Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 331 : Không chết không thôi

- Ngày đại hôn bị hủy bỏ, nữ tử phải chịu đau khổ hai mươi năm, đến bây giờ nàng còn nguyện ý làm thiếp cho cái tên hỗn đản kia? Gương mặt Liễu Như Ý vô cùng tức giận hỏi. Lý Dịch bất đắc dĩ gật đầu. - Ngay cả nữ tử si tình như vậy còn muốn cô phụ, cái tên hỗn đản kia là ai, bây giờ ở đâu? Liễu nhị tiểu thư trợn mắt, mi liễu dựng thẳng, một tay đã đặt lên chuôi kiếm, sau một khắc thì phẫn nộ mà rút ra, thay trời hành đạo, muốn lấy mạng chó tên nam nhân bạc tình vô nghĩa kia. Nếu có kiếp sau, nàng chắc chắn sẽ trở thành một nữ sĩ. - Chết, cái tên “hỗn đản” kia đã chết hơn mười năm. Lý Dịch nhìn nàng nói quanh co lòng vòng. - Tính toán thì muội cũng phải gọi cái tên hỗn đản kia một tiếng “bá phụ” đó. - Vì cái gì? Liễu Như Ý quay đầu nhìn hắn. - Bởi vì hắn là cha ta. -... Nắm tay Liễu nhị tiểu thư siết chặt, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ ảo não, giờ phút này rốt cục đã cảm nhận được tâm tình vừa rồi của Lý Dịch, hồi lâu sau nàng mới thở ra một hơi, tức giận nói. - Mẹ nó! - Liễu Như Ý. Lý Dịch lại nhìn nàng một lần. - Muội mới vừa nói lời thô tục. - Huynh cũng có thể nói, vì cái gì ta lại không thể? Liễu nhị tiểu thư không thèm để ý nói. - Bởi vì muội là nữ nhân. - Nữ nhân thì đã làm sao, huynh xem thường nữ nhân? - Nữ nhân nói lời thô tục thì sẽ không gả ra ngoài được, muội phải đi lấy chồng, ta cũng không muốn nuôi muội cả một đời. Ngực Liễu nhị tiểu thư phập phồng, ánh mắt nhắm lại, hô hấp cũng có chút dồn dập. Sau một lát, hô hấp nàng đã bình ổn, âm thanh khanh khách phát ra từ hai đốt ngón tay, từ tốn nói. - Ta chợt nhớ ra, thật lâu rồi không có kiểm tra tu vi võ học của huynh. Một trận cuồng phong bạo vũ nổi lên. ...... Bãi có trong viện vô cùng mềm, bởi mỗi ngày đều có người đến quét dọn, nó cũng rất sạch sẽ, nằm trên đó có chút dễ chịu, nhưng mà phía trên mặt đất lại có chút lạnh... còn có chút đau. Lý Dịch xoa xoa ngực, lại xoa xoa mông, hai nơi này là đối tượng Liễu Như Ý kiếm chuyện, xem ra những ngày qua không uổng công hắn luyện võ, trước kia nàng sẽ không dùng hai tay như vừa rồi, bây giờ hắn còn có thể kiên trì thêm mấy hơi. Sau khi phát tiết oán khí trong lòng một phen, Liễu nhị tiểu thư lại từ bay qua đầu tường. Lý Dịch nằm trên bãi cỏ nhìn mặt trăng, lấy tấm khăn tay ra từ trong ngực, vừa nghĩ đến lúc mình nên rời đi thì thấy ánh mắt nữ tử kia, trong lòng không khỏi phát lạnh. Đường đường là đích nữ Quốc Công phủ lại cam nguyện làm thiếp, nguyện phải ý ở cùng trung nhân, đau khổ kiên trì hai mươi năm, không biết chịu bao nhiêu chỉ trích, bao nhiêu lạnh nhạt, cuối cùng chờ đến lại là tin đối phương đã sớm không còn nhân thế. Đối với người vô cùng si tình mà nói, chịu phải chuyện này, sợ rằng sẽ phải điên mất. Nếu như nàng cứ dấn sâu vào đả kích do bi kịch này mang đến thì kết cục chắc chắn cũng không tốt đẹp. Bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, con mẹ nó, đến cùng là đã tạo nên cái nghiệt gì! Kinh Thành quả nhiên quá phức tạp, vẫn nên ngoan ngoãn về Khánh An phủ, Tiểu Hoàn, Như Nghi, chờ ta trở về... Một đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã mang một đôi mắt gấu mèo, ngơ ngác dùng nước lạnh rửa mặt, cả người mới thanh tỉnh. Buổi sáng theo lẽ thường thì phải đến thỉnh an lão phu nhân, Liễu Như Ý trước đó đã qua, hiện tại nàng ở trong Lý phủ hưởng thụ đãi ngộ như một thiếu phu nhân, cho dù Lý Dịch cũng kém nàng. - Lúc đi ra ngoài, đến phòng thu chi lấy một chút bạc đi, những năm nay, Lý gia chúng ta thiếu Hà gia không ít. Lúc Lý Dịch muốn rời khỏi, lão phu nhân thở dài một hơi nói. Cước bộ Lý Dịch dừng một cái, cười cười, nói. - Tạ nãi nãi, có điều không cần dùng, chỗ ta có đủ bạc. Trước lúc rời đi, Như Nghi mang cho hắn không ít bạc, bên trong Lý gia đều có hết thảy thứ cần dùng, bên ngoài cũng không có nơi để bỏ tiền, trong người Lý Dịch quả thật không thiếu bạc. - Ta sẽ cho người đưa bạc đến cho con, đây là Lý gia chúng ta thiếu bọn họ. Lão phu nhân lắc đầu, sắc mặt phức tạp nói. - Những chuyện này để con đi làm, danh chính ngôn thuận, Kinh Thành không phải chỗ tốt đối với bọn họ mà nói, sớm nên rời đi cũng tốt, nên cách càng xa, số tiền kia đủ để họ không lo cuộc sống về sau của. Vốn nên kế thừa Lý gia, nhưng lại cự tuyệt hôn sự với phủ Quốc Công, bỏ trốn cùng một nữ tử tầm thường, để mặt mũi gia tộc bị hủy, hai gia tộc từ thông gia lại biến thành địch nhân, trong lòng của bà cũng có oán niệm, bất quá, hai mươi năm đã trôi qua, hai người đều chết đã lâu, lão phu nhân cũng không muốn để những chuyện cũ này trong lòng. Chuyện này, Lý Dịch cũng không muốn phiền phức Lý gia, sau khi cúi đầu đáp một tiếng thì thức thời lui ra ngoài. Hậu viện, phu nhân Lý Minh Trạch - Phương thị bất mãn mà nhìn lão chồng, hỏi. - Ông có biết hắn đón tất cả người nhà họ Hà đi rồi. Lý Minh Trạch đang chỉnh lý quan phục, nghe vậy nói. - Đây vốn dĩ chính là việc hắn phải làm. - Lúc trước nếu không phải Hà gia, Lý gia chúng ta có thể như ngày hôm nay à, là bọn họ thiếu nợ chúng ta, chúng ta cũng không thiếu bọn họ cái gì, lão phu nhân dự định mang một ngàn lượng bạc cho bọn hắn, bọn họ dựa vào cái gì? Gương mặt Phương thị đầy vẻ giận dữ. - Chuyện này bà không cần phải quản. Lý Minh Trạch chỉnh lý tốt quan phục, liếc nhìn Phương thị một cái, nhanh chân ra ngoài. Thấy bóng lưng lão chồng rời đi bóng lưng, trong mắt Phương thị lóe lên một tia oán niệm, lẩm bẩm. - Ta mặc kệ, nếu ta không quản thì đến lúc đó vị trí gia chủ của ông cũng sẽ bị người khác tranh mất! - Không phải đã rời khỏi Lý gia rồi à, tại sao bây giờ còn muốn trở về, ánh mắt Lý Minh Hàn thiển cận, tùy ý làm bậy, con của hắn cũng không khá hơn, chúng chỉ hại Lý gia mau chóng xuống dốc hơn, việc làm của ta không phải đều vì Lý gia, vì ông? Phương thị nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng nói. - Lão phu nhân già rồi nên hồ đồ, còn có ta, ta nhất định sẽ không để Lý gia hủy trong tay ngoại nhân! - Tam tiểu thư ở bên trong à? Tại Trần gia, nam nhân trung niên đứng trước cửa một căn phòng hỏi nha hoàn canh cửa. - Vâng, Tam tiểu thư ở bên trong. Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi run rẩy đáp, giọng nàng như muốn khóc đến nơi. - Ngươi sợ cái gì? Trần Trùng nghi hoặc nhìn nha hoàn rồi đẩy cửa đi vào. Phía sau màn che, một nữ tử hoạt bát ngồi trên cạnh giường, Trần Trùng tươi cười nói: - Diệu Ngọc, hoa mai phía trên Hàn Sơn vừa nở, để nha hoàn trong phủ cùng muội đi xem một chút đi, muội không phải thích nhất bái Bồ Tát à, thuận tiện đi Hàn Sơn Tự nhìn xem, bình thường rất khó để gặp được đại đức cao tăng Đàn Ấn đại sư. Hai ngày nay, đại sư sẽ gặp khách hành hương, muội không ngại... - Bái Bồ Tát…cho dù bái Bồ Tát thì có ích lợi gì, đều là giả, đều là giả... Thanh âm cô gái khàn khàn, thì thào đáp. - Không bái thì không bái, hôm nay khí trời rất tốt, đi xem hoa mai một chút cũng không tệ. Quan hệ huynh muội không có quá nhiều kiêng kỵ, Trần Trùng xốc màn che lên, lúc nhìn vào bên trong thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Chỉ mới có không thấy nửa ngày, nữ tử vốn dĩ tóc đen như thác đã biến hoa râm, dung nhan càng tiều tụy, nàng giống như già đi mấy chục tuổi. - Diệu Ngọc, muội làm sao? Vì sao lại biến thành dáng vẻ này? Trần Trùng kinh hãi, bước nhanh qua, nắm lấy cánh tay nàng hỏi. - Chết, chết, hắn chết... Hai mắt nữ tử vô thần, tự lẩm bẩm. - Ai chết? Trần Trùng lập tức mở miệng. - Minh Hàn, Minh Hàn đã chết, Minh Hàn sao có thể chết chứ, chàng còn chưa cưới ta mà... Nhìn thấy muội muội đã từng nhận hết tất cả sủng ái của mọi người biến thành bộ dáng tiều tụy thế này, Trần Trùng giận muốn rách cả mí mắt, nhanh chân bước ra ngoài, nhanh chóng kéo tay của nha hoàn ngoài cửa, âm thanh lạnh lùng vang lên. - Nói, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Thiếu nữ run một cái, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất. - Lý gia, Trần gia ta và các ngươi...không chết không thôi! Sau một lát, một đạo âm thanh vô cùng rét lạnh vang lên, phảng phất như truyền đến từ địa ngục, tất cả hạ nhân trong sân Trần gia nhịn không được run lên một cái.