Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 356 : Sở thích của tước gia
Buổi trưa, thừa dịp Tước gia và phu nhân đang dùng cơm, mấy hạ nhân Lý gia tụ tập một chỗ xì xào bàn tán.
- Sáng nay Tiểu Dung châm trà cho Tước gia thì bất cẩn làm đổ chén trà, các ngươi đoán xem sau đó thế nào?
Một nha hoàn thần thần bí bí nói.
- Tiểu Dung chân tay lóng ngóng thế đấy, chắc chắn bị rầy la ghê lắm, nói không chừng còn bị phạt.
Một nha hoàn khác bĩu môi.
- Nếu là vậy, ta sẽ không nhắc đến chuyện này làm gì.
Nha hoàn kể chuyện lắc đầu.
Lại có một nha hoàn giật mình, không dám tin bật thốt.
- Chẳng lẽ Tước gia đuổi Tiểu Dung ra khỏi phủ?
- Cái gì mà đuổi ra phủ, Tước gia không chỉ không tức giận, ngược lại còn thưởng nàng một xâu tiền, còn nói gì mà Vỡ nát bình an ấy...
Nha hoàn kia hâm mộ, ước gì người làm vỡ chén trà là mình.
- A?
Mọi người nghe vậy, nhất thời có chút sửng sốt. Làm gì có chuyện hạ nhân làm sai không bị trừng phạt, trái lại còn nhận được tiền thưởng?
Nếu đổi lại nhà khác, làm vỡ chén trà trước mặt gia chủ, nhẹ thì bị răn dạy, nặng thì bị đánh chửi, đánh hai cái tát thôi cũng đã nhẹ rồi.
- Còn nữa...
Trên mặt nha hoàn kia lại hiện ra vẻ ước ao, nói tiếp.
- Tiểu Tình cũng vì đánh bóng cái bàn một chút, quét nhà sạch sẽ một chút, Tước gia đã vui vẻ tăng tiền công của nàng ấy lên một nửa.
- Hít...
Mọi người hít sâu một hơi, trên mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ, ngày đầu tiên đã được thưởng một nửa tiền công, vì sao chuyện tốt thế này lại không rơi xuống đầu mình nhỉ?
Đến tận bây giờ, hạ nhân Lý gia mới hiểu, Tước gia nhà mình có sở thích vừa vui lên liền thưởng tiền, xem ra sau này phải biểu hiện tốt một chút, cuộc sống tương lai nháy máy trở nên vô cùng đáng mong đợi.
- Ta hiểu rồi, thảo nào vừa rồi Lý Tam ôm một đống mảnh vỡ của bình hoa đi ra, thì ra hắn đã biết trước.
Một hạ nhân mặc áo xanh bừng tỉnh đại ngộ.
- Lý Tam cũng được tăng tiền công?
Một hạ nhân khác có chút không cam lòng nói.
Con mẹ nó…đây là chuyện gì, bọn họ chịu khổ chịu khó làm việc mà không được khen thưởng, người khác làm đổ chén trà ngã bình hoa không được thưởng bạc cũng được thêm tiền công, quá không công bằng.
Một vài hạ nhân đang thầm nhớ lại, trong phủ còn vật gì không đáng tiền, có nên cũng tìm một làm vỡ một cái không, nếu không chẳng phải mình thiệt thòi quá rồi sao?
- Tăng tiền công?
Nha hoàn tin tức linh thông ấy lắc đầu, nói:
- Nghe nói Lý Tam bị Tước gia đạp mạnh hai cước, trước khi trời tối không đổ đầy hai vạc nước lớn trong phủ thì không được ăn cơm.
- Đám hạ nhân im lặng nhìn nhau, xem ra phương pháp này không thể thực hiện được.
Đúng rồi, Tiểu Dung và Tiểu Tình đều là nha hoàn, chẳng lẽ chỉ có nha hoàn trong phủ mới là trường hợp đặc biệt?
Tất cả hạ nhân gia đinh nam giới lập tức không cam lòng, loại chuyện này, chính bọn hắn cũng không quyết định được!
- Tụ tập ở đó làm gì, làm xong hết công việc của mình chưa đấy?
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, sắc mặt mọi người biến đổi, nhao nhao tản ra. Trong khắp phủ, trên cả Tước gia, bọn họ càng sợ Lý quản gia hơn nữa....
------
------
Lão Phương và một hán tử trung niên đang ngồi xổm tại cửa, trong tay mỗi người đều cầm một cái bát to nhồm nhoàm ăn, thích ý trò chuyện. Lý Dịch gọi hai lần mà họ cũng không chịu lên bàn ngồi, cũng tùy ý bọn hắn.
Mắt lão phu nhân không nhìn thấy, ăn cơm cũng cần được người hầu hạ. Trong việc này, tiểu di không muốn để nha hoàn làm thay, chỉ sai người đưa đồ ăn đến phòng lão phu nhân, nàng sẽ đút lão phu nhân ăn từng miếng.
Trên bàn cơm, Lý Dịch kẹp mấy món Đoan Ngọ với không tới vào cái mâm trước mắt nàng. Tiểu cô nương quá gầy, bây giờ đang là tuổi dậy thì, cần phải ăn nhiều một chút.
- Cảm ơn ca ca.
Có thể do hoàn cảnh từ nhỏ đã tạo thành tính cách, nàng không nói nhiều lắm, luôn có vẻ rụt rè nhát gan, cho dù hiện tại không còn như lúc trước nhưng thói quen đã tạo thành trong suốt thời gian dài không thay đổi dễ dàng.
Đoan Ngọ ngồi bên này, Tiểu Hoàn ngồi bên kia, người tri kỷ nhất vĩnh viễn là tiểu nha hoàn, biết hắn thích ăn gì, không thích ăn gì, lúc hắn gắp thức ăn cho Đoan Ngọ thì trong chén mình cũng dần chất lên một ngọn núi nhỏ.
- Được rồi, nhiều lắm rồi.
Ngăn tiểu nha hoàn lại, tuy nữ đầu bếp trong phủ có tay nghề không tệ nhưng vẫn nên ăn vừa phải thôi.
Liễu nhị tiểu thư còn có chút canh cánh trong lòng về hành vi cưỡng ép đuổi người vào đêm qua của hắn, nhiều lần Lý Dịch muốn ăn gì đều bị nàng gắp đi trước một bước.
Hôm nay tâm trạng tốt, không tính so đo với nàng.
Ngẩng đầu lên nhìn Như Nghi ngồi đối diện, trên mặt nàng lập tức nổi lên một rạng mây hồng, nhanh chóng cúi đầu xuống, tuy đã thành hôn nửa năm, nhưng chỉ mới trở thành phu thê chân chính một ngày, da mặt nàng hơi mỏng, có thể hiểu.
Ngẫm lại vẫn là thế giới chỉ có hai người tốt hơn, qua ít ngày nữa vừa lúc phải về Khánh An phủ một lần, an bài hết mọi chuyện ở đây xong, hắn và Như Nghi chỉ về hai người, không mang theo Liễu nhị tiểu thư, coi như một tuần trăng mật, trên đường đi nhìn ngắm tham quan, vui vẻ quên cả trời đất.
Kinh thư phải chép cho lão hòa thượng cũng đã sắp xong, hai ngày nữa sẽ phái người mang đến Hàn Sơn tự, chuyện này xem như giải quyết. Còn về chuyện làm ăn còn phải tìm cơ hội nói chuyện với Công chúa điện hạ, dựa vào bổng lộc triều đình cho để nuôi gia đình nhất định không đủ, chuyện này liên quan đến mấy chục miệng ăn trên dưới Tử Tước phủ, không thể qua loa.
Từ một nhà bốn người bỗng nhiên biến thành chủ nhân của một Tử Tước phủ to lớn, trong lòng đương nhiên chưa kịp thích ứng, lại thêm không có kinh nghiệm làm việc cùng với…làm biếng, nếu không có quản gia Lý bá quản lý tốt mọi thứ, Lý Dịch còn thật không biết nên kinh doanh làm sao.
Cơm nước xong xuôi, không bao lâu sau Lý lão phu nhân tự mình vào phủ.
Thứ nhất là muốn xem Tử Tước phủ của tôn nhi rốt cuộc trông thế nào, thứ hai còn có rất nhiều lời muốn nói với cháu dâu. Hai người nói chuyện trong phòng, chẳng cho Lý Dịch đi vào.
Về sau lão phu nhân thấy số lượng nha hoàn và hạ nhân trong phủ không nhiều lắm, cứng rắn phái một vài người từ Lý gia sang, bị Lý Dịch chết sống khuyên nhủ.
Trong nhà vốn có bao nhiêu người, muốn nhiều nha hoàn hạ nhân hầu hạ như vậy làm gì, không dùng được mà còn chiếm chỗ, huống chi những người này còn muốn hắn phát tiền công, bây giờ Tử Tước phủ còn đang trong giai đoạn phát triển, có thể tiết kiệm chỗ nào thì nên tiết kiệm.
Cuối cùng lão phu nhân vẫn đi vào một sân viện của bà ngoại.
Lúc Lý Dịch tiến vào gian phòng thì thấy bà ấy lộ vẻ mặt áy náy nắm tay bà ngoại, liên tục nói…xin lỗi, mấy năm nay để mọi người chịu khổ.
Nếu không phải do Lý gia, những năm qua Hà gia sẽ không sống khổ như thế, nhưng nếu không phải Hà gia, Lý gia cũng sẽ không trở mặt thành thù với thân gia đến nỗi phải xuống dốc như thế.
Chuyện năm đó ai đúng ai sai, đến bây giờ đã không thể nói rõ.
Nhưng dẫu cho Lý gia xuống dốc vẫn là một sự tồn tại không thể với tới đối với một nhà bình dân như Hà thị. Ban đầu bà ngoại còn có chút câu nệ, về sau mới dần thả lỏng, lúc Lý Dịch ra khỏi nhà, không biết họ đang nói đến chuyện vui gì, đã đi rất xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng cười.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương