Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 357 : Nạp thiếp?
Nói về chuyện năm ấy, tuy Lý gia chịu ảnh hưởng không nhỏ nhưng Hà gia sao không phải người bị hại?
Hai vị lão nhân, một thì mất đi con trai, một thì mất con gái, cực kỳ đồng cảm.
Lý Dịch không quấy rầy họ, một đường trở về phòng, lúc rảo bước vào cửa phòng thì thấy Như Nghi đang viết gì đó trước bàn. Thật ra trong nhà chỉ có Tiểu Hoàn biết chữ không nhiều, mặc dù tỷ muội Như Nghi chưa bao giờ đọc sách nhưng vẫn biết chữ.
Lý Dịch đến gần, lẳng lặng nhìn nàng viết.
Có lẽ do tập võ nên nàng nắm giữ lực khống chế vô cùng tốt, chữ Khải nho nhỏ xinh đẹp mảnh khảnh như trâm hoa kia không phải người bình thường có thể viết ra.
- Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập....
Nhìn thấy chữ viết xinh đẹp trên giấy, Lý Dịch nao nao.
Bài thơ này là hắn sao chép đưa cho Tằng Túy Mặc, mặc dù sau cùng ngược lại chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì nhưng nhất định đã bị truyền ra ngoài, Như Nghi biết chẳng có gì lạ. Chỉ có điều, từ trước đến nay Như Nghi luôn không hứng thú với mấy thứ này, vì sao hôm nay đột xuất muốn chép thơ?
Thấy Lý Dịch đi tới, nàng đặt bút xuống, cười nói.
- Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc, có thể khiến tướng công hình dung được như thế, Lạc Thủy Thần Nữ Túy Mặc cô nương nhất định cười lên rất đẹp.
Lý Dịch có chút xấu hổ, dù sao để lão bà của mình biết hắn ở bên ngoài khen một nữ tử khác cũng không tốt.
Nhất là trong tinh huống ngoài ý muốn gần như nhìn thấy hết toàn thân của người ta.
Khỏi phải nói, cô nàng tính tình bướng bỉnh Tằng Túy Mặc kia tuy có hơi ương ngạnh nhưng bỏ qua nhan sắc, dáng người quả thực chuẩn đến nghịch thiên, so sánh với Như Nghi thì mỗi người mỗi vẻ, nếu như có thể....
Lý Dịch rất nhanh phát hiện suy nghĩ của mình đang thả neo, cười khan một tiếng, nói.
- Thật ra cũng không tốt như vậy đâu, thi từ mà, luôn luôn sẽ có chỗ khoa trương, cười một cái thì nghiêng nước nghiêng thành, làm gì có chuyện này, đây cũng không phải là đẹp, là yêu thuật...
Như Nghi trầm mặc một hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm nói.
- Nếu tướng công có ý với Túy Mặc cô nương thật, không bằng....
Lý Dịch vội vàng xua tay, nói:
- Nàng đừng hiểu lầm, ta và Túy Mặc cô nương chỉ là bằng hữu, lúc ấy chẳng qua chỉ muốn giúp nàng ấy đoạt được khôi thủ, không có ý gì khác.
Như Nghi có thể nói ra những lời này, thật sự khiến cho Lý Dịch vô cùng ngoài ý muốn. Theo ý của nàng, hẳn câu tiếp theo muốn nói chính là để mình nghênh đón nàng ấy vào nhà.
Này…hạnh phúc tới quá mức đột ngột rồi.
Mặc dù mỗi một nam nhân gần như hướng tới cuộc sống thê thiếp thành đàn, nhất là khi mỗi thê thiếp đều xinh đẹp. Nhưng, làm một thanh niên năm tốt của thế kỷ 21, học tập nền giáo dục hiện đại, chịu ảnh hưởng sâu sắc của chế độ hôn nhân một vợ một chồng, Lý Dịch…đương nhiên cũng từng hướng tới.
Song, giữa nghĩ và chân chính thực hiện lại có sự khác biệt rất lớn, ở nhà đã có một nương tử như hoa như ngọc ôn nhu như nước, chẳng mấy ai sẽ sinh ra những tâm tư khác. Thứ hai, chuyện cảm tình cũng không thể miễn cưỡng, dẫu Tằng Túy Mặc có dung mạo xinh đẹp, vóc dáng động lòng người, lại còn có thể hát có thể múa có thể vẽ, nam nhân mà không có chút suy nghĩ gì khi đối mặt nàng mới có vấn đề, nếu có thể đón nàng ấy vào nhà, ngẫm lại cũng có chút…Xùy xùy!
Thứ nhất không có cơ sở tình cảm, thứ hai người ta cũng không có bất cứ tâm tư gì về chuyện này với mình, căn bản không thể được!
Như Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, thấp giọng nói.
- Tướng công yên tâm, thiếp thân không phải vợ quản gắt chồng, nếu tướng công không có ý với Túy Mặc cô nương, làm sao lại viết ra thi từ như thế...
- Nào nào, chỉ là mấy bài thi từ thôi, nếu nàng nguyện ý thì bây giờ ta sẽ viết mười bài một trăm bài cho nàng..Ta và Túy Mặc cô nương không phải như nàng nghĩ đâu.
Lý Dịch vội vàng giải thích.
Tính cách của Như Nghi vẫn thiên về truyền thống, mọi chuyện đều đứng trên lập trường của mình mà lo lắng làm Lý Dịch vừa bực mình vừa buồn cười.
Nào có phu nhân chính thất nào thu xếp cho trượng phu mình nạp thiếp đâu?
Nếu người nói câu này là Liễu nhị tiểu thư, vậy hắn khẳng định sẽ từ chối thẳng thắn rồi tiến hành một phen giáo dục tư tưởng nghiêm khắc cho nàng, cho thấy mình toàn tâm toàn ý với Như Nghi, chưa bao giờ có tâm tư nạp thiếp.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần thể hiện chút mong muốn tại phương diện nào đó trước mặt Liễu nhị tiểu thư, chờ đợi hắn tuyệt đối không phải cuộc sống hạnh phúc với kiều thê mỹ thiếp, mà chính là vào một nhát kiếm bổ xuống đầu.
Thế nhưng, nếu Như Nghi có thể nói vậy thì nhất định nàng cũng nghĩ vậy, không biết lúc nàng ra quyết định này rốt cuộc đã xoắn xuýt bao lâu.
- Tướng công thật sự không...
Như Nghi ngẩng đầu, ngay khi nàng ngờ vực mở miệng thì Lý Dịch đã ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ vai nàng nói:
- Chớ suy nghĩ lung tung, không có thật mà, đừng nói ta không có ý này, Túy Mặc cô nương người ta cũng không có đâu, những lời này về sau không nên nói nữa.
Tại thế giới này, mối quan hệ giữa nam và nữ vẫn còn bảo thủ, nếu không phải phu thê tình nhân thì bình thường không thể tiếp xúc quá nhiều, nhưng đối với Lý Dịch mang tư tưởng hiện đại, có mấy người bạn khác giới thật sự là một việc không thể bình thường hơn.
Ngay cả lão Phương cũng có một Tiểu Thúy cô nương thần bí, nếu hợp gu, tính tình cũng hợp nốt, tình bạn theo hướng FOB* vẫn thúc đẩy phát triển được mà.
*: Friend of Benefit. (muốn biết rõ hơn thì gg!)
Với Uyển Nhược Khanh, Tằng Túy Mặc, Lý Minh Châu, tất cả đều là các mối quan hệ nam nữ…cực kì thuần khiết, trừ việc đôi khi nằm mơ sẽ mơ thấy các nàng, nhưng chuyện này Lý Dịch cũng không thể khống chế, trong hiện thực thì chưa bao giờ có ý đồ không đứng đắn.
Nếu gom góp hết các nàng cho mình…không lo cho sự hài hòa của hậu cung thì cũng phải lo cho thận của mình.
- Thiếp biết rồi.
Sắc mặt Như Nghi đỏ lên, nhỏ giọng đáp.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khẽ, Liễu nhị tiểu thư gõ gõ cánh cửa, nói.
- Hai người ôm đủ chưa, bên ngoài có người tìm, hình như đến từ Hoàng cung.
Dứt lời, Liễu Như ý nhìn trong phòng một cái, quay đầu rời đi.
Như Nghi vội vàng rời khỏi lồng ngực Lý Dịch, sắc mặt càng thêm đỏ.
Lý Dịch hơi buồn bực, cứ bị quấy rầy ngay thời khắc mấu chốt, nha đầu Như Ý này ngày càng không có quy củ....
Nghĩ đến người trong cung tới không biết để làm gì, Lý Dịch vô tình cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên bàn không phải chỉ có bài “Mỹ nhân ca” kia, tất cả thi từ mình đưa cho Tằng Túy Mặc đều có. Thoáng nhớ lại một chút, mặc dù mấy thi từ này đa số còn hơi khoa trương, nhưng không thể không thừa nhận, cô nàng bướng bỉnh kia trừ tính cách ương ngạnh ra thì hoàn toàn không có chỗ nào để bắt bẻ, nếu có ai lấy được nàng về nhà, xem như rất biết hưởng phúc.
Lý Dịch quay đầu nhìn Như Nghi, thử thăm dò.
- Nương tử mới vừa nói, nếu ta có ý với Túy Mặc cô nương, vậy sẽ thế nào?
Như Nghi kinh ngạc, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên thành một đường cong, cười nói:
- Thiếp…mới vừa nói gì cơ?
Lý Dịch ngẩn ra, một lát sau cũng bật cười, lắc đầu, ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nụ cười trên khóe môi Như Nghi càng lan rộng. Nàng thu lại bài thơ mới viết trên bàn, cẩn thận đặt trong ngăn kéo, trong mắt ánh hiện lên một vẻ giảo hoạt hiếm thấy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương