Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 359 : Chớ chọc tiên sinh!

Rất nhanh, các vị hoàng tử công chúa đã hiểu rõ trắc thí là gì. Ngày thường khi tiên sinh đi học, cũng sẽ làm một số kiểm tra với bọn hắn, thử văn chương, giải thích ý nghĩa một số câu điển hình. Nếu như đáp được, tiên sinh sẽ tán dương hai câu, đáp không được, cũng sẽ không có trách phạt gì, tiên sinh sẽ chỉ nói những câu kia lại một lần, hoặc căn dặn bọn họ dụng công đọc sách, chỉ có toán học là tiên sinh mặc kệ thân phận công chúa hoàng tử của bọn hắn, thường xuyên đánh vào lòng bàn tay bọn hắn, phụ hoàng cũng ngầm thừa nhận việc này, cũng may về sau, đổi người dạy môn toán, vị tiên sinh trước mắt nhìn qua rất dễ bắt nạt. Rất rõ ràng, đồng học Tấn Vương cho là như vậy. - Tại sao lại là ta, ta không lên! Khuôn mặt tròn của Lý Hàn lộ ra vẻ tức giận. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hắn lại không ngốc, mình vừa nói muốn bảo phụ hoàng đánh đối phương vài gậy, lúc này hắn để gọi mình đi lên, rõ ràng là trả thù, ngu ngốc mới đi lên. Tiên sinh mới đến dạy con số Ả Rập gì đó không dễ chơi, xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi, đến bây giờ hắn còn chưa nhớ hết. Hắn làm sao biết viết hết những con số méo mó gì đó? Đi lên khẳng định sẽ mất mặt, đối với người cực thích sĩ diện như Tấn Vương điện hạ, chuyện này không thể chấp nhận. Lý Dịch tuyệt đối không chấp nhận, liếc hắn một cái, nói. - Tấn Vương điện hạ không nguyện ý lên cũng tốt, lần này thành tích khảo sát của ngươi 0 điểm, ta sẽ viết thành tích của điện hạ trên giấy đỏ, dán bên ngoài Bác Văn Điện, về sau sẽ là quy củ này, cách một khoảng thời gian, ta sẽ cho làm một lần trắc nghiệm đối với các ngươi, tất cả điểm số xấu đều được dán ngoài điện để mỗi người qua lại đều có thể nhìn thấy. Lý Hàn nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Tuy hắn không hiểu rõ ý nghĩa điểm số lắm nhưng cũng biết đây là chuyện rất mất mặt. “Tấn Vương Lý Hàn là người dở nhất trong tất cả hoàng tử công chúa”, nếu dán thiếp ở bên ngoài, chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp hoàng cung. Đến lúc đó, phụ hoàng sẽ nhìn hắn thế nào, mẫu phi sẽ nhìn hắn thế nào, tất cả huynh đệ tỷ muội, cung nữ, hoạn quan sẽ nhìn hắn thế nào? Chỉ mới tưởng tượng một chút, sắc mặt Lý Hàn càng thêm tái nhợt. Hắn cũng không dám hỏi “Tại sao” nữa, vội vàng đứng lên, tuy hắn là hoàng tử, nhưng cũng không dám bất kính đối với tiên sinh giảng bài, phụ hoàng biết, nhất định sẽ bị trách phạt. Nhìn thấy Lý Hàn cầm lấy bút lông, cắn ngón cái đấu tranh với những con số, Lý Dịch đi xuống, bắt đầu đi loanh quanh mỗi bàn. Chữ số Ả rập đối với đám hoàng tử công chúa có thói quen viết chữ Hán vẫn tương đối mới lạ, nền tảng toán học của bọn họ có một ít, nhưng đều xây dựng trên một bộ hệ thống khác, đi trước là chủ, tư duy không có khả năng chuyển biến nhanh. Con số đơn giản nhất đều bị bọn họ viết rối tinh rối mù, trình tự con số lộn xộn, nhớ lầm số, đủ loại vấn đề, chính xác nhất lại là Thọ Ninh, chỉ viết thiếu có một con số. Lại quay đầu nhìn về phía Lý Hàn, viết vô cùng thê thảm, cũng may còn viết được con số đơn giản nhất, không tính toàn quân bị diệt. - Tốt, đi xuống đi. Lý Dịch khoát khoát tay với hắn, Lý Hàn lập tức để bút xuống chạy về vị trí của mình, trừng to mắt nhìn Lý Dịch, sợ bị chấm “0 điểm”. - Cũng không tệ lắm, đúng một số. Lý Dịch nâng bút đánh một vạch phía trên con số nào đó, tuy không biết có ý gì, nhưng may ra không phải không điểm, không bị dán thiếp ở ngoài Bác Văn Điện, Lý Hàn thở phào một hơi. Nền tảng đầu tiên đều dạy thành như vậy, thật không hiểu vị tiên sinh dạy toán trước kia dạy bọn nhỏ như thế nào. Bọn họ muốn dạy toán, đầu tiên phải để bọn hắn nhớ kỹ con số viết như thế nào cái đã, điều này không thể nhanh, Lý Dịch viết những con số từ 1 - 10 lên bảng, để bọn hắn không ngừng lặp lại. - Tốt, giải lao một khắc đồng hồ, các ngươi có thể đi ra ngoài chơi đùa, sau một khắc đồng hồ thì quay lại. Xem xét thời gian, Lý Dịch vỗ nhè nhẹ vào bàn, nói. Mỗi lần hắn giảng bài là một canh giờ, cũng chính là hai tiếng đồng hồ, hài tử bảy tám tuổi không thể tập trung lâu, hai giờ nghe giảng liên tục, chưa nói bọn họ không tiếp thu được, chính Lý Dịch cũng không chịu nổi. Nhìn thấy có mấy vị hoàng tử rõ ràng có chút thất thần, Lý Dịch dứt khoát để bọn hắn nghỉ giữa giờ. Trước kia đám nhóc nghe giảng bài có bao giờ được nghỉ ngơi, ngồi một canh giờ, cái mông đều ê, hôm nay chưa qua một nửa thời gian đã có thể ra ngoài chơi đùa, Lý Dịch vừa dứt lời, bọn trẻ để xuống bút, như ong vỡ tổ ùa ra ngoài. Không bao lâu, tên thái giám lo lắng chạy vào, nói. - Lý Tử Tước, bệ hạ để ngươi dạy học cho các công chúa hoàng tử, ngươi làm sao lại.. - Thì ta vẫn luôn giảng bài. Lý Dịch trừng mắt nhìn hắn một cái, nói. - Có nước trà hay không, cầm một bình tới đây, khát quá. Sau một lát, mặt tên thái giám kia xám xịt rời đi chuẩn bị nước trà, chỉ cảm thấy tính khí vị Lý Tử Tước này còn khó hơn so với đại nho giảng bài cho mấy vị hoàng tử công chúa. Giảng không ngừng nghỉ hơn nửa giờ, Lý Dịch sớm đã khát nước, đứng lâu, hai đùi có chút mỏi, đi ra ngoài điện, ngồi nghỉ ngơi trên bậc thang. Trước Bác Văn Điện là một quảng trường rất rộng, lúc này ánh nắng tươi sáng, đám hoàng tử công chúa đang dí nhau đùa giỡn trên quảng trường, Lý Dịch hơi nghi hoặc, hôm nay không nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa, cũng là một vị tiểu cô nương si ngốc kia, chẳng lẽ nàng không học ở lớp này? - Tấn Vương điện hạ, vì sao không thấy Vĩnh Ninh công chúa, nàng không cần nghe giảng sao? Nghe được âm thanh của Lý Dịch, Lý Hàn mới vừa từ trong điện bước ra lập tức run rẩy một cái, chỉ về một hướng, nói. - Vĩnh Ninh ở đó, xưa nay nàng không tới lớp. Nói xong, nhanh như chớp chạy mất. Lý Dịch nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, mới thấy một bóng người nhỏ bé ngồi ở chỗ đó như tách biệt với thế giới. Một tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử đứng bên cạnh nàng, bàn tay đang kéo con rối trong ngực nàng, nàng chỉ ôm thật chặt, không nói một lời. Khi Lý Dịch đi qua, vị tiểu công chúa và hoàng tử kia bỏ chạy, Vĩnh Ninh công chúa ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau khi kinh ngạc, lấy ra một viên hạt châu trong suốt từ trong ngực, đưa qua cho Lý Dịch đưa. - Cho ta? Lý Dịch tiếp nhận hạt châu, có chút ngoài ý muốn hỏi. Tiểu cô nương gật gật đầu, ôm con rối đứng lên, chạy đi. Lý Dịch nhìn hạt châu giống như pha lê trong tay, đây là…nàng trả thù lao cho bát cơm trứng chiên mình làm? Nhưng vị tiểu công chúa này rõ ràng không nguyện ý giao lưu với người khác, Lý Dịch nhìn bóng lưng nàng chậm rãi rời đi, lắc đầu, thu hạt châu lại, quay người trở về. Nghỉ giữa giờ quả nhiên rất hữu dụng, đám hoàng tử công chúa một lần nữa ngồi vào trên ghế, lực chú ý rõ ràng tốt hơn. - Bây giờ, chúng ta bắt đầu lên lớp. Ánh mắt Lý Dịch liếc một vòng nhìn mọi người, tiện tay chỉ hai người, nói. - Chu Vương điện hạ, An Dương công chúa, mời các ngươi đứng lên, viết ra mười con số ta vừa dạy khi nãy lên đây. - Ta biết mà, ta biết mà! Nhìn hai vị đệ đệ, muội muội không tình nguyện đi lên, trong lòng Tấn Vương Lý Hàn cuồng hô, vừa rồi An Dương cùng Lý Triết khi dễ Vĩnh Ninh, hắn có thể nhìn thấy. Nếu như không muốn mình trở thành trò cười của toàn bộ hoàng cung, thì sau này ngàn vạn phải nhớ, chớ chọc Vĩnh Ninh, chớ chọc tiên sinh!