Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 318 : Ác bá đầu đường
Liễu Như Ý dùng thời gian nửa năm xác minh một việc, phàm là món ăn Lý Dịch yêu thích, mùi vị nhất định không tệ.
Vì thế, một lát sau, ngồi ở quán mì bên đường ăn mì, trừ hai vị quý công tử khí độ bất phàm, lại nhiều thêm một vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Phụ nhân đứng trong quầy hàng, có chút sợ phát khiếp xoa xoa tay, từ trước đến nay trong quán tiếp đãi đều là người thô kệch, cho dù người có hơi chút quý khí, đều không ăn mì chỗ này, một màn trước mắt để nàng không kịp ứng phó.
Ngược lại, trên mặt đứa bé gái gầy còm lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, nếu như không phải quá mức ốm yếu, trên mặt có chút thịt, sẽ là tiểu mỹ nhân.
- Bà chủ, thêm một bát nữa.
Lý Dịch buông bát xuống, uống sạch cả nước súp, cảm thấy chưa thỏa mãn.
Chính hắn cũng thấy kỳ quái, vì sao đặc biệt yêu thích quán mì này, hơn nữa càng có một loại cảm giác quen thuộc, giống như… trước đây đã từng ăn, mà không chỉ một lần.
- A!
Khó được có khách nhân thân phận tôn quý thích ăn nhà mình, phụ nhân đáp một tiếng, nụ cười trên mặt càng tăng, vội vàng đi chuẩn bị.
Đối với hành vi của Lý Dịch, Lý Hiên quăng tới ánh mắt xem thường.
Từ nhỏ đã tiếp nhận lễ nghi triều đình, ăn cơm chỉ ăn bảy phần no bụng, nếu như có thích ăn nữa cũng sẽ không được ăn chén thứ hai.
Quệt quệt mồm, đẩy cái chén không qua một bên, nói.
- Bà chủ, một bát nấu nhiều chút, cho mì nhiều một chút.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong bát Lý Dịch nhiều hơn mình hai phần, đường đường là thế tử, chuyện này sao có thể thua hắn?
Khi ăn tới chén thứ hai, tốc độ của Lý Dịch đã chậm lại, cho dù bát hơi nhỏ, nhưng lượng không ít.
Ngẩng đầu nhìn về phía phụ nhân hỏi.
- Bà chủ vừa rồi cho thêm gia vị, hẳn là bí phương gia truyền?
Hai đời của Lý Dịch ăn qua không ít món, rất có nghiên cứu chuyện này, vắt mì này chỉ có thể xem như bình thường, nhưng nước súp rất ngon, hoàn toàn không kém mấy nhà hàng lâu đời nổi tiếng cả nước đời trước.
Lúc trước, những quý công tử phong độ nhẹ nhàng lúc đi ngang qua đây đều sẽ không đưa mắt nhìn nàng, đến giờ phụ nhân chưa bao giờ gặp quý nhân hiền lành như thế, cười gật gật đầu, nói.
- Quý nhân đoán không sai, đây là gia vị tổ tiên truyền thừa, đến nay đã được mấy chục năm.
- Thì ra là một cửa hiệu lâu đời.
Lý Dịch cười cười, nó.
- Mì này mùi vị rất quen thuộc, luôn cảm thấy giống như đã từng ăn ở nơi.
- Quý nhân không phải người kinh thành?
Phụ nhân hỏi.
- Đừng gọi “Quý nhân”, ta xác thực không phải người kinh thành.
Lý Dịch lắc đầu nói.
- Quý công tử nhất định nhớ lầm, tổ tông chúng ta đều ở Kinh Thành, bí phương này cũng chưa từng truyền ra ngoài, công tử không có khả năng ăn được ở nơi khác.
Cảm giác khẩn trương trong lòng phụ nhân biến mất, nói đến bí phương lại nhịn không được nhiều thêm hai câu.
Lý Dịch không tiếp tục vấn đề này, có lẽ trước kia đã ăn qua cùng một loại mì, chẳng qua là tại một thế giới khác.
Dù sao vừa rồi cũng đã ăn sạch một bát, lần này chỉ ăn một nửa, ngược lại uống sạch nước súp, Lý Hiên sờ sờ cái bụng căng phồng, học theo bưng bát lên uống nước canh, nếu như một màn này bị ngôn quan ngự sử nhìn thấy, nói ít cũng sẽ trách cứ hắn làm mất mặt hoàng thất.
Phụ nhân bắt đầu thu thập bát đũa, tiểu hài nữ cầm khăn lau ra sức lau sạch cái bàn, tết Nguyên Tiêu vừa qua, khí trời cực kỳ lạnh lẽo, trên trán nàng lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ầm!
Một tiếng trầm đục truyền đến, trên mặt bàn tiểu nữ hài vừa mới lau qua lập tức xuất hiện một cái chân to, bay ra mùi chân hôi hối.
- Hà gia nương tử, nên giao phí bảo kê.
Lý Dịch che mũi nhìn qua đại hán thô kệch giống như đang nhìn một Độc Khí Đạn.
Liễu nhị tiểu thư phản ứng nhanh nhất, đã sớm che lỗ mũi tránh ra xa, chân đại hán kia đặt trên mặt bàn cách gần Lý Hiên nhất, chỉ một thước.
Lý Dịch thấy rõ mặt hắn từ đỏ biến thành trắng lại biến xanh, sau đó quay đầu, che miệng nôn một trận.
Lý Dịch nhìn hắn nôn đến chảu nước mắt, âm thầm thở dài một hơi, mì vừa rồi, xem như ăn uổng sức.
Lúc nhìn thấy đại hán kia, sắc mặt bé gái trắng nhợt, nhanh chóng chạy đến phía sau phụ nhân.
Gương mặt của phụ nhân trắng bệch, nhìn đại hán, run rẩy nói.
- Hổ gia, buổi sáng hôm nay không phải vừa giao rồi à, thế nào lại….
- Con mẹ nó…đừng nói nhảm!
Đại hán kia không kiên nhẫn khoát tay chặn lại, nói.
- Nơi này là địa bàn lão tử, lão tử muốn thu lúc nào thì thu, muốn lấy mấy lần thì lấy mấy lần, quán mì nhà ngươi nếu còn muốn buôn bán ở chỗ này thì mau lấy tiền ra nộp cho lão tử!
Lý Dịch kinh ngạc xem một màn, kinh đô dưới chân Thiên Tử, trị an kém như thế?
Thu phí bảo hộ trắng trợn như thế?
Nếu việc này xảy ra tại Khánh An phủ thành, tên lưu manh nào dám phách lối như thế sớm đã bị Lưu Nhất Thủ chỉnh còn nửa cái mạng.
Từ khi phát hiện nội thành có hiện tượng đen tối như thu phí bảo hộ, Lý Dịch đã bày mưu đặt kế, Lưu Nhất Thủ nhàn rỗi tiến hành triệt để chỉnh đốn đối với lưu manh nội thành, lần lượt mời đến huyện nha uống trà mấy ngày thì không còn xảy ra sự việc thu phí bảo hộ nữa, ngược lại thường xuyên nhìn thấy một đám hán tử khôi ngô trên đường nhặt rác, vệ sinh trong phủ thành lập tức được nâng cao, nghe nói tri phủ đại nhân vì thế còn đặc biệt biểu dương Lưu huyện lệnh, tuyên dương hắn bảo những huyện khác cần phải học tập.
Nét mặt phụ nhân sầu khổ nói.
- Hổ gia, thật không có, buổi sáng ngài đã lấy đi toàn bộ số tiền, chúng ta bán không được bao nhiêu khách, thật sự không có tiền.
- Không có tiền, ta xem một chút!
Người được gọi Hổ gia đá ngã cái bàn trước mặt, nhảy vào bên trong, cầm lấy một cái hộp gỗ cũ nát, sau khi mở ra, lấy ra mấy đồng tiền, tùy ý ném hộp gỗ xuống đất, quát.
- Mẹ nó, giả bộ làm quỷ nghèo, muốn lừa gạt lão tử!
Liễu Như Ý cau mày, đang muốn đi qua, nhìn thấy sai dịch tuần tra vừa lúc đi tới cách đó không xa, dừng bước.
- Có chuyện gì?
Nhìn thấy sai dịch đi tới, hán tử kia khoát tay, bảo:
- Tống lão ca, không có việc gì, ngươi bận gì cứ làm, buổi tối mời ngươi uống rượu!
- Chú ý đúng mực!
Tên sai dịch kia ném ra câu này rồi khoát tay xoay người rời đi.
Lý Dịch nhìn mà trợn mắt hốc mồm, đây con mẹ nó…thật sự là Kinh Thành à?
Quan cấu kết với thổ phỉ đừng rõ ràng như thế chứ?
Khó trách khi phụ nhân kia nhìn thấy sai dịch, trên mặt không chỉ vui mừng, ngược lại càng thêm tái nhợt, làm nửa ngày, quan sai thế mà cùng đám thu phí bảo hộ là một?
Hán tử kia cầm đồng tiền, khạc một tiếng, muốn rời khỏi.
Nhưng có người không để hắn đi.
Đôi mắt Lý Hiên như muốn phun lửa, tung một chân đạp bay hán tử ra ngoài.
Trước đó, Lý Dịch đã biết, chớ nhìn bề ngoài hắn nhã nhặn gầy yếu, thực ra thân thủ không tệ, khi hắn mạnh bạo kéo mình đi Ninh Vương phủ, mình lúc đó không có sức phản kháng.
- Người nào…mẹ nó…
Hán tử kia cũng rất lợi hại, lăn một vòng thì bò dậy, giận chửi một câu, còn chưa kịp quay đầu lại, cả người lại bay ra ngoài.
Lý Hiên bóp mũi, không nguyện ý lại gần tên kia, phất phất tay, đi đến bên cạnh Lý Dịch.
Nhiều khi Lý Dịch hoài nghi hắn có phải có hai nhân cách, nghiêm túc lên có thể phong độ nhẹ nhàng, có lễ có tiết khiến người ta tìm không ra một chút tật xấu, lúc ăn chơi trác táng cũng theo tiêu chuẩn con ông cháu cha, mang theo một đám chó săn rêu rao khắp nơi, chỉ phất phất tay thì có hai tên hộ vệ đi qua, biến hán tử kia thành bao cát thịt mà chà đạp
Mới nhìn thấy vừa rồi còn là quý công tử nho nhã lập tức biến hung thần ác sát, bá chủ “Hổ gia” này chỉ có thể ôm đầu nằm dưới đất cầu xin tha thứ, phụ nhân kia há to mồm, trong lúc nhất thời còn chưa hoàn hồn.
Tiểu cô nương chăm chú nắm lấy góc áo mẫu thân, nước mắt còn treo tại khóe mắt, ngơ ngác nhìn hán tử lăn lộn trên mặt đất, nắm chặt nắm đấm nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương