Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 319 : Quan - cướp cấu kết

Sắc mặt của Lý Hiên tái nhợt, một tay vịn tường, thỉnh thoảng còn nôn khan mấy cái. Lý Dịch chắc chắn một điều, hắn tuyệt không phải vì trừ bạo giúp yếu mới ra tay tàn nhẫn với tên “Hổ gia” kia. Vừa mới ăn no căng thì một mùi thối không thể tả xộc thẳng vào mũi, hắn không có nôn mật xanh mật vàng xem như tốt lắm rồi. Rốt cuộc thì cái tên vương bát đản kia mấy tháng rồi không rửa chân? - Công tử, không thể đánh, không thể đánh được nữa! Phụ nhân từ trong tiệm mì lao ra, khuôn mặt đầy hoảng sợ. Lý Dịch nhìn phụ nhân, nhíu mày hỏi. - Tại sao trong Kinh Thành lại có loại lưu manh ác bá như thế, chẳng lẽ quan phủ không quản? - Đánh không được, thật sự đánh không được! Phụ nhân bối rối, vội nói. - Hai vị công tử, các ngươi mau rời khỏi đây, nếu quan sai đến thì không còn kịp. Những tên ác bá đó chỉ đoạt chút tiền, sao có thể sánh bằng thủ đoạn của đám quan phủ, nếu vào tay bọn họ thì sợ rằng sẽ xảy ra mạng người! Lý Hiên khó dằn nổi cơn tức giận, lạnh lùng nói. - Hôm nay ta không đi đâu cả, ta muốn nhìn xem bọn họ làm gì ta? Bởi vì thân phận của hoàng thất đặc thù, mọi cử động đều sẽ đại biểu cho thể diện của triều đình, vì vậy hoàng thất ước thúc bọn họ vô cùng nghiêm khắc, quyết không cho phép xảy ra chèn ép bá tánh, nếu không, các tấu chương vạch tội do Ngự sử viết sẽ như tuyết rơi bay tới trên bàn Hoàng Đế. Nhưng dù bọn họ không thể khi dễ người khác, thì cũng không thể bị người khác khi dễ. Ức hiếp con cháu lương thiện của Hoàng Thất, nhiều lắm thì sẽ bị khiển trách một chút, còn ức hiếp hoàng thất cũng không phải tội lớn gì - nhiều nhất là bị chém đầu mà thôi. Thấy vị công tử trước mặt đã quyết tâm, sự lo lắng trên mặt phụ nhân càng tăng. Vị quý nhân này rõ ràng có xuất thân bất phàm, nhưng làm sao có thể so sánh với quái vật khổng lồ kia, nàng không thể liên lụy hắn! - Hai tên kia, dừng tay! Cách đó không xa truyền đến hai tiếng quát to, mấy tên bộ khoái đi tuần đang cấp tốc chạy đến. Hai hộ vệ không nhận được mệnh lệnh của thế tử điện hạ sẽ không dừng tay, tên gia hỏa dám mạo phạm thế tử còn có thể rống thảm thiết quả thực nhục nhã bọn họ - nghĩ như vậy, tay chân hai người lại tăng thêm sức. - Đám côn đồ từ phương nào tới, dám cả gan hành hung người khác bên đường, còn không mau dừng tay, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí! Người dẫn đầu là tên bộ khoái họ Tống lúc nãy, người còn ở xa nhưng một câu kinh điển của bộ khoái đã truyền đến. Keng! Năm tên bộ khoái rút đao ra, vây quanh hai hộ vệ. - Dừng tay. Lý Hiên đi tới, ra lệnh. Hai hộ vệ lúc này mới ngừng tay, quay đầu nhìn mấy tên bộ khoái đang vây quanh mình. - Ngươi là ai? Bộ khoái họ Tống nhìn Lý Hiên hỏi, hắn biết người trước mắt mới là nhân vật quan trọng nhất trong nhóm. Lý Hiên lạnh lùng nói. - Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tên ác bá này ở bên đường làm xằng bậy, ngươi thân là quan sai, tại sao không quan tâm mà cứ để mặc cho hắn ức hiếp mẹ con này? Tên bộ khoái kia nghe vậy thì cảm thấy phiền muộn, mẹ nó, lại là một tên thích xía mũi việc người khác. Nếu Vương Hổ dám hành xử với người khác thì đã sớm bị bắt vào huyện nha đánh gãy chân, nhưng mẹ con Hà gia này lại không phải thuộc về “người khác”. Bên trên đã sớm có chỉ thị, đối với chuyện của hai mẹ con này thì cứ mở một mắt, nhắm một mắt. Đám lưu manh trên phố biết khi thiếu tiền tiêu thì có thể đến đây lấy, chỉ cần không làm quá mức thì quan phủ sẽ không làm gì họ. - Hừ, con mắt nào của ngươi thấy hai mẹ con họ bị ức hiếp? Tên bộ khoái họ Tống hừ một tiếng. - Ta chỉ thấy các ngươi ở bên đường hành hung người khác, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, mau đi theo chúng ta tới nha môn. Từ đầu tới giờ Lý Dịch chỉ đứng một bên quan sát, cuối cùng thì hắn cũng nhận ra được sự khác thường. Đám bộ khoái và bọn ác bá nằm trên mặt đất kia rõ ràng nhằm vào hai mẹ con, hơn nữa sau lưng còn có chỗ dựa không nhỏ. Tại một nơi như Kinh Thành, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, trên đường nhìn thấy một vị công tử đi ra từ kỹ viện, nếu không phải con độc đinh của Tể Tướng thì cũng là người thừa kế của Công gia. Nếu như tên bộ khoái họ Tống kia đối với ai cũng phách lối khẳng định đã không còn sống tới bây giờ. Bất quá, hắn rõ ràng nhìn nhầm. Tống bộ đầu cũng không cảm thấy mình nhìn nhầm. Kinh Thành nước rất sâu, không giống như địa phương khác, một bộ khoái nho nhỏ cũng có thể hoành hành làng xóm. Ở nơi quyền quý khắp nơi như Kinh Thành, tiện tay kéo một người lại đều là hoàng thân quốc thích, đương nhiên phải hành sự cẩn thận, nếu không thì không biết một ngày nào đó sẽ đầu mình hai nơi. Cho nên, Tống bộ khoái rất rõ ràng người nào không thể trêu chọc, thậm chí hắn còn ghi tên những người đó vào một cuốn sổ nhỏ để học thuộc, ngày thường sẽ lưu ý thêm, càng nhớ rõ dung mạo bọn họ. Mà trong những người đó, đương nhiên không bao gồm người trước mặt. Thật ra, trước đó cũng có không ít người xía mũi vào việc người khác giống như vậy, nhưng khi hắn phát hiện ngay cả một vị quốc hầu mà Huyện lệnh đại nhân cũng không cho mặt mũi liền biết chỗ dựa phía sau bọn họ lớn thế nào. - Là ta liên lụy các ngươi…. Khuôn mặt phụ nhân tái nhợt, chua xót nó. Kỳ thật mới vừa rồi, khi vị “Hổ gia” kia xuất hiện trong quán, có không ít người từ các cửa hàng khác nhô đầu ra xem, bọn họ đều nghĩ thầm: Thật tạo nghiệt a, không biết nương tử Hà gia đắc tội ai mà bọn ác bá lại chuyên môn chọn nàng ta để bắt nạt, cố gắng nhiều năm như vậy thật sự không dễ. Lần này xem ra giữ không nổi tiền bán mì. Nhưng sự việc cũng không có tiến triển như dĩ vãng. Vương Hổ lại bị vị công tử gầy yếu kia đá bay, giống như chó chết mặc người quyền đấm cước đá. Sau đó thì bọn bộ khoái đi tới, xem ra vị công tử kia gặp phiền phức lớn, trước kia cũng có người muốn giúp nương tử Hà gia nhưng kết cục đều rất thê thảm. - Ta thật muốn nhìn thử xem đại môn của huyện nha Kinh Thành chỉ mở một bên thôi sao? Lý Hiên tỏ vẻ hứng thú, khoanh hai tay trước ngực, ngăn lại một vị hộ vệ đang muốn tiến lên. Đám bộ khoái cũng không đối đãi mấy người Lý Hiên như người bình thường, dù sao thì người ta không có bỏ huyện nha vào mắt, khẳng định cũng là người có thân phận. Có lẽ bọn họ không thể trêu vào người gây chuyện với Hà gia, nhưng tuyệt đối có thể chọc nổi Tống bộ đầu hắn. Vì thế trên phố xuất hiện một cảnh kỳ lạ. Một đám người cuồn cuộn hướng về nha môn, đằng trước là hai vị công tử trẻ tuổi đang nhàn nhã dạo bước, vừa nói vừa cười, sau lưng là một phụ nhân đang nắm tay một tiểu cô nương, sắc mặt tái nhợt, phía sau là mấy tên bộ khoái, trông giống như đang hộ tống bọn họ. …. …. Người ta thường nói, quan ở Kinh Thành khó làm. Người làm quan ở Kinh Thành đều là các nhân tài kiệt xuất trong các sĩ tử quốc gia, là rường cột nước nhà chân chính, nói quang tông diệu tổ cũng không quá. Đương nhiên, đây cũng không bao gồm Huyện lệnh Kinh Thành. Tuy Huyện lệnh Kinh Thành trên danh nghĩa là huyện lệnh, nhưng tốt xấu gì cũng dưới chân Thiên Tử cho nên phẩm cấp rất cao, tương đương với tri phủ các châu, thậm chí còn hơn. Nhưng cho dù phẩm cấp có cao hơn thì cũng không che giấu được địa vị xấu hổ của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, Kinh Thành là địa phương nào? Đó là kinh đô của một quốc gia, vương công quý tộc đếm không hết. Từ đầu phố đi đến cuối phố, đều có thể gặp được vài quan viên phẩm cấp còn cao hơn huyện lệnh. Trần Việt là một vị huyện lệnh uất ức như vậy, hắn vừa qua bốn mươi, hai bên thái dương đã xuất hiện không ít tóc bạc. Từ khi hắn được thăng nhiệm thành Huyện lệnh Kinh Thành, đến nay đã được ba năm. Lúc này Trần Việt đang vì một vụ án mà phát rầu. Công tử nhà Triệu Quốc Công đánh nhau với thiếu gia nhà Ngụy Quốc Công, lý do là tranh giành một người nữ tử ở thanh lâu. Hộ vệ của hai nhà cùng hợp tác phá hủy thanh lâu, hiện tại hắn muốn phán định chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai…con mẹ nó phán làm sao? Dù nhà nào thì hắn cũng không thể trêu vào, chỉ có thể ba phải, về phần thanh lâu kia, cũng chỉ có thể nói tú bà gặp xui xẻo. Trong lúc hắn đang phiền muộn thì có nha dịch đến bẩm báo, lại có thêm một vụ án mới.