Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 330 : Nghiệt duyên
- Cẩm Nhi, ngươi nói hắn có đến không?
Trước gương đồng, nữ tử đang vẽ lông mày lẩm bẩm.
- Tiểu thư xinh đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ đến.
Thị nữ trẻ mười lăm mười sáu tuổi đứng hầu bên cạnh nàng, lập tức nói một câu.
Nhìn nữ tử trước mắt, trên mặt nàng không khỏi hiện lên vẻ hâm mộ.
Nếu như hai mươi năm sau nàng cũng có thể bảo trì dung nhan bất lão như tiểu thư, thật tốt biết bao?
- Xinh đẹp không?
Trong gương đồng, nữ tử mặt mày như họa, dung mạo đoan chính thanh nhã, nhìn qua chỉ tầm hai mươi mấy, chỉ có một tia nếp nhăn nơi khóe mắt là không thể xóa nhòa.
Thời gian hai mươi năm sao lại không lưu chút dấu vết. Cho dù thiếu nữ tuổi dậy thì năm đó, đến bây giờ cũng đã sớm nên thành “phụ nhân” trong miệng mọi người.
- Hai mươi năm trước hắn đã cự tuyệt ta một lần, hôm nay có chăng lại cự tuyệt ta lần thứ hai?
Nữ tử nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, lẩm bẩm.
Thiếu nữ kia trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, nhỏ giọng nói.
- Tiểu thư, đồ ăn nguội cả rồi, có muốn ta đi hâm nóng lại?
Lúc thiếu nữ đi tới trước bàn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nữ tử kia đứng bật dậy, ánh mắt thông qua màn lụa nhìn về phía ngoài cửa.
- Vào đi.
Nàng ngăn chặn kích động trong lòng, run giọng nói.
Lý Dịch vẫn không ngờ ngoài công chúa điện hạ ra, hắn ở Kinh thành còn quen biết người…một nữ nhân.
Huống chi còn là một vị nữ nhân đưa khăn tay cho hắn.
Thứ này đương nhiên không phải công chúa điện hạ đưa, nếu như là nàng, Lý Dịch nhất định sẽ mang theo Như Ý chạy trốn trong đêm, sinh nhật lão phu nhân cũng không cần đón. Người dám nhận khăn tay định tình của công chúa điện hạ, nhất định sống đủ lâu.
Trong phòng có một cái bàn, bên trên bày mấy đĩa thức nhắm, bên trong màn che đối diện, hình như có hai bóng người nhìn không rõ lắm,
Màn che bị xốc lên, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi bước nhanh lui ra ngoài.
Lý Dịch còn chưa mở lời hỏi thăm, bên trong đã có giọng nói truyền tới.
- Cuối cùng ngươi cũng chịu tới gặp ta rồi sao?
Lần này Lý Dịch nghe rõ ràng, giọng nói đang run rẩy, đồng thời hắn cũng xác định một chuyện, gã sai vặt vừa rồi thật tìm nhầm người.
Giọng nói vô cùng lạ lẫm, quan trọng hơn là bên trong câu nói kia bao hàm đủ loại cảm tình phức tạp, tuyệt đối không phải hướng về phía hắn..
Lý Dịch đặt khăn tay lên bàn, lúc đang chuẩn bị cáo từ, nữ tử kia thở một hơi dài dàng dặc, lại nói:
- Hai mươi năm trước, ngươi trả cái khăn tay ta này về, bây giờ lại trả lại lần thứ hai, nếu ngươi đã không muốn gặp ta, cần gì phải tới?
- Hai mươi năm trước?
Lý Dịch lắc đầu, hai mươi năm trước, hai mươi năm trước hắn còn ở trong bụng mẹ nghe.
- Cô nương, cô nhận lầm người.
Lý Dịch thở dài một hơi nói.
Cũng không biết gia hỏa nào tuyệt tình, thế mà để một nữ tử chờ hai mươi năm, có chuyện gì không thể nói rõ ràng, mà lại trì hoãn thanh xuân của nữ hài tử người ta…thói quen này, sao lại quen thuộc như vậy?
- Ngươi không phải hắn?
Trướng mạn bỗng nhiên bị xốc lên. Lý Dịch nhìn thấy một vị cô nương xa lạ đi từ bên trong ra, giống như muốn nói chuyện gì, bước hai bước, lúc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chợt giật mình đứng đó.
- Vị cô…ô làm sao?
Lúc Lý Dịch mở miệng lần nữa, hai chữ “cô nương” này lại không thể nào gọi được.
Vừa rồi đối phương nói chờ hai mươi năm. Hai mươi năm trước lúc nàng mới biết yêu, chí ít cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, bây giờ, sợ rằng không kém dì nhỏ hắn bao nhiêu, tất không thể gọi cô nương.
Chỉ có điều, đối phương hình như có thuật trú nhan, người hơn ba mươi tuổi, nhìn thế nào lại như hơn hai mươi, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.
- Cô nương?
Nữ tử kia nhìn Lý Dịch, cười thảm một tiếng, nói.
- Thì ra ngươi sớm đã quên ta rồi sao?
Lý Dịch cảm thấy mình oan hơn cả Đậu Nga, vị cô…a di này chẳng lẽ bị cận, ngay cả tình lang mình cũng không nhận ra, hay nói, khuôn mặt mình quá phổ thông, hơn nữa còn đặc biệt trông có vẻ già?
Nếu như nói nàng không cận, vậy nhất định bị ngốc, nữ tử xinh đẹp như vậy lại bị ngốc, ông trời thật tàn nhẫn, Lý Dịch thở dài, quay người đi ra ngoài cửa.
- Đừng đi, van cầu huynh, đừng đi mà, đừng bỏ lại một mình ta.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng khóc lóc đau khổ, sau đó, Lý Dịch phát hiện ra mình bị người ta ôm lấy từ phía sau, trong lòng giật thót, đang định tách tay nàng ra, lại nghe nàng nghẹn ngào tiếp tục nói:
- Minh Hàn, đừng đi, ta nguyện ý làm thiếp của chàng, ta đi cầu phụ thân cùng ca ca, nếu bọn họ không đồng ý, ta sẽ lấy cái chết bức bách, bọn họ nhất định sẽ đáp ứng, chàng đừng bỏ lại ta nữa.
- Minh Hàn!
Sắc mặt Lý Dịch kịch biến, cả người như bị sét đánh.
- Khi còn bé chàng đã nói, chàng đã nói…chờ ta lớn lên sẽ lấy ta làm vợ.
- Chúng ta chờ rất lâu rất lâu, mười năm, mười năm a, ta rốt cục lớn lên, nhưng vì sao chàng lại nói không giữ lời?
- Chàng có biết không, sau khi chàng rời đi, ta rất sợ, rất sợ chàng sẽ không về nữa, mỗi tháng ta đều đi cầu Bồ Tát.
- Chàng rốt cục cũng trở về, bọn ca ca đều không nói cho ta, nhưng ta thật sự rất muốn gặp lại chàng, đích nữ Trần gia không thể làm thiếp, không quan hệ, ta đi cầu bọn họ, bọn họ sẽ đáp ứng, bọn họ nhất định sẽ đáp ứng.
Giọng nói cô nương kia nghẹn ngào, trong khoảng thời gian ngắn, Lý Dịch đã cảm giác được phía sau ẩm ướt một mảnh, hắn há hốc mồm, muốn nói chuyện, nhưng thật giống như có thứ gì đó ngăn ở cổ họng, một chữ cũng nói không nên lời.
Hồi lâu sau, Lý Dịch thở dài một hơi não nề, dời tay nàng ra, xoay người, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt của nàng, thấp giọng nói:
- Ngài nhận lầm người, ta không phải Lý Minh Hàn.
- Sao ta lại không nhận ra chàng được chứ.
Nữ tử không kịp lau nước mắt, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dịch, thân thể bỗng nhiên chấn động, lập tức đẩy ra mấy nước, sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Ngươi không phải hắn, ngươi là ai?
Trên mặt nàng lộ ra biểu cảm khó tin, lẩm bẩm.
- Vì sao lại…
- Ta gọi Lý Dịch.
Lý Dịch trầm giọng nói.
- Lý Minh Hàn là phụ thân ta.
- ——
- Đúng, đúng.
Nữ tử trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch, trở nên vô cùng phức tạp.
Hai người thật sự rất giống nhau, do nàng vừa rồi quá kích động nên không nhận ra, nhận lầm cũng chẳng có gì lạ.
Ánh mắt nàng khôi phục sự thư thái, cầm khăn tay trên bàn thả lại vào tay Lý Dịch, nói.
- Cái khăn tay này, giúp ta giao cho phụ thân ngươi, nói cho hắn biết, tối mai, vẫn thời gian này, ta ở đây chờ hắn.
Lý Dịch lắc đầu, nói:
- Chuyện này, chỉ sợ ta không thể giúp cô.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn hắn, nói.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh giành gì cùng mẫu thân ngươi, ta chỉ muốn…gặp lại hắn một lần mà thôi.
- Ta giúp không cô, không phải vì nguyên nhân này.
Lý Dịch trầm mặc một lát, gian nan mở miệng.
- Bởi vì hắn…đã qua đời hơn mười năm rồi.
Mặt nữ tử ngưng lại, trong tích tắc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
- Ngươi…ngươi nói cái gì?
Giọng nói nàng càng thêm run rẩy.
Lý Dịch cúi đầu không nói.
Thân hình nữ tử lảo đảo, lùi lại mấy bước, dựa vào bàn mới không để mình ngã xuống.
- Không đâu, không đâu, sao có thể, Minh Hàn…sao có thể…
Nàng không ngừng lắc đầu, trong miệng tự lẩm bẩm, sắc mặt lại càng tái nhợt, bờ môi mấp máy từng hồi, một dòng máu tươi trượt xuống theo khóe miệng.
Lý Dịch ngơ ngác nhìn lấy một màn này, không biết làm sao.
Chỉ vừa bước tới một bước, nữ tử kia đã phát hoảng, la lên:
- Ngươi đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi là tên lừa gạt, sao Minh Hàn lại chết được, Minh Hàn không thể nào chết được!
- Nghiệt duyên a...
Nhìn nữ tử đã trở nên điên cuồng, trái tim Lý Dịch cũng chìm xuống theo.
Lý Dịch không biết mình về Lý gia thế nào, không để ý đến trong nhà hạ nhân ân cần thăm hỏi, tiểu mập mạp đến phiền hắn, cũng bị nhốt ở ngoài cửa, gõ cửa hồi lâu chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
- Huynh sao vậy?
Liễu Như Ý nhảy xuống đầu tường, nhìn Lý Dịch đứng trong sân, biểu lộ ngốc trệ, không nhúc nhích đã một canh giờ, đi tới hỏi.
- Mẹ nó!
Lý Dịch nắm chặt khăn gấm trong tay, vô cùng phiền muộn nói một câu.
- Ngươi nói cái gì?
Liễu Như Ý mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt không tốt nhìn thẳng mặt hắn.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương