Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 340 : Xảy ra biến cố
Đường đường là Lại Bộ Hữu Thị Lang, sau khi nghe được thanh âm kia thì cả người hắn không khỏi run một cái, vội vàng ấn lấy bả vai Lý Dịch, quay đầu lại giải thích:
- Không, ta có làm gì đâu!
Mỹ phụ bước nhanh tới, hỏi Lý Dịch:
- Tiểu Dịch Nhi, các ngươi vừa rồi đã làm gì sao, hắn có khi dễ con không?
- Đại tẩu, tẩu đừng hiểu lầm.
Mặt Nghiêm Chương tái xanh nói.
Trong nhà hắn không sợ phụ thân, không sợ đại ca, lại chỉ sợ duy chỉ một vị đại tẩu bưu hãn này, hắn lúc này nào dám thừa nhận.
- Không có.
Lý Dịch lắc đầu, chỉ nghe nói tiểu cô làm dâu Nghiêm gia, không nghĩ tới lại thật sự là Nghiêm gia.
Phụ nhân dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Nghiêm Chương một chút, nói tiếp lời Lý Dịch vừa nói:
- Sau một khắc, ngươi dẫn Anh Tài đến lễ đường, cùng mấy tiểu bối chúc thọ lão phu nhân.
- Ta biết rồi.
Lý Dịch nhìn tiểu mập ục ịch trong góc một chút rồi gật đầu đáp.
Nhìn thấy đại tẩu rời đi, trong lòng Nghiêm Chương thở phào một hơi.
Quay đầu nhìn Lý Dịch nói:
- Cho dù không chừa mặt mũi cho ta cũng phải cho đại tẩu mặt mũi, để tên cuồng ngạo kia biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?
Lý Dịch suy nghĩ một lát, nhìn thấy chữ viết trên bàn sắp khô liền thấm ướt đầu ngón tay, bên cạnh “Phúc Như Đông Hải” viết xuống bốn từ “Thọ Tỷ Nam Sơn”.
Chà chà tay, đi đến bảo tiểu mập mạp.
- Đi thôi.
--
--
- Làm sao, Hi Bình Thạch Kinh ngươi có còn muốn hay không?
Nhìn thấy chữ viết trên bàn, Tả Thu liền sững sờ, Nghiêm Chương đắc ý nói.
Tả Thu há hốc mồm, vô luận như thế nào đều nói không nên lời.
Bảng hiệu trên cửa Tả gia tuy rất trọng yếu nhưng mặt mũi hắn cũng rất trọng yếu, dù cho tài nghệ không bằng người cũng thôi đi, hắn còn không biết xấu hổ đến trình độ kia.
- Là ta thua, người trẻ tuổi kia - ngươi tìm từ đâu đến vậy?
Tả Thu thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.
Vừa rồi bị Hi Bình Thạch Kinh mê hoặc, năng lực tư duy bình thường của hắn đều bị ảnh hưởng, quan hệ nhiều năm như thế đáng lẽ nên sớm nghĩ đến, Nghiêm Chương là một con cáo già, làm thế nào có khả năng để mình buôn bán lỗ vốn?
Ngay từ lần đầu tiên hắn đã biết cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về mình, dùng Hi Bình Thạch Kinh đến kích thích mình, sau đó lấy tấm biển cửa chính Tả gia do phụ thân viết chữ lên.
Nghiêm Chương trêu tức nói.
- Ngươi cũng không cần quản, ta chỉ hỏi một câu, lời ngươi vừa mới nói còn tính hay không thôi.
- Đương nhiên còn tính, ta nói lời sẽ giữ lời.
Trong lòng Tả Thu tức tối chửi một câu lão hồ ly, vừa rồi hắn cũng tự khinh thường đứa trẻ đó, ai nào biết, một tiểu tử miệng còn hôi sữa siêu việt như thế.
- Bảng hiệu trên cửa chính Tả gia, có bản lĩnh thì ngươi cứ tới lấy.
Tả Thu để lại một câu rồi như chạy trốn rời đi.
- Họ Tả, lời hứa quân tử ngàn vàng, ngươi không phải muốn làm tiểu nhân nói không giữ lời hay sao?
Nghiêm Chương cân nhắc tỉ mỉ câu nói mới vừa rồi, cái gì gọi là có bản lĩnh thì đi lấy, không có đối phương cho phép, lấy bảng hiệu trên cửa chính Tả gia thì Tả gia lão gia tử có thể bỏ qua hắn sao?
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Nghiêm Chương giận dữ quát lên một tiếng, nhanh chân đuổi theo.
Tính cả bên cạnh, đồng lứa nhỏ tuổi ở Lý gia có thực không ít người, bất quá, trừ tiểu mập mạp thì Lý Dịch cũng không nhận ra ai.
- Chúc nãi nãi Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn đây là quà mừng tôn nhi đưa cho nãi nãi.
Bọn tiểu bối dựa theo trình tự, cung kính đứng cúi đầu đứng phía dưới, lật qua lật lại cũng chỉ vài lời chúc mừng, đưa lên lễ vật cũng không phải quá quý giá, lão phu nhân đối với tất cả đều cười ha hả rồi nhận, đáp lễ thường thường đều là một hồng bao, giá trị chắc quý giá hơn nhiều lần so với thứ tiểu bối tặng.
Tiểu mập mạp đứng một bên chờ sốt ruột, bởi vì dựa theo trình tự, dòng chính bị xem như áp trục, đến cuối cùng mới lên.
Vấn đề ở chỗ, hắn vừa mới đọc thơ xong, một hồi sợ sẽ quên mất.
Mẫu thân của tiểu mập mạp ở xa liếc hắn một cái, năm nay quà mừng dành cho lão phu nhân, đứa nhỏ này sống chết cũng không muốn nói cho bọn họ, cũng không để bọn họ hỗ trợ chuẩn bị, cho tới bây giờ, nàng cũng không biết hắn rốt cuộc muốn đưa lão phu nhân cái gì.
Tiểu mập mạp một mặt lo lắng, thật vất vả đến phiên mình, lập tức chạy lên, lớn tiếng nói:
- Tôn nhi làm một bài thơ, muốn mượn cơ hội này kính cho nãi nãi.
Lão phu nhân nghe vậy hơi sững sờ, sau đó cười nói.
- Tốt, Anh Tài chúng ta biết làm thơ, nhanh để nãi nãi nghe một chút.
Mọi người Lý gia bao gồm phụ mẫu tiểu mập mạp đều thể hiện sự ngoài ý muốn trên mặt, Anh Tài nổi danh học dốt, họ không được đến nơi đến chốn, lúc nào hắn đã học được cách làm thơ?
Khách mời đều tỏ ra vẻ hứng thú, trước đó tiểu bối đưa đều là một số tục vật, ngẫu nhiên nhìn thấy một cái không giống nhau nên trong lòng bọn họ nổi lên mấy phần hứng thú.
- Đứa nhỏ này, hồ nháo cái gì!
Lý Minh Viễn cau mày một cái, thấp giọng nói.
Không để ý tới mọi người, tiểu mập mạp chỉ lão phu nhân, bắt đầu gật gù đắc ý:
- Bà nương này không phải người…
Thanh âm vừa ra tới đây liền dừng một cái, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, không có nói đoạn dưới.
- Cái gì?
Mọi người nghe vậy, biểu hiện trên mặt nhất thời cứng đờ.
Khách mời trừng mắt nhìn, còn mọi người Lý gia thì nghẹn họng nhìn trân trối.
- Hỗn trướng, nói cái gì thế!
Thấy câu nói đầu tiên của nhi tử đã bất kính với lão phu nhân, Lý Minh Viễn sầm mặt lại, nhanh chân đi tới.
Sau một khắc, rốt cục nghĩ tiếp một câu phía dưới, suy tư trên mặt tiểu mập mạp đã biến mất, chỉ mọi người Lý gia lớn tiếng nói.
- Từng con cháu đều là tặc!
Các tân khách nhịn cười, da mặt người Lý gia bắt đầu run rẩy, Lý Minh Viễn đi tới, bàn tay giơ lên cao nghiêm nghị quát:
- Im ngay!
Trên mặt Lý Dịch hiện ra mấy đường hắc tuyến, một bài thơ hay như vậy mà bị tiểu mập mạp đọc thành dạng này, quả thật xưa nay chưa từng có.
Bất đắc dĩ đi ra phía trước, nói:
- Tam thúc chậm đã, hôm nay được nghe Anh Tài lẩm bẩm một bài thơ, cả bài thơ là [Bà nương này không phải người, cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần. Con cháu từng đứa đều là tặc, trộm đến bàn đào thọ chí thân.] Xem hắn vừa rồi hẳn quá khẩn trương, đọc thiếu một đoạn.
- Đúng, chính là như vậy, chính là như vậy.
Tiểu mập mạp trốn ơphía sau Lý Dịch, thuận miệng nói.
- Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần, trộm đến bàn đào thọ chí thân, ha ha, tốt cho một bài thơ phá cách.
- Tuyệt, thật tuyệt! Có thể viết thơ như thế này cũng xem như có mấy phần tài năng.
- Câu thơ thật thà tự nhiên, nói ra không ai tin do hài đồng làm ra.
Ở đây đều là quan to quyền quý, họ đều tiếp thụ qua giáo dục vô cùng tốt, sau khi hiểu được liền nhìn tiểu mập mạp một chút, cười cười đàm luận.
Lý Minh Viễn liếc nhìn con trai mình một chút, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, con trai mình, hắn quá rõ ràng, đừng nói làm thơ, bốn câu thơ hắn có thể viết không sai một chữ đã là kỳ tích - chẳng lẽ đứa nhỏ này trước đó một mực giấu dốt?
Lão phu nhân ngược lại thật cao hứng, khích lệ tiểu mập mạp vài câu, theo đó lấy bên trong một đống quà mừng một hộp quý giá đưa cho hắn tại chỗ đưa, tiểu mập mạp ôm lễ vật cười ha hả lui về.
Dựa theo trình tự, sau khi tiểu mập mạp lên sẽ là con trai của nhị thúc - Lý Anh Kiệt, tiếp đến cũng là Lý Dịch.
Trừ tiểu mập mạp phát sinh biến cố, gien người Lý gia cũng không tệ lắm, một người dáng dấp tuấn tú, người trẻ tuổi theo nhị thẩm Phương thị cầm một vật đi đến trước mặt lão phu nhân, cười nói.
- Đây là một bộ Vạn Thọ Đồ của Triệu Xuân, tôn nhi kính cho nãi nãi làm quà mừng. Chúc nãi nãi sống lâu trăm tuổi, đa phúc đa thọ.
- Đúng là Vạn Thọ Đồ của Triệu Xuân, nghe nói nửa năm mới có thể hoàn thành một bức, không có ngàn lượng bạc sợ rằng không dễ dàng đạt được.
- Triệu Xuân mặc dù tuổi trẻ, nhưng về khoản thư pháp quả thật có thiên phú, chữ của hắn nhiều người trẻ tuổi không bằng.
- Có thể đưa tới Vạn Thọ Đồ của Triệu Xuân, đứa nhỏ này cũng phí không ít tâm tư a.
Trong lúc mọi người đang đàm luận, lão phu nhân cười nhận lấy lễ vật, mở ra trước mặt tất cả mọi người, lúc này có mấy người vây quanh đi qua.
- Vạn Thọ Đồ?
Lý Dịch nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
- Chuyện này là thế nào?
Liễu Như Ý đi đến bên cạnh hắn, đồng dạng nhíu mày hỏi.
Hai người đối diện, Phương thị nhìn bên này một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ dàng phát giác.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương