên trong.
Đương nhiên, bây giờ Lý Dịch cũng có thể xem như một trong nhóm người không thể trêu vào kia.
Xe ngựa rất tốt, nhưng sự thật chứng minh, hai bánh xe so ra vẫn kém hai cái đùi.
Trong thành vậy mà cũng sẽ kẹt xe, xe ngựa cỗ kiệu sắp thành một hàng dài, Lý Dịch chỉ có thể xuống xe, phân phó bọn họ đi đường vòng, chờ hắn ở cửa thành.
Đi ước chừng được mấy chục thước, rốt cục nhìn thấy nguyên nhân đông đúc.
Phía trước một tiệm thuốc, một đám người chặn ở đó, vây chặt con đường như nêm cối.
- Dân Tề không có ai tốt, thế mà bán thuốc giả cho chúng ta, đập cửa tiệm hắn!
Một âm thanh hô hào.
Lập tức có người hát đệm.
- Đúng, bách tính Cảnh Quốc tại đô thành cũng bị hại, cửa tiệm này nên dẹp sớm!
Cửa tiệm thuốc đóng chặt, quần chúng phẫn nộ, mọi người ném tất cả đồ vật trong tay qua, hòn đá, lá cải úa, trứng thối, cửa tiệm lập tức trở nên khinh khủng.
Lý Dịch không có dự định xem náo nhiệt, đi vòng qua hướng về cửa thành.
Cảnh Quốc bị Tề Quốc khi dễ mấy chục năm, tuy chưa phải như nước với lửa, nhưng bách tính không thiếu mâu thuẫn, luôn có người có lòng tự trọng dân tộc rất cao, cho rằng chỉ cần là dân Tề Quốc đều là người xấu, đều nên bị hủy diệt.
Vốn dĩ Cảnh Quốc vẫn luôn bị khi dễ, loại mâu thuẫn này cũng sẽ không trở nên gay gắt, nắm đấm mới là đạo lí quyết định, nếu sinh ra xung đột gì, dựa vào nguyên tắc bảo vệ của nước bạn, quan phủ sẽ che chở dân Tề với mức độ nhất định, tránh trở mặt cùng Tề Quốc.
Nhưng bây giờ không giống, mới lúc trước, Cảnh Quốc vẫn luôn bị đè đánh bỗng nhiên xoay người, đánh mộ trận chiến rất đẹp, cho tới bây giờ đều là Cảnh Quốc chủ động cầu hoà, lần này làm chủ, thành trì đối phương đều bị chiếm hai cái, tình thế lập tức thay đổi, bất mãn và phẫn nỗ trong lòng bách tính Cảnh Quốc được phát tiết, Tề dân tại Cảnh Quốc liền gặp họa.
Tiệm thuốc có phải bán thuốc hay không không quan trọng, trọng yếu đây là tiệm do người Tề mở, sứ thần nghị hòa của Tề Quốc rất nhanh sẽ tới, chuyện lúc này có thể truyền đến tai bọn hắn, để bọn hắn biết, bách tính Cảnh Quốc cũng không dễ bị khi dễ.
Lý Dịch không có ý định đứng xem náo nhiệt, hắn còn chưa ăn cơm, làm lão sư cho đám hoàng tử công chúa, tiền lương thấp cũng không nói, cơm cũng mặc kệ, miệng hắn giảng khô đắng cả lưỡi, cái bụng cũng đói, triều đình tối thiểu cũng phải quan tâm nhân văn một ít, chuyện này để cho thần tử như hắn thất vọng đau khổ.
- Vị thí chủ này, xin dừng bước.
Sau lưng truyền đến một giọng nói, Lý Dịch nhìn lại thì thấy hai tên hòa thượng đang đi tới.
- Xin hỏi thí chủ có biết đường đến Pháp Hoa Tự không?
Một lão hòa thượng tiến lên cười hỏi.
Một hòa thượng trung niên ăn mặc mộc mạc, trên tay cầm một cây Tích trượng, khuôn mặt hẹp dài gầy gò, mặt không cảm xúc đứng sau lưng lão hòa thượng, cho người ta áp lực không nhỏ.
- Không biết.
Lý Dịch nhìn hòa thượng trung niên một chút, sau đó lắc đầu, chỉ chỉ đám người trước mặt, nói với lão hòa thượng:
- Đại sư không ngại đến đó hỏi một chút.
Hắn không biết Pháp Hoa Tự ở đâu, chỉ biết Hàn Sơn Tự, đúng rồi, hôm nay phải chép xong kinh thư, là ngày hẹn giao cho lão hòa thượng Đàn Ấn.
- A di đà phật, đa tạ thí chủ.
Lão hòa thượng mỉm cười, quay người bước đến đám người.
Lúc ăn cơm, biết được lão phu nhân truyền lời, cả nhà ngày mai đều phải đi Hàn Sơn Tự.
Hội chùa Hàn Sơn Tự mới kết thúc mấy ngày, pháp hội sắp tới nên càng thêm náo nhiệt, được triều đình cho vốn, Hàn Sơn Tự tổ chức ăn chay, tuyên truyền Phật pháp, tán thưởng Phật đức.
Nghe nói những ngày này, hòa thượng tai to mặt lớn toàn Cảnh Quốc đều sẽ tụ tập tại Hàn Sơn Tự, không có mặt mũi cũng sẽ tận lực góp sức cho Hàn Sơn Tự, pháp hội lớn như vậy, một năm mới làm một lần, không chỉ các nhà quyền quý Kinh Thành, nghe nói hoàng gia cũng có người tham dự, nếu lộ mặt trước mặt hoàng thất, xem như có cảm giác tồn tại, nói không chừng đột nhiên được gắng mát đại đức cao tăng trên đầu.
Nghe tiếp thì biết lão phu nhân muốn mang bà xã mình đi bái Tống Tử Quan Âm, các lộ Thần Phật, chỉ cần có cho bà một đứa cháu đích tôn là tốt rồi.
Lý Dịch cảm thấy bái phật cầu cháu đích tôn có chút hơi sai, loại chuyện này bái hắn mới có tác dụng
Trời vừa sáng, các nàng đã đi Hàn Sơn Tự, thật tốt, sẵn giúp mình đưa kinh thư lên đó, không biết lão phu nhân bị tư tưởng mê tín nào quấy nhiễu, dẫn theo toàn bộ nữ quyến, còn không cho phép mình đi với các nàng.
Dù sao hắn cũng lười đi, nhìn một đám hòa thượng niệm kinh có gì tốt, nếu như ni cô trẻ tuổi xinh đẹp còn có chút đáng xem, có điều nếu là vậy, chắc lão phu nhân càng không cho hắn đi.
- Khi mọi người đến chùa, giúp ta giao bản kinh thư này cho một lão hòa thượng tên “Đàn Ấn”.
Sau khi chép xong kinh văn, Lý Dịch chuyên môn lựa bản ngắn chép, thật ra phải mấy ngày mới hoàn thành, nhưng do hắn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, sau khi ăn cơm tối xong không bao lâu thì đã sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu hắn thật chép lại tất cả kinh điển Phật giáo trong tiệm sách ra, vậy cả đời này hắn cũng đừng mong làm việc gì khác, trong quyển kinh thư này, tất cả đều là kinh điển bên trong kinh điển, ứng phó lão hòa thượng dư sức.
Tiểu Hoàn tiếp nhận kinh thư, lật ra nhìn xem, chỉ thấy lít nha lít nhít hoa cả mắt, vội vàng khép sách lại, gật gật đầu, nói.
- Cô gia yên tâm, ta nhất định sẽ tự tay giao cho lão hòa thượng kia.
- Khi giao nhớ kỹ, gọi lão là “Đại Sư”.
Lúc Lý Dịch rời khỏi thư phòng, bổ sung thêm một câu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương