Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 332 : Trùng phùng ngoài ý muốn
Cái ngày gì thế này? Lạnh chết đi được!
Lý Dịch ôm cánh tay đi ra sân nhỏ, hôm qua vẫn là một ngày nắng ấm, tự dưng sáng nay lại có mưa bụi làm nhiệt độ hạ xuống đột ngột. Ca hôm nay chỉ mặt một cái áo mỏng còn bị mưa bụi đánh tới tấp vào người, lạnh đến phát hoảng.
Lão phu nhân hôm qua còn nói “mưa” sắp đến, mấy hôm nay có thể trời sẽ mưa nên bảo hắn mặc thêm nhiều quần áo. Hắn còn chẳng chịu nghe lão nhân gia nói, bây giờ ăn quả đắng, haizzz, sau này nên nghe lời người gia nhiều vào để tránh ăn thiệt.
Lý Dịch không khỏi tin phục trí tuệ của cổ nhân, có thể phân ra hai mươi bốn tiết khí còn sáng tạo ra khí tượng học, có thể chuẩn xác đoán ra khí hậu biến hóa như nào, nói “mưa” mưa liền xuống nhanh như đua ngựa, có điều theo lý thuyết, vài ngày sau trời sẽ dần ấm lên.
Xuân hàn se lạnh, một trận gió lạnh thổi qua, Lý Dịch quấn chặt quần áo trên người quả quyết đi ra ngoài.
Khách điếm nào đó, mọi việc đều tốt, hai ngày nay phủ Trần Quốc Công cũng an phận không ít, không tiếp tục tìm bọn họ gây sự. Mấy thủ vệ cả ngày nhàn hạ muốn chết, cấp thiết muốn bắt vài tên tiểu tặc đuôi mù để giải buồn.
Điều này khiến những người trong khách sạn đều đi vòng qua qua tiểu viện.
Ngay hôm qua, Lý Dịch cũng nhìn thấy cữu cữu, một hán tử trung niên rất to, hình thể còn bự hơn Lão Phương, ngày thường cữu cữu ở ngoài làm lụng nuôi gia đình. Hà gia giờ chỉ còn phụ nữ và trẻ em, cữu cữu là trụ cột duy nhất trong nhà nên chỉ có thể chống đỡ được vài năm.
Cữu cữu trước kia cũng có phu nhân, nhưng sau đó không biết thế nào lại ly hôn, xem ra cũng do Trần gia gây áp lực cho nhà gái.
Cứ như vậy, người bên nhà mẫu thân xem như đều tụ tập lại. Kinh Thành là nơi vô cùng thị phi, bọn họ vẫn nên tránh càng xa càng tốt. Khánh An phủ tuy không sánh được bằng Kinh Thành nhưng cũng coi như đại phủ thứ hai thứ ba Cảnh Quốc. Trọng yếu là người một nhà có thể che chở lẫn nhau.
---
- Một đối ba!
Tiểu mập mạp vung hai quân bài trong tay ra.
- Một đối năm!
Lý Dịch thừa cơ cũng đẩy ra hai quân bài.
- Vương Tạc!
Âm thanh từ chỗ Liễu nhị tiểu thư vang lên.
- Lại là Vương Tạc?
Lý Dịch hồ nghi liếc nhìn Liễu Như Ý một cái, nàng không phải dùng võ công Vô Ảnh Thư gì đó để gian lận chứ? Vận khí cho dù có tốt đến mấy đi chăng nữa cũng không thể mỗi lần đánh địa chủ đều lấy được Vương Tạc, quá đáng nghi.
Lại nghĩ đến hai quân bài đều do hắn đánh ra nên Lý Dịch mới gạt bỏ điểm đáng nghi này, ra hiệu cho nàng tiếp tục đánh.
Giết gà dùng dao mổ trâu, hắn ném Vương Tạc xuống để xem lát nữa nàng thế nào thắng được.
Tiểu nha đầu này mới vừa gà mờ học đánh địa chủ, trình độ vẫn còn quá non.
- Thuận Tử.
Liễu nhị tiểu thư ném toàn bộ bài trong tay ra, sẵn tay với đến chỗ Lý Dịch và Tiểu mạp mạp lấy đi hai khối bạc vụn.
Lý Dịch ngốc trệ.
Tiểu mập mạp sầu khổ.
Mạt chược và Poker đều là đồ vật mình mang tới, lại bị đám tân thủ này ngược chết đi sống lại, Lý Dịch không còn lời nào dể biện minh cho trình độ của mình, quyết định lết ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo.
Bên ngoài mưa rơi không lớn, chỉ có thể xem mưa bụi, toàn bộ khung cảnh đều bị bao phủ một tầng hơi nước mỏng, nơi núi xa hiện lên vẻ mông lung, nhà nhà biến thành hư ảo, cũng được xem như một cảnh đẹp đầy ý vị.
Vốn chỉ che dù đi dạo trên đường, để tiêu đi nổi lòng sầu muộn vì bị Liễu nhị tiểu thư lấy đi mấy lượng bạc. Bất tri bất giác hắn đã đi đến một phủ đệ quen thuộc.
- Công tử đến tìm thể tử điện hạ à? Tiểu Mã dẫn ngài đi vào.
Tiểu Mã trực ở đại môn Lý Hiên lần này thật lanh lợi, từ xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lập tức chạy tới, cười mở miệng vấn an, không như lần trước.
Vốn không định tìm Lý Hiên nhưng đã đến, bây giờ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi vào xem hắn đã tiến hành nghiên cứu đến trình độ nào.
- Công tử, ngài ở chỗ này chờ một lát, Tiểu Mã đi thông báo trước với điện hạ.
