Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 342 : Làm thế nào so sánh với triệu xuân?
- Nãi nãi, vật này quá quý giá, tôn nhi không thể nhận.
Dạ Minh Châu có giá trị rất xa xỉ, huống chi là vật dì nhỏ đưa cho lão phu nhân, Lý Dịch vội vàng trả hộp gấm lại.
Hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với trân bảo này, hạt châu có thể phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt thì tính là gì, chỉ có thể chiếu sáng khu vực lớn cỡ bàn tay.
- Đều là người một nhà, không quý giá gì, không đắt đỏ gì, mau cầm đi.
Lão phu nhân cười cười, lần nữa nhét vào trong tay Lý Dịch.
Trong lòng bà vô cùng áy náy đối với hài tử đã lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, một viên Dạ Minh Châu thì tính là gì?
Lý Dịch cầm hộp chứa Dạ Minh Châu, không biết nên từ chối như thế nào khi lão phu nhân cứ kiên trì, cách đó không xa vang lên mấy tiếng hô kinh ngạc.
- Tấm Vạn Thọ Đồ này cũng có mấy phần bản lĩnh.
- Thú vị thú vị, các ngươi nhìn xem, những chữ “Thọ” này có phải trông giống như một con linh vượn đang đưa tay nâng một trái đào tiên?
- Lùi ra sau hai bước nhìn sẽ rõ ràng hơn.
- Hai bứ Vạn Thọ Đồ, mỗi bức mỗi vẻ, tuy bức tranh này so ra kém bức Triệu Xuân về phần bản lĩnh, nhưng thắng ở mới lạ, không tệ…
--
--
Cháu đích tôn Lý gia tự tay làm Vạn Thọ Đồ, rõ ràng không tệ như mọi người nghĩ, so ra thì vẫn kém Trần Xuân nhưng cũng có trình độ trung thượng, điều hiếm thấy là mở ra một con đường riêng, trăm chữ “Thọ” to to nhỏ nhỏ ghép thành “Linh Vượn Hiến Đào Đồ” tăng thêm một tầng ngụ ý, bỏ ra không ít tâm tư a.
Nhìn thấy tràng diện không như dự đoán, trên mặt Phương thị có chút khó coi.
- Ta đến xem.
Một bóng người từ phía sau chen vào, vừa nhìn thấy mặt, một vài người tránh ra nhường đường.
Tả gia đều là những đại sư thư pháp, bây giờ Tả lão gia tử còn tại thế, một tay viết chữ xuất thần nhập hóa, có thể nói một chữ ngàn vàng, mặc dù Tả Thu không có tiếng tăm lớn như Tả lão gia tử, nhưng gần như chỉ dưới mấy vị tôn sư.
Tả Thu cầm lấy cuộn tranh, vừa tản bộ vừa thưởng thức, nhưng lại không đưa ra bình luận gì.
Vạn Thọ Đồ cũng không phải có mười ngàn chữ thọ, chỉ hình dung ra số lượng từ rất nhiều mà thôi, kỳ thực nên xưng là Bách Thọ Đồ.
Trong tay Tả Thu cầm chính làBách Thọ Đồ như thế.
Vạn Thọ Đồ có thể được mọi người yêu thích cũng không phải vì có rất nhiều chữ Thọ chồng chất lên nhau, mỗi chữ thọ đều có những cách viết khác biệt,Vạn Thọ Đồcủa Triệu Xuân cực kỳ hợp quy cách, mặc dù hình dạng của từng chữ khác nhau, nhưng kích cỡ tương tự, từng dòng vô cùng chỉnh tề, gọi là Vạn Thọ Thiếp cũng không sai.
So sánh, bức tranh Tả Thu cầm trong tay mới chính là Vạn Thọ “Đồ” thật sự.
Không nói chữ “Thọ”, từ xa nhìn lại, đây rõ ràng là một bức Linh Viên Hiến Đào Đồ, chỉ một điểm này cũng có thể thấy người nọ không chỉ tinh thông thư pháp mà vẽ tranh cũng không kém.
Đương nhiên, Tả Thu không quan tâm bức họa này như thế nào, hắn bị thu hút bởi những chữ “Thọ” hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc chính hoặc nghiêng.
Tên tuổi của Triệu Xuân theo Tả Thu thì vẫn còn vô cùng non nớt, nếu muốn trêu chọc, hắn có thể chỉ ra 10 ngàn chỗ không ổn trong một bức “Vạn Thọ Đồ”.
Nhưng trên bức tranh trước mắt lại khiến cho hắn không tìm ra một chỗ sai lầm nào, giống như nó thật sự hoàn hảo không một tì vết.
Hoàn hảo không chút tì vết đương nhiên không tồn tại, khả năng duy nhất là với trình độ của hắn hiện tại còn chưa đủ để nhìn ra sai lầm.
Đương nhiên, hắn thật không tìm ra bất cứ sai lầm nào.
Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, Âu Dương Tuân, Triệu Mạnh Phủ, Liễu Công Quyền…, Vạn Thọ Đồ hợp từ vô số tác phẩm thư pháp của các tông sư, khải thư, hành thư, lối chữ thảo, mấy chục loại kiểu chữ bất đồng, tất cả đều là sáng tác từ bậc danh gia đỉnh phong, nếu Tả Thu có thể chỉ ra lỗi lầm thì hắn đã sớm danh dương thiên hạ.
Vì bản vẽ này, hai ngày qua, Lý Dịch tạm thời đưa không sao chép kinh văn mà cố gắng ghi nhớ tất cả những cuốn sách có liên quan đến thư pháp và vẽ tranh trong thư viện trong đầu, Liễu nhị tiểu thư nhiều lần đến tìm hắn đánh địa chủ cuối cùng lại đảm nhiệm chức thị nữ mài mực, nếu không làm ra được một tác phẩm đàng hoàng thì thật có lỗi với sự vất vả hai ngày qua.
- Chữ tốt, thật sự là chữ tốt.
Tả Thu cầm bức tranh, giống như say mê ở bên trong, bước đi thong thả, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đi xuyên qua đám đông, dần dần đi ra cửa.
- Phi, gia hỏa không biết xấu hổ, dám đánh chủ ý đến quà mừng của lão phu nhân!
Người đầu tiên kịp phản ứng là Nghiêm Chương, quen biết nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ tính cách đối phương, biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Một lát sau, Tả Thu cầm bứ Vạn Thọ Đồ đặt lên bàn, khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối.
Chúng khách mời si ngốc nhìn nhau, có đến nỗi như vậy vì một bức tranh không?
Cháu đích tôn Lý gia cũng không phải một học giả thư pháp tiếng tăm, đáng giá cho Tả Thu tiếc như vậy?
Nhưng nhìn thấy hai người nhìn chằm chằm bức tranh không muốn dời ánh mắt, ngay cả những người chậm phản ứng cũng hiểu được.
Bản vẽ này thật không giống như bình thường…
Phải biết, vừa rồi lấy Triệu Xuân-Vạn Thọ Đồ ra, hai người họ không có hứng thú nhìn một chút.
Người ngạc nhiên có, người nghi hoặc có, nhưng nhiều người lại nổi lên nghi ngờ đối với chủ nhân bản vẽ này.
Cháu đích tôn Lý gia này nói hắn tự tay sáng tác, nhưng vật này lại khiến hai vị Thư Pháp Đại Sư bất phàm đối đãi như thế, sao có thể đến từ một chàng trai trẻ tuổi?
Lão phu nhân tự mình thu bức Vạn Thọ Đồ kia lại, nụ cười trên mặt càng sâu, đối với bà, chỉ cần biết rằng đây là quà mừng mà tôn nhi hao tâm tổn trí làm cho mình là đủ.
Về phần Tả Thu và Nghiêm Chương thì bị mấy người vây quanh, có âm thanh truyền ra.
- Tấm Vạn Thọ Đồ này, so với Triệu Xuân thế nào?
- Không thể so sánh được?
- Đều là người trẻ tuổi, nếu nói hắn vượt qua Triệu Xuân thì có thể, Tả thiếu nói thua xa thì hơi quá rồi.
--
--
Lý Dịch vuốt vuốt thanh kiếm của Liễu nhị tiểu thư trong tay để giết thời gian.
Mừng thọ cổ nhân lại không giống như hiện đại, cắt một cái bánh, nói vài lời sinh nhật vui vẻ thì có thể bắt đầu ăn.
Sau mấy tiết mục lễ tiết rườm rà, cái bụng tiểu mập mạp đã kêu ít nhất một khắc đồng hồ mà còn chưa có lệnh mở đũa.
Hai đại nam nhân tuổi tác cộng lại còn lớn hơn lão phu nhân một trái một phải ngồi bên cạnh Lý Dịch quấy rầy đòi hỏi một hồi lâu, chỉ yêu cầu một điều, muốn sao chép một bức Vạn Thọ Đồ giống như lão phu nhân.
Đối với yêu cầu vô lý này, Lý Dịch thẳng thắn cự tuyệt.
Viết cái đồ chơi này quá phí tinh lực, chép kinh thư cho lão hòa thượng còn chưa xong, sau khi qua tiệc mừng thọ của Lão phu nhân, không tới vài ngày đã phải rời khỏi Kinh Thành, nào có thời gian rảnh viết cho bọn hắn?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương