Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 320 : Người đọc sách chính khí

- Vụ án gì? Trần Việt hơi không kiên nhẫn hỏi. - Hình như có quan hệ với vị nương tử Hà gia kia, cụ thể thế nào thuộc hạ cũng không rõ, Tống bộ khoái mang người về, hiện giờ đang chờ bên ngoài. - Được được, ngươi đi xuống trước, bản quan lập tức đi qua. Trần Việt khoát tay. Chuyện hai nhà Triệu Quốc Công cùng Ngụy Quốc Công vẫn còn chưa giải quyết, lại thêm một chuyện lông gà vỏ tỏi cần phải xử lý. Trần Việt vô cùng hối hận trong lòng, sớm biết làm huyện lệnh ở Kinh thành như vậy, ba năm trước đã không dựa hơi ngồi lên vị trí này, ngược lại còn không bằng đi làm một tri phủ tiêu giao ở châu khác. Dưới chân Thiên Tử không việc nhỏ, một vụ án phổ thông trong kinh thành cũng có thể tấu lên trên, xử lý không tốt thì rất có khả năng cuốn gói về nhà. - Là họ Hà kia à... Trần Việt cau mày, đứng lên đi ra ngoài. Mặc dù hắn là huyện lệnh Kinh thành, nhưng cũng là một chi trong Trần gia, nếu không phải có Quốc Công Phủ chống lưng cũng không có khả năng có Trần Việt hôm nay, đối với việc được bàn giao, đương nhiên phải để tâm. Rốt cuộc hai mươi năm trước phát sinh chuyện gì, Trần Việt đã từng nghe người khác nói, một nhà quyền quý nào đó có quan hệ thông gia với Trần Quốc Công phủ, trước ngày đại hôn, con trai trưởng nhà đó lại dẫn theo một nữ tử bình dân bỏ trốn, để Trần Quốc Công phủ mất hết thể diện, trong lúc nhất thời trở thành trò cười trong giới hào môn Kinh Thành. Vị Trần gia tiểu thư kia đến giờ vẫn chưa lập gia đình, cho tới bây giờ còn đang ở Quốc Công Phủ. Bây giờ Quốc Công phủ như mặt trời ban trưa, một nhà quyền quý khác từng hiển hách một thời lại dần xuống dốc, người nhà nữ tử cùng bỏ trốn kia cũng bị liên lụy, Quốc Công Phủ ngại nguyên nhân nào đó, không thể giải quyết chuyện này quá tuyệt nhưng cũng sẽ không để bọn họ dễ chịu. Trần Việt chính được Quốc Công Phủ mệnh lệnh, ba năm này, rất “chiếu cố” với Hà gia. ... ... Đại sảnh huyện nha là một nơi vô cùng uy nghiêm, phía trên ở giữa treo một tấm biển to lớn, “Gương sáng treo cao”, hai hàng nha dịch tay cầm Thủy Hỏa Côn, sắc mặt nghiêm nghị đứng hai bên, chỉ chờ Huyện Lệnh đại nhân gõ đường mộc, sẽ không ngừng gõ gậy xuống mặt đấy, miệng nói “uy vũ”, kích vào phòng tuyến tâm lý của phạm nhân. Lý Dịch đã nhìn nhiều thành quen, không chịu chút ảnh hưởng nào, Lý Hiên tất nhiên càng không cần phải nói, còn Liễu nhị tiểu thư, cũng chỉ vừa dò xét bố trí nơi đây, vừa cho lời bình, Kinh Thành quả nhiên là Kinh Thành, đại sảnh huyện nha cực kỳ khí phái. Về phần phụ nhân và tiểu cô nương thì không quá bình tĩnh. Sắc mặt phụ nhân tái nhợt, miễn cưỡng còn có thể bảo trì trấn định, tiểu cô nương nắm lấy góc áo mẫu thân, trong ánh mắt sáng ngời đầy vẻ khủng hoảng. - Tiểu muội muội, muội tên gì? Lý Dịch đi đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, cười nói. Đám khốn kiếp này, nếu tiểu hài tử bị hù, sợ rằng sẽ hình thành tâm lý cả đời. Tiểu cô nương cắn môi, sau hồi lâu, mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ. - Đoan Ngọ. - Đoan Ngọ à, tên thật dễ nghe, vừa rồi muội mời ca ca ăn mì, hiện tại ca ca mời muội ăn cái khác, có được hay không? Lý Dịch nhìn nàng nói. - Ăn mì, phải…phải trả tiền. Tiểu cô nương lắc đầu, nhìn hắn, sợ hãi nói. - Đoan Ngọ, nói gì vậy! Phụ nhân kéo nàng che sau người vội nói với Lý Dịch. - Công tử đừng nghe nó... Lý Dịch nghe vậy sững sờ, sau đó thì bật cười, quay đầu nhìn Lý Hiên, hỏi. - Trên người ngươi có mang bạc không, vừa rồi ăn mì quên trả tiền. Lý Hiên đương nhiên sẽ không tự mình mang bạc, một tên hộ vệ có ánh mắt kịp thời đưa qua một thỏi. - Nương, thối tiền lẻ. Giống như bị Lý Dịch cảm nhiễm, tiểu cô nương không còn sợ hãi như vừa rồi, nhận lấy nén bạc, đưa cho mẫu thân. Nàng chỉ thấy qua bạc vụn, đồng thời cũng biết, mỗi khi khách nhân dùng vật như vậy tính tiền, nương chung quy sẽ trả về rất nhiều tiền đồng. - Không có quy củ, mau đưa bạc trả lại cho... Lúc phụ nhân nghiêm mặt răn dạy tiểu cô nương, Lý Dịch khoát tay, lấy trong ngực ra một cái bọc giấy, sau khi mở ra, đặt trước mặt tiểu cô nương, nói. - Vậy có thể mời muội ăn đồ ăn không? Trong gói giấy là mứt hoa quả tiểu mập mạp đưa cho hắn, Lý Dịch nhất định phải giấu giếm chuyện hắn ở bên ngoài đánh nhau với người ta, về phần máu tụ trên mặt, sẽ nói là do bị ngã. Cái ngã này đương nhiên phải ngã rất có mức độ, người bình thường không có mười năm tám năm công phu, không thể nào ngã thành như thế. Có lẽ tiểu mập mạp có thiên phú dị bẩm… để xem cha mẹ hắn có tin không. Không thể không nói, khẩu vị tiểu mập mạp thật không cạn, đưa cho Lý Dịch lại là tinh phẩm trong tinh phẩm. Ngửi mùi thơm của mứt hoa quả, tiểu cô nương nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt lại không đưa tay ra cầm ngay, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia khát vọng, hỏi thăm. - Cần tiền không? - Ca ca mời muội ăn, không cần tiền. Lý Dịch cười nói. - Cảm ơn ca ca. Cuối cùng tiểu cô nương vẫn vươn tay, chỉ lấy đi một chút, chia làm hai nửa, rồi đưa cho phụ nhân, lát sau nhìn lấy Lý Dịch, nói: - Lần sau mời ca ca ăn mì, không cần tiền... Nha dịch xung quanh đều ngây ngốc. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy người nào phách lối trên công đường đến thế, vừa nói vừa cười với nhau đã đành, giờ lại còn ăn đồ ăn vặt, rốt cuộc có để bọn họ vào mắt hay không? Có điều khoan hãy nói, tiểu cô nương kia ăn thứ gì vậy, mùi thật thơm, thật muốn nếm thử... Âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, lại không có một vị nha dịch nào dám làm vậy. Dám