Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 358 : Tiên sinh toán học mới

Cẩn thận hồi tưởng lại chuyện phát sinh vừa rồi, Như Nghi biết cách hố người như thế nào. Lý Dịch tưởng rằng mình rất hiểu nàng nhưng giờ lại thấy mê mang. May mắn mới vừa rồi thủ vững ở phòng tuyến cuối cùng, nếu không hắn đã bị nàng lừa. Nếu vừa rồi chủ quan bại lộ tâm tư, không biết kết cục sẽ như thế nào? Hiện tại hắn cũng không đoán ra tâm tư của Như Nghi. Người trong cung đến vẫn là một thái giám nhưng Lý Dịch lại không nhận biết hắn. Đứng thẳng tắp bên trong đại sảnh, nhìn thấy Lý Dịch đi vào liền tiến lên, dùng âm thanh không có chút cảm tình nói. - Bệ hạ có chỉ, để Lý Tử Tước dạy toán học cho các vị hoàng tử, công chúa, bởi vì tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám bị bệnh xin nghỉ nên mời Lý Tử Tước cùng ta tiến cung, tránh trì hoãn việc học của các vị hoàng tử công chúa. - Đi bây giờ? Lý Dịch nhíu mày, sao lại gấp gáp như vậy, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có? Thái giám thấy khuôn mặt hắn nhăn nhó, thúc giục. - Không thể trì hoãn việc học của các vị điện hạ, Lý Tử Tước vẫn nên nhanh chóng theo ta tiến cung. - Đã biết, công công chờ ta một chút, ta chuẩn bị một vài thứ rồi ra ngay. Lý Dịch khoát tay, quay trở lại nói với Như Nghi hai câu, rất nhanh trở về. - Đi thôi. Ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa, từ đây đến hoàng cung chỉ cần nửa giờ đi ngựa. Một đám tiểu công chúa tiểu hoàng tử từ bảy đến mười tuổi chưa từng học số học, cũng không biết lúc trước chúng học toán như thế nào, Lý Dịch chỉ còn cách quyết đoán dạy từ bậc cơ sở. Dạy học không vấn đề gì với hắn, ở hiện đại, từ lúc đi học nhà trẻ đến khi bò lên được đại học đều được học thông qua chứng nhận chuyên nghiệp, tùy tiện lấy một cái ra dạy là được. Lúc đến cửa cung đưa ra lệnh bài, lại đi bộ cùng vị thái giám này vào, trước khi ra khỏi cung, Lý Dịch đã nhớ kĩ một số đường, đám hoàng tử công chúa học ở Bác Văn Điện, trên đường có đi ngang qua Thượng Thực Cục, hai bên cách không xa. Khi đi đến của Bác Văn Điện, thái giám kia nói một câu rồi đứng ngoài điện chờ. - Lý Tử Tước, còn một khắc nữa sẽ đến giờ các hoàng tử, công chúa học toán, ngài vào trước đi. Bác Văn Điện là một tiểu cung điện, Lý Dịch vào bên trong lướt mắt đã nhìn thấy tất cả bố cục nơi đây, xung quang sắp xếp từng bàn con và ghế thấp, có thể do chưa tới giờ học nên bên trong cũng không có…à có một người đứa bé nằm sấp ngủ trên bàn phía trước. Nhìn bóng lưng, tuổi nhóc con mập mạp này cũng xấp xỉ Lý Anh Tài, luận hình thể thì không bằng tiểu mập mạp. Nhóc con này đang gục xuống bàn nằm ngủ, phát ra tiếng ngáy o o. Có lẽ do tiếng chân của Lý Dịch làm kinh động đến tiểu mập mạp, nó ngay lập tức tỉnh ngủ đứng phắc dậy lớn tiếng nói. - Đệ Tử Quy, Thánh Nhân huấn, thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín, ta không ngủ, ta không ngủ..! Vừa sổ xong một tràng phát hiện xung quanh không có ai mới nhớ tới hôm nay lão già kia nghỉ bệnh, hắn chẳng qua nhàm chán gục xuống bàn ngủ một hồi trước khi vào lớp mà thôi. Nếu không phải do lão già kia tố cáo, hắn cũng sẽ không bị phụ hoàng trách phạt, thật đáng sợ. Tiểu mập mạp tức giận quay đầu căm tức nhìn người đã quấy rầy mộng đẹp của mình. - Ngươi là, nha, là ngươi!!! Nhìn thấy bên trong điện nhiều thêm một người mình biết, vẻ tức giận trên mặt tiểu mập mạp biến mất ngay tức khắc. - Ngươi đến nấu ăn cho bọn ta? Lần trước, Thọ Ninh mời bọn hắn ăn một món ly kỳ cổ quái tận đến giờ nó còn nhớ mãi không quên, đầu bếp trong cung làm mấy lần cũng không thể giống hương vị đó nên nó đã tương tư hai ngày nay. - Không phải. Lý Dịch lắc đầu. Vừa gặp mặt đã đòi ăn, khó trách thằng nhóc này còn nhỏ tuổi mà lại “Cường tráng” như vậy. Tiểu mập mạp vỗ bàn một cái, giả bộ uy nghiêm nói. - Ta là Tấn Vương Lý Hàn, ta ra lệnh cho ngươi ngay lập tức đến Thượng Thực Cục làm đồ ăn giống như lần trước. Lý Dịch nhìn bốn phía xung quanh, nhíu mày, chả quan tâm tới thằng nhóc. Lần trước bởi vì lão hoàng đế hạ chỉ nên hắn mới không phản bác, hiện tại không giống nhau, hắn cũng không phải đầu bếp của triều đình, không có nghĩa vụ phải nấu cơm cho bọn nhóc này ăn. - Ngươi, ngươi dám không nghe lời ta, có tin ta mách phụ hoàng đánh ngươi không?! Thấy Lý Dịch thờ ơ, tiểu mập mạp dựng thẳng lông mày, uy hiếp. Nhiều lần tiếp xúc cùng tiểu hài tử, Lý Dịch đã có kinh nghiệm đầy phong phú, tiểu hoàng tử và tiểu hài tử cùng một loại, không đủ gây sợ hãi. Lý Hàn làm Hoàng tử trong cung từ trước đến nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Chỉ e ngại mỗi phụ hoàng, e ngại đại hoàng tỷ, e ngại Thọ Ninh, e ngại Lý Lệ, e ngại lão già dạy học, e ngại một lão già nát rượu khác, e ngại…còn sợ qua người nào nữa? Nói tóm lại, chỉ là một đầu bếp của Thượng Thực Cục mà cũng dám chống lại lệnh hắn, chán sống rồi, Tấn Vương điện hạ hiện giờ rất giận, máu xông lên não. - Dám bất kính với ta, ngươi cứ chờ xem, hôm nay ta đi nói cho phụ hoàng biết! Lý Hàn căm tức nhìn Lý Dịch, mắt bắn tia lửa, nổi giận đùng đùng nói. Tấn Vương điện hạ ta nếu không đánh ngươi một trận thì không thể hả giận, nhưng cũng không thể đánh quá nặng, nếu không ai sẽ nấu cho bổn điện hạ ăn? Không ăn sẽ đói. Lý Hàn vừa dứt lời, ngoài cửa đã đi vào bảy tám người, nam nam nữ nữ, cầm đầu đi vào chính là Thọ Ninh công chúa. - A…sao ngươi lại ở chỗ này? Lúc nhìn thấy Lý Dịch, Thọ Ninh công chúa kinh hỉ. Chư vị hoàng tử công chúa ở đây có một số người đã từng gặp qua Lý Dịch nhưng chỉ nghĩ hắn là đầu bếp của Thượng Thực Cục, có một số lần trước không ăn lẩu thì lần đầu gặp Lý Dịch. Một thái giám đi tới, nịnh nọt cười nói. - Công chúa điện hạ, Lý Tử Tước sau này sẽ là tiên sinh dạy toán học. Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái đầy thâm ý, tên này trước mặt mình thì lạnh mặt hóng hách, đối mặt Công chúa lại tươi cười rực rỡ, đây là trần trụi kì thị. - Tiên sinh? Tấn Vương Lý Hàn kinh ngạc há to mồm, ngây ngốc không chịu được. Lúc nào thì đầu bếp của Thượng Thực Cục lại có thể thăng lên làm tiên sinh? Thọ Ninh công chúa không để ý đến sự tình phát sinh trước đó, kinh hỉ nói. - Lát nữa ngươi sẽ dạy ta làm một nồi lẩu như thế nào đi? Lần trước ta không học được. - Một hồi lại nói. Lý Dịch gật đầu, nhìm một đám công chúa, hoàng tử lên tiếng. - Nếu các vị điện hạ đều đến đông đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu học thôi. Bởi vì thân phận đặc biệt nên mấy đứa nhóc đều tuân thủ quy củ, không ồn ào, ai nấy đều trở về vị trí của mình ngồi ngay ngắn. Ngay cả vị Tấn Vương điện hạ vừa rồi muốn đánh hắn vài gậy cũng chẳng làm ra cử động gì khác thường. Đầu tiên là để Thọ Ninh giới thiệu một lượt qua các vị hoàng tử công chúa ở đây, Lý Dịch đều ghi lại, sau đó hỏi nàng tiến độ học toán như nào để áp dụng cho chính xác. Toán học hiện tại đã học đến giai đoạn các chữ số Ả Rập, tiên sinh dạy toán trước đó đã dạy cho các nàng viết con số Ả Rập. Nói cách khác, đám nhóc này còn ở giai đoạn toán học nguyên thủy nhất. Thế giới này đương nhiên không có bảng đen và phấn viết, đám nhóc này muốn học chương trình đại số, nhưng nếu chỉ dựa vào một cái miệng thì làm sao mà giảng giải rõ ràng số học cho được. Lúc trước, tiên sinh toán học cũng hiểu rõ đạo lý này, ngài ấy ép sát giấy trắng vào ván gỗ dựng thẳng lên, sau dùng bút lông viết bài giảng lên đó, tuy cách làm khác với hiện đại nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. - Để nhớ lại bài học trước đó, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra. Lý Dịch xoay người dùng bút lông viết lên tờ giấy trắng. 36, 451, 6.832, 895613, 71053467. Một đám hoàng tử công chúa còn đang dò xét xem trắc thí như thế nào, Lý Dịch lần nữa lên tiếng. - Các vị điện hạ hãy viết ra giấy những chữ số Ả Rập này. Lý Dịch quét mắt nhìn đến Lý Hàn, khóe miệng cười mỉm. - Tấn Vương điện hạ, ngài lên đây viết.