Mang Lý Dịch tiến vào đại sảnh rộng rãi, Tiểu Mã lập tức lui ra ngoài chạy đi thông báo cho chủ tử nhà mình.
Lý Dịch đứng trong đại sảnh thưởng thức cảnh mưa bên ngoài. Trong góc đình có một gốc mai, cánh hoa bị gió thổi hết chỉ còn lại nhành mai trơ trọi, nhìn cánh hoa phủ đầy đất, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.
Những cánh hoa này nếu được thu lại có thể làm hương liệu, cũng có thể làm bánh hoa mai thanh nhã. Chỉ có mùa này mới có hoa mai, đáng tiếc hắn lại xa Kinh Thành, nếu không thì đã có thể kiếm được một món hời từ những cánh mai này.
Tiếc hận một hồi, trở về hiện thực, bên trái hành lang đi tới mấy bóng người, Lý Dịch vô thức ngẩng đầu liếc mắt một cái. Người đi đến cũng nhìn thấy hắn, nhất thời ngừng bước đứng nguyên tại chỗ.
Đáng chết!
Trong lòng hắn đang thầm mắng mười tám đời tổ tông không biết của ai.
Ở nhà đánh địa chủ không tốt sao, nhàn rỗi không có việc gì làm lại mắt mù chạy tới đây, tại sao nhất định phải đi dạo đến phủ thể tử cơ chứ? Chết tiệt!
Tới thì tới đi, ngồi trong sảnh không được sao lại bày ra vẻ thương tiếc đi ngắm mai, mình cũng đâu phải Lâm Đại Ngọc, thương tiếc mai làm chó gì.
- Nàng không nhìn thấy ta, nàng không nhìn thấy ta.
Lý Dịch bình ổn tâm khí, trong lòng mặc niệm mấy câu thần chú, bước chân dịch chuyển về phía sảnh, thời điểm thò một chân được vào cửa, phía sau lại truyền đến âm thanh.
- Đứng lại.
Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy bên này có một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, hỏi.
- Vị cô nương này, cô đang gọi ta sao?
Lúc hắn nói ra lời này, thanh âm phát sinh một chút biến hóa không thể phát giác.
- Nơi này trừ ngươi còn có người khác sao?
Cô nương xinh đẹp còn chưa mở miệng, bên cạnh lại xuất hiện một thiếu nữ liếc Lý Dịch một cái, tức giận nói.
Ánh mắt Lý Dịch nhìn chằm chằm thiếu nữ, ý tứ rất rõ ràng.
- A?! Ngươi không phải người!!!
Thiếu nữ rất thông minh, liếc mắt một cái đã hiểu rõ ánh mắt Lý Dịch, trên gương mặt hiện lên chút giận dữ, yêu kiều nói.
Lý Dịch không thèm để ý đến thiếu nữ ngạo kiều, rất có lễ tiết thi lễ với thiếu nữ xinh đẹp, hỏi.
- Không biết lúc nãy vị cô nương này gọi ta đứng lại muốn làm gì?
- Nhiều ngày không gặp, ngươi tiến bộ không ít, công phu dịch dung không biết học được bao nhiêu?
Nữ tử khoanh hai tay, hứng thú nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch xấu hổ cười một tiếng.
- Cô nương nói gì tại hạ nghe không hiểu.
Nữ tử cười như không cười nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng – cứ tiếp tục giả bộ đi.
- Hoàng tỷ, tỷ biết hắn?
Thiếu nữ kinh ngạc hỏi.
Lý Dịch thở dài một hơi, như thế nào lại xui rủi đụng phải nàng, tiếp tục giả bộ nữa thì không có ý nghĩa nên đành khom người thi lễ:
- Bái kiến Vĩnh Lạc công chúa.
- Còn ta nữa!!
Thiếu nữ kia trừng Lý Dịch một cái.
- Bái kiến…
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Lý Dịch gãi gãi đầu, nhìn nàng hỏi:
- Người là công chúa gì nhỉ?
---
---
Lão phu nhân đã từng nói qua hai ngày này sẽ mưa, nhưng bà không nhắc nhìn hoàng lịch.
Lý Dịch cảm thấy hôm nay nên viết trên ngày hoàng đạo là “Kị đánh bài, kị xuất hành, kị kết bạn.”
Tại sao công chúa không ngoan ngoãn ở trong cung, lại giống như mình mắt mù đi dạo làm gì, ở ngoài gặp thích khách thì làm sao?
Đương nhiên cũng chẳng có thích khách nào đui mù lấy nàng làm mục tiêu, nếu có thì xem ra tên thích khách đó ngại sống qua lâu muốn đầu thai sớm. Một đám thích khách đối với nàng cũng chẳng hề hấn gì.
- Hôm nay thật trùng hợp.
Lý Hiên từ phía trước đi tới, hiện lên ánh mắt vô tội với Lý Dịch.
Sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác nhằm ngay lúc Minh Châu muốn rời đi đâm đầu mà đến, hắn muốn dấu cũng không dấu được, chỉ có thể trách mi xui xẻo.
Lý Minh Châu liếc Lý Hiên một cái, ánh mắt hiện lên vẻ không tốt lành gì.
Lý Hiên biết nàng đang trách mình giấu diếm không báo, xấu hổ cười một tiếng, nói.
- Thật vất vả mới đến, Minh Châu và Thọ Ninh ở lại một chút đã, ta vừa mới sai người nấu một nồi lẩu uyên ương.
- Không được, hồi cung muộn mẫu phi sẽ trách tội.
Thiếu nữ kia không nhịn được lắc đầu, nhưng nhớ đến cái gì, nhìn Lý Hiên hỏi.
- Nồi lẩu gì?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương