Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 329 : Lời mời đầy nghi vấn

Cơm tối do tiểu nhị khách điếm đưa tới, tiểu mập mạp và Lý Dịch cùng nhau lưu lại ăn cơm. Tiểu mập mạp từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp cho nên không hứng thú gì với cơm canh ở đây, Đoan Ngọ thì lại mãnh liệt gặm miếng đùi gà mà Lý Dịch xé cho mình. Lúc trước nàng rất ít được ăn thịt, cữu cữu từ ngoài về thỉnh thoảng sẽ cho nàng một ít quà vặt để ăn, là thứ quà vặt chỉ cần hai văn tiền mua được một đống, nhưng đó lại chính là thời gian vui vẻ nhất của nàng. Lúc ăn cơm, Lý Dịch trò chuyện với lão nhân gia một hồi, tận lực tránh đề cập tới vị mẫu thân đã chết. Lão nhân gia đối với việc dời nhà về phủ Khánh An cũng không có ý kiến, nơi đâu có người thân thì ở đó mới là nhà, bọn họ ở Kinh Thành chịu khổ nhiều năm, nên cũng không có lưu luyến gì mấy. Vốn dĩ lão nhân gia đang cố ý hoặc vô ý hỏi thăm về mẫu thân của Lý Dịch nhưng sau khi nghe thấy hắn đã thành gia, lực chú ý của lão nhân gia lập tức bị dời đi, tâm trạng rõ ràng trở nên kích động, đôi mắt trống rỗng giống như lóe sáng. - Tính toán thời gian thì cháu cũng lớn tuổi rồi, phải nắm chặt thời gian nối dõi tông đường…. Lúc dùng bữa, lão nhân gia liên tục nói những lời này. Nói về đề tài này, Lý Dịch chỉ có thể cười khổ đáp lại, nếu không phải vướng bận việc Kinh Thành thì hắn đã tiến hành nhiệm vụ vĩ đại này từ lâu rồi. Cơm nước xong xuôi, lão nhân gia uống thuốc xong là ngủ say, Lý Dịch nhìn sắc trời, cơ hồ bận bịu suốt một ngày, là thời điểm nên trở về. Hắn lưu lại mấy chục lượng bạc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, dặn dò mẫu thân của Đoan Ngọ cất kỹ rồi mới đi ra ngoài, nhìn mấy tên hộ vệ của phủ thế tử đang đứng trong sân. - Mấy ngày nay phải làm phiền các vị. Lý Dịch đi tới ôm quyền chào hỏi. - Lý công tử khách khí. Một tên hộ vệ cười nói. - Xin ngài yên tâm, có chúng ta ở đây thì sẽ không có vấn đề gì. Đối với năng lực của hộ vệ phủ thế tử, Lý Dịch rất yên tâm. Hắn cũng không hàn huyên gì nữa, vẫy tay tạm biệt tiểu cô nương Đoan Ngọ đã tiễn hắn tới cửa, dẫn theo tiểu mập mạp trở về Lý gia. Lý dịch vừa ra khỏi khách điếm cùng với tiểu mập mạp và hai tên hộ vệ của Lý gia, đang đi trên đường thì phía trước có một người đi tới. - Vị công tử này, xin quấy rầy, chủ nhân nhà ta mời ngài đến Kim Phượng Lâu một lúc. Một người trẻ tuổi ăn mặc như gã sai vặt đi tới, khẽ cười nói. Lý Dịch nghi ngờ hỏi. - Có thể nói cho ta biết, chủ nhân của ngươi là ai không? - Công tử đi thì sẽ biết. Gã sai vặt kia hiển nhiên không nguyện ý lộ ra thân phận đối phương. - Vậy thì ta không đi! Lý Dịch rất dứt khoát cự tuyệt. Hắn ở Kinh Thành không có bằng hữu, đối phương rõ ràng không thể nào là Lý Hiên, càng không có khả năng là Lý Minh Châu, đương nhiên cũng không thể là lão hòa thượng mới vừa làm quen. Nếu đã không phải là bằng hữu thì cần chi nhiều lời? - Công tử dừng bước, xin dừng bước! Gã sai vặt kia cũng không nghĩ Lý Dịch sẽ cự tuyệt dứt khoát. Hắn có chút nóng nảy, tiến lên một bước gọi. Hai hộ vệ Lý gia đứng hai bên Lý Dịch, chỉ cần người trước mắt có hành động gây rối, bọn họ sẽ lao đến bắt lấy. - Công tử, chủ nhân nhà ta cũng không có ác ý. Gã sai vặt vội vàng giải thích rồi lấy một thứ trong tay áo ra. - Xin ngài hãy nhìn xem thứ này trước. Lý Dịch cảnh giác lùi về sau một bước, chẳng may tên kia lấy ra cùng loại với Bạo Vũ Lê Hoa Châm hoặc Nhạn Đãng Phi Tiễn, thừa dịp bất ngờ đánh lén, như vậy chẳng phải sẽ chết oan? May mà gã sai vặt kia không có ý nghĩ như vậy, thứ hắn lấy ra trông như một chiếc khăn tay. Chiếc khăn tay này sợ rằng đã được vài năm, các mép đã có chút ố vàng, trên khăn thêu một đôi uyên ương đang nghịch nước, người thêu chiếc khăn tay này hiển nhiên là một nữ tử. Lý Dịch đã nhận được rất nhiều khăn tay nhưng nói về độ tinh xảo thì chiếc khăn trong tay đây là đệ nhất. Sắc mặt của tên hộ vệ Lý gia rõ ràng có chút không đúng, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Dịch mang theo một loại bội phục và hâm mộ. Nữ tử đưa khăn tay cho nam tử đại biểu ý gì, hiện tại lại còn đưa ra một lời mời lớn mật, thiếu gia còn chần chờ gì nữa? Bọn họ không ngờ, người này mới đến Kinh Thành ngắn ngủi hai ngày đã có nữ tử cảm mến, xem ra đã đánh giá quá thấp vị thiếu gia mới trở lại Lý gia này. Sự nghi hoặc trên mặt Lý Dịch ngày càng đậm, nếu chuyện này xảy ra ở Khánh An phủ thì cũng không hiếm lạ, nhưng nơi này là Kinh Thành, sao có người nhận thức hắn? Huống hồ, nữ tử đưa khăn tay là khăn tay cá nhân, hay mang theo bên người, nào có chuyện đưa tặng khăn tay cũ. Lý Dịch nhìn độ cũ kỹ của chiếc khăn tay, không dưới mười năm nghe. - Không lẽ ngươi nhận nhầm người? Lý Dịch nhìn gã sai vặt hỏi. - Công tử họ Lý đúng không? Gã sai vặt kia cũng hơi hoài nghi, hắn nhìn Lý Dịch một chút, không sai, gần như y hệt người trong bức tranh hắn được xem! Duy nhất có một điểm hắn không nghĩ, vị công tử này hình như quá trẻ tuổi thì phải? Bất quá, tranh sẽ không sai, lại nhìn thấy Lý Dịch gật đầu xác nhận, lúc này thì gã sai vặt đã không còn hoài nghi gì nữa. - Nếu công tử họ Lý, như vậy thì không sai. Gã sai vặt vô cùng khẳng định. - Hai người các ngươi dẫn Anh Tài trở về trước đi. Lý Dịch phân phó hai tên hộ vệ một câu, hắn vẫn quyết định đi qua nhìn xem một chút. Sở dĩ hắn không cần hai tên hộ vệ đi theo là vì nếu có việc hắn giải quyết không được thì với sức chiến đấu của bọn họ cũng không giải quyết được. Huống chi, Kim Phượng Lâu ở phố đối diện, buổi tối là lúc sinh ý lớn nhất, người đến người đi, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì. Hai tên hộ vệ đương nhiên sẽ không trì hoãn công tử nhà mình hẹn hò với mỹ nhân, bọn họ túm tiểu mập mạp còn đang la lối muốn đi theo nhìn xem rời đi. - Mời công tử. Gã sai vặt kia tươi cười, làm một thủ thế. - Chờ một chút. Lý Dịch vẫn cảm thấy không quá an toàn, quyết định kêu hai vị hộ vệ của phủ thế tử đi theo. Cẩn thận một chút vẫn hơn, chẳng may thật sự xuất hiện nữ tử có ý đồ xấu, ngấp nghé “Mỹ mạo” của hắn thì làm sao? Lỡ đâu phe đối phương có nhiều người, với công phu mèo quào của hắn sợ rằng phản kháng không nổi! Lý Dịch nhớ ở phủ Khánh An hình như có một thanh lâu tên Kim Phượng Lâu, thanh quan nhân đầu bảng ở đó từng đưa khăn tay cho hắn, nhưng mà Kim Phượng Lâu ở chỗ này chỉ là một nhà tửu lâu. Sinh ý của tửu lâu rất tốt, đại sảnh ngồi đầy khách, Lý Dịch đi theo gã sai vặt kia lên lầu hai, hắn cũng không để ý đến hai tên hộ vệ đi sau lưng Lý Dịch, dường như thật sự không có ác ý gì. - Công tử, chủ nhân nhà ta đang ở bên trong, chính ngài tiến vào là được. Gã sai vặt đưa ba người Lý Dịch đến một gian phòng vắng vẻ và yên tĩnh cuối hành lang, sau đó lập tức lui xuống. Lý Dịch tạm thời vẫn chưa biết rốt cuộc tình huống như thế nào, hắn nhẹ nhàng gõ cửa. - Vào đi…. Một giọng nói mềm nhẹ của nữ tử truyền ra từ trong phòng, thanh âm dường như có chút run rẩy, không biết đó có phải ảo giác hay không. Cửa chỉ khép hờ, sau khi Lý Dịch đẩy cửa ra, hắn chỉ do dự trong chớp mắt sau đó vẫn quyết định bước vào.