Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 341 : Phương thị nổi lên
- A?! Sao nhị ca cũng có Vạn Thọ Đồ?
Tiểu mập mạp vừa rồi kém chút xuống đài không được, lúc này lui từ từ về sau, ngoan như cún đứng cạnh phụ mẫu. Khi nhìn thấy nhị ca dâng quà mừng thọ cho nãi nãi, gương mặt tròn béo ú đầy vẻ nghi hoặc, sờ sờ đầu, hỏi một câu.
- Có ý gì? Còn ai cũng có Vạn Thọ Đồ à?
Lý Minh Viễn đến bây giờ vẫn còn nghĩ tiểu tử nhà mình thâm tàng bất lộ, nghe được hắn nhỏ giọng nỉ non, vô thức hỏi một câu.
Tiểu mập mạp gãi gãi đầu, nói/
- Là đại ca, hai ngày trước lúc đại ca ở trong phòng chuẩn bị quà cho nãi nãi, con nhìn thấy đại ca cũng có Vạn Thọ Đồ này nè.
- Thật?
Mẫu thân tiểu mạp mạp kinh ngạc.
Tặng lễ kiêng kị nhất tặng đồ giống nhau, như thế sẽ bị người khác dị nghị này nọ làm hạ thấp địa vị trước mặt quan khách. Đừng nói Vạn Thọ Đồ là tác phẩm của tài tử Triệu Xuân luôn hơn xa người khác, nên phẩm vị ở một cấp bậc khác.
Hai người trình lên quà mừng thọ giống nhau, người khác chắc chắn sẽ so sánh cái này cao hơn cái kia. Tình huống lúc đó sẽ rất khó coi.
- Thật đấy, nếu không tin mẫu thân có thể hỏi nhị thẩm, hôm đó nhị thẩm còn hỏi con mà!
Tiểu mập mạp một bộ vỗ ngực chỉ sợ người khác sẽ không tin nói.
- Nhị tẩu?
Lưu Thị ngẩng đầu, nhìn Phương Thị đứng cách đó không xa, trong lòng nhất thời không rõ.
Phương Thị cố ý muốn Lý Dịch mất mặt trước nhiều người à.
Bất quá, nàng khinh thường cách làm của Phương Thị, đường đường là gia chủ phu nhân, thế mà dùng thủ đoạn dạng này làm người trong nhà khó xử, nhưng tặng lễ vật gì là chuyện của người, nàng không thể chỉ trích.
- Làm sao bây giờ?
Liễu Như Ý đứng bên cạnh Lý Dịch, nhỏ giọng hỏi.
- Cái gì làm sao, hắn đưa của hắn, ta đưa của ta, nên làm cái gì thì làm cái đó, sao trăng cái gì.
Lý Dịch trả lời.
Hắn liếc nhìn Phương Thị đối diện, thật không nghĩ tới, lòng dạ Phương Thị nhỏ hẹp, chuyện như thế cũng làm ra được, Tiểu mập mạp là tên nhóc không tim không phổi, rất dễ bị nàng moi ra.
Liễu Như Ý đã sớm biết Lý Dịch muốn tặng lão phu nhân lễ vật gì, nghe được lời mọi người xung quanh, cũng rõ đại khái, Vạn Thọ Đồ vô cùng trân quý, nếu Lý Dịch lấy ra lễ vật của huynh ấy, danh tiếng sẽ bị hạ thấp.
- Nếu không thì huynh đổi lễ vật thành thanh kiếm này, như thế nào?
Liễu Như Ý nhấc tay, cầm bảo kiếm tùy thân ra, nói.
Lý Dịch thấy được ánh mắt nàng lóe ra vẻ không muốn. Lần đầu tiên hắn gặp được Liễu nhị tiểu thư, thanh kiếm này đã bên người nàng. Tuy nhiều lúc khó khăn gian khổ nhưng cũng không bán nó đi.
Đây là một thanh bảo kiếm rất quý giá, có vài lần Lý Dịch muốn mượn chơi đều bị nàng gạt sang một bên không cho sờ.
- Quên đi.
Lý Dịch đẩy thanh kiếm trở về, nghĩ, mặt mũi thì đáng gia mấy đồng, ngay cả Phương Thị cũng chẳng xem mặt mũi mình ra gì. Lý Dịch cảm thấy mặt mũi hắn chẳng đáng là bao so với bảo kiếm trong tay Liễu nhị tiểu thư.
Nói xong đã thấy Lý Anh Kiệt đi xuống, Lý Dịch chỉ còn biết quay đầu mỉm cười trấn an Liễu nhị tiểu thư, cầm lễ vật của mình đi lên.
- Đây là ai thế?
Khi nhìn thấy Lý đại thiếu gia bước xuống liền có một thanh niên lạ lẫm đi lên, vài vị khách lộ vẻ nghi hoặc.
- Chắc là con trai của Lý Đại Lang, nghe nói trước đó vài ngày, Lý gia nghênh đón trưởng tôn trở về phủ, hẳn là vị này.
Rất nhanh, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Lý Dịch.
Đại đa số khách nhân ở đây đều rõ ràng biến cố Lý gia hai mươi năm trước. Nên khoảng thời gian trước, khi Lý gia nghênh đón vị trưởng tôn này về, tự nhiên được họ sự quan tâm.
Nhìn thấy trên tay Lý Dịch cầm một bức tranh khá đơn giản, trên mặt Phương Thị hiện ra một nụ cười lạnh.
Lý Dịch đi đến trước mặt lão phu nhân, hai tay dâng lên bảo vật cười nói.
- Tôn nhi tự mình làm một bức Vạn Thọ Đồ, chúc nãi nãi nhật nguyệt xương minh, tùng hạc trường xuân.
- Vạn Thọ Đồ?
Trên mặt đám khách mời hiện lên vẻ kinh ngạc, lại là Vạn Thọ Đồ?
Vừa rồi bảo vật Lý Anh Kiệt dâng lên là tác phẩm của danh gia tài tử Triệu Xuân, trong Kinh Thành có không ít quan lại quyền quý đều yêu thích cất giữ. Vị trưởng tôn Lý gia này cũng dâng lên một bức Vạn Thọ Đồ chính hắn làm?
Một người dâng lên bảo vật ngàn vàng, một người lại dâng lên một tờ giấy chẳng mấy ai quan tâm. Quà mừng của hắn cùng quà mừng của tiểu mập mạp có cách làm khác nhau nhưng lại giống nhau đến kì lạ. Điểm giống nhau là không cần bỏ ra quá nhiều tâm tư còn có thể tiết kiệm không ít bạc.
Lý Anh Kiệt vừa mới về chỗ chưa kịp đứng vững thì sững sờ. Hắn lại quay sang nhìn mẫu thân, phát hiện vẻ mặt của bà hết sức dị thường.
- Tốt, tốt.
Lão phu nhân hòa ái nhìn hắn, cũng không bởi vì ba chữ Vạn Thọ Đồ này mà biểu lộ cái gì, cười nói:
- Dịch nhi có ý tốt, nãi nãi sẽ nhận Vạn Thọ Đồ này, viên dạ minh châu này ta tặng cho Dịch nhi.
Lão phu nhân cũng không có mở lễ vật ra, đưa qua cho một thị nữ đứng bên cạnh, lại tự mình lục trong đống lễ vật, chọn ra một hộp gấm, cười ha hả đưa hộp gấm trong tay cho Lý Dịch.
Quan khách xung quanh có chút sững sờ, nếu bàn về giá trị thì bức Vạn Thọ Đồ của vị trưởng tôn Lý gia này là không đáng tiền nhất nhưng lại được lão phu nhân đáp lễ trân quý nhất. Không nói đến việc so với Vạn Thọ Đồ của Lý Anh Kiệt, chỉ so với lễ vật của tiểu mập mạp cũng còn kém rất rất xa.
Hành động của lão phu nhân làm cho ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Dịch biến hóa.
Lý gia có thể nhiều năm không ngã hơn phân nửa nhờ vào lão phu nhân. Trường hợp như hôm nay sẽ không làm ra hành động gì dư thừa, nhưng chuyện vừa rồi có thâm ý.
Sắc mặt Phương thị âm trầm, bà không ngờ lão phu nhân lại che chở hắn trong tình trạng như thế. Vòng ngọc gia truyền thì đưa cho một ngoại nhân, ngay cả Vạn Thọ Đồ trân quý gấp nghìn lần vạn lần của con trai lại chẳng nhận được một vật đáp lễ nào, lão phu nhân quá thiên vị đi.
Sau một khắc, Phương thị thu lại vẻ mặt âm trầm, sau đó vui vẻ cười đi lên cất lời.
- Nếu lão phu nhân đã đáp lễ thì cũng nên cẩn thận thu vào, sớm biết chất nhi cũng dâng lên Vạn Thọ Đồ thì ta đã bảo Anh Kiệt chuẩn bị lễ vật khác, nhưng nếu chất nhi có ý thì Vạn Thọ Đồ của Triệu Xuân tuy tốt nhưng danh gia cũng là người ngoài, sao so được với tâm ý của người trong nhà.
Phương thị vừa cười vừa đi đến bên người nha hoàn cầm lễ vật của Lý Dịch, đưa tay lấy bức Vạn Thọ Đồ tán dương:
- Anh Kiệt từ nhỏ không bao giờ chú tâm đọc sách, ngược lại chất nhi lại kế thừa tài hoa của đại ca, xem ra bức Vạn Thọ Đồ này không kém, không bằng mở ra cho mọi người thưởng thức, để lão phu nhân cao hứng một chút.
Vừa nói xong, bà đã mở bức tranh ra để trên bàn.
Lão phu nhân nhíu mày, muốn ngắn cản cũng không kịp, mấy khách nhân bốn phía rất nhanh đã bu lại.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương