Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 355 : Động phòng
- Mở to hai mắt ra nhìn cho rõ, trước mắt các ngươi đều là các chủ nhân Lý gia, vị này chính là Trường An huyện úy do bệ hạ sắc phong, đây là phu nhân Tước gia, vị này là Nhị tiểu thư...
Lý bá đứng trước mặt chúng hạ nhân, lớn tiếng nói.
Hiện tại, Tử Tước phủ từ trên xuống dưới có mấy chục miệng ăn, đương nhiên không giống với trước đây nữa, các sự vụ thường ngày cũng có người xử lý, việc này hiển nhiên không có khả năng giao hết cho Lý Dịch hoặc Như Nghi, không thể thiếu một quản gia.
Lão phu nhân cố ý để Lý bá sang đây giúp hắn quản lý sự vụ, nói cách khác, từ giờ trở đi, Lý bá chính là quản gia Tử Tước phủ.
- Trong phủ chỉ có mấy vị chủ nhân này, các ngươi lúc nào cũng phải luôn cung kính hết mực, không được có chút thiếu tôn trọng nào với các ngài. Trừ nha hoàn ra, bất kỳ kẻ nào cũng không được ra vào nội trạch...
Hạ nhân Lý gia lần đầu tiên gặp mặt chủ nhân, cũng lần đầu tiên nghe quản gia phát biểu, đều cung kính đứng tại chỗ, âm thầm ghi tạc khuôn mặt của tất cả mọi người vào lòng, nhưng trong suy nghĩ thì lại đang thấp tha thấp thỏm, không biết vị Tước gia này có tính nết thế nào, có dễ sống chung không, phu nhân thì có tính tình ra sao, mấy ngày nay cần phải hầu hạ cẩn thận mới được.
Họ đều bị ghi tên vào nô tịch, thuộc về tài sản của Tử Tước phủ, nếu bất cẩn đụng chạm vào điều kiêng kỵ của chủ nhân thì dù có bị chìm đường lấp giếng cũng sẽ không có ai nói lí lẽ giúp.
- Tốt lắm tốt lắm, các ngươi đều đi làm việc của mình đi, trong nhà cũng không nhiều người, làm tốt việc của các ngươi như thường là được.
Lý Dịch phất tay với đám hạ nhân, nói.
- Mắt lão phu nhân không tốt, chọn hai nha đầu nào lanh lợi chút hầu hạ người, còn lại đều mỗi người tự làm việc của mình. Mặt khác, lần thứ nhất gặp mặt, tất cả hạ nhân mỗi người được thưởng một xâu tiền, đến phòng thu chi lãnh đi.
Vì nhân thủ không đủ nên Lý bá vừa là quản gia, vừa là tiên sinh kế toán.
Rất nhiều hạ nhân nghe vậy đều khẽ hoan hỷ trong lòng, một xâu tiền đã là một tháng tiền công của họ, quan trọng hơn là, Tước gia xuất thủ hào phóng, trông vui vẻ hòa nhã, có lẽ sẽ không khó chung sống, vậy là tháng ngày sau này sẽ tốt hơn nhiều.
Thậm chí mấy nha hoàn có chút tư sắc cũng bắt đầu mơ mộng.
Nếu tướng mạo của mình có thể vào được mắt xanh của Tước gia, vậy xem như thật sự bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, cho dù không thể trở thành thiếp thất, địa vị cũng sẽ cao hơn nhiều …
Chỉ có điều, khi các nàng nhìn thấy phu nhân, nhị tiểu thư của Tước gia, thậm chí nha hoàn thiếp thân bên cạnh thì không khỏi có chút nhụt chí.
Với tư sắc này, các nàng quả không bì nổi, huống hồ nhị tiểu thư còn mang kiếm bên mình, nếu như…hậu quả quá nghiêm trọng, tất cả nha hoàn đều bỏ đi suy nghĩ không thực tế này.
——
——
Lúc ra khỏi Khánh An phủ, nhóm Lý Dịch đều hai tay rỗng tuếch, gần như không mang theo hành lý gì, có điều các loại đồ đạc gia cụ bên trong Tử Tước phủ đều đầy đủ, thiếu thì ra ngoài mua là được.
Tử Tước phủ có diện tích rất lớn, ở mấy chục người đều dư dả. Một nhà Lý Dịch ở cũng hơi trống vắng, tính cả nhà bà ngoại thì cũng chỉ thêm một miệng ăn.
Lý Dịch và Như Nghi đương nhiên chọn một sân viện trong nội trạch, Đoan Ngọ và tiểu di, bà ngoại ở cùng nhau, Liễu nhị tiểu thư chọn một phòng, Tiểu Hoàn không dám ở một mình nên chung phòng với Liễu Như Y, lão Phương và cữu cữu thì ở ngoại trạch.
Thân là chủ mẫu, Như Nghi được hai nha hoàn dẫn khắp Tử Tước phủ để quen đường quen nẻo, Tiểu Hoàn cũng đi theo, Liễu nhị tiểu thư thì đang thu dọn gian phòng của mình, Lý Dịch thì đang ngồi trên băng đá trong sân, các nha hoàn hạ nhân đi ngang qua đều phải cung kính hành lễ, tất cả đều chứng minh, nơi đây sau này sẽ là địa bàn thuộc về hắn.
Cứ tưởng tượng mà xem, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, hắn nhàn nhã nằm phơi nắng trong sân, hai bên có hai nha hoàn thanh tú xoa bóp cánh tay xong lại xoa bóp chân, rồi có nha hoàn đa tài đa nghệ hát một khúc, múa một điệu, xem múa thông thường chán rồi thì để Liễu nhị tiểu thư đến múa kiếm một phen… cuộc sống sung sướng thế này chẳng còn mong gì hơn.
Dường như sinh hoạt luôn thay đổi theo hướng tích cực nhỉ, nửa năm trước còn đang trốn trong núi sâu uống cháo loãng đi trộm gà, bây giờ đã vượt trên mức khá giả, ở thành phồn hoa nhất, nha hoàn nô bộc trong nhà thành đàn, đã chính thức vượt xa cuộc sống xa xỉ của một đại quý tộc trong xã hội phong kiến.
- Cô gia, có phải sau này sẽ không trở về Khánh An phủ nữa không?
Lão Phương bên cạnh rầu rĩ hỏi.
Lý Dịch cảm thấy mình đúng là sa đọa, ấy thế mà quên ở Khánh An phủ đã có đại trạch, có nha hoàn có gia nô, xem ra quả từ kiệm vào sang thì dễ, từ sang vào kiệm thì khó, giờ còn chưa bắt đầu hưởng thụ mà đã quên cuộc sống gian khổ lúc trước.
- Dù sao cũng không xa lắm, nếu bà di nhà ngươi đồng ý thì hai người cùng nhau dẫn Trụ Tử đến kinh đô đi, nhóm lão Từ bằng lòng sang đây thì các ngươi sống cùng nhau. Nơi này vĩnh viễn có chỗ cho các ngươi.
Cùng nhau vượt qua những ngày khổ cực nhất, cùng nhau trải qua sinh tử, đây mới đúng là những người nên tin tưởng nhất, hơn xa đám người trong Khánh An phủ.
- Được, ngày mai ta sẽ trở lại!
Lão Phương hiển nhiên chỉ chờ những lời này của Lý Dịch, vỗ đùi nói.
Kinh lịch qua nhiều chuyện, lão Phương đã quen xem Lý Dịch là người đáng tin cậy. Cô gia và tiểu thư đều ở lại kinh thành, họ ở lại Khánh An phủ cũng không có ý nghĩa, những tên kia chẳng thuộc dạng an phận, theo cô gia sẽ có rất nhiều chuyện phấn khích để làm.
——
——
Chỉ qua nửa ngày ngắn ngủi, tất cả hạ nhân trong Lý phủ đã tìm hiểu rõ ràng tình hình trong phủ, đồng thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tính tình của Tước gia và phu nhân đều rất tốt, chưa bao giờ nói một câu nặng nề với họ. Mặc dù nhị tiểu thư làm người ta cảm giác rất lạnh lùng, trông có vẻ không dễ ở chung nhưng khi một nha hoàn không cẩn thận làm ngã chậu nước, ướt nhẹp giày của nàng, nhị tiểu thư vẫn không hề trách phạt một câu.
Mặt khác, nha hoàn thiếp thân của phu nhân rất được sủng ái, nghiễm nhiên trở thành một chủ nhân khác trong nhà, ngàn vạn lần không thể xem nàng như hạ nhân.
Tất cả mọi người đều thầm may mắn cho vận may của mình, cuối cùng cũng không cần phải lo chuyện bị chìm đường lấp giếng về sau.
Liễu nhị tiểu hầm hầm trở về phòng mình, vì Lý Dịch lấy danh nghĩa ngủ sớm một chút mà đuổi nàng ra ngoài sân.
- Chẳng qua nửa tháng không gặp thôi mà, có gì phải xoắn xuýt?
Lý Dịch bĩu môi, đóng lại cửa sân đi vào phòng.
Như Nghi đang đứng bên mép giường sửa sang lại đệm chăn, xoay đầu nhìn một cái rồi quay lại rất nhanh, giọng nói ôn như truyền tới.
- Lúc đến kinh thành, thiếp còn cho rằng chẳng mấy chốc sẽ trở về nên không mang theo thứ gì, nếu về sau chúng ta muốn ở lại đây, sợ rằng phải trở về một chuyến, mang hết những đồ vật quan trọng, ít nhất cũng phải mang tiền bạc trong nhà theo...
Lý Dịch chậm rãi đi tới, ôm lấy nàng từ phía sau, động tác trên tay Như Nghi khựng lại, trên mặt lập tức nổi lên một rặng mây đỏ.
- Tướng, tướng công....
Hô hấp của nàng có chút dồn dập, giọng nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
- Chuyện nương tử nói trước đó, vẫn còn tính chứ....
Lý Dịch nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Nàng đương nhiên biết Lý Dịch đang chỉ cái gì, chậm rãi xoay người, người thấp hơn Lý Dịch nửa cái đầu, sắc mặt càng ửng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn mắt hắn, khẽ gật đầu.
Lý Dịch cúi đầu nhìn khuôn mặt không có bất kỳ tì vết nào trước mắt. Đây chính là nương tử của hắn, là người hắn nắm tay đến cuối đời. Lý Dịch hít sâu, thoáng dùng lực ôm chặt lấy nàng, bờ môi dán lên vầng trán trơn bóng như ngọc của nàng.
Sau đó là mắt, mũi, môi....
Trong phòng, ánh nến chập chờn, chào đón một làn gió không biết từ nơi nào thổi tới, ánh nến lung lay mấy cái, lặng yên dập tắt.
Giai nhân cúi đầu xấu hổ, tài tử nhướng mày nở nụ cười, một phòng xuân tình, không lời nào diễn tả được.
Đến đây, dịch giả xin giản lược 5 vạn chữ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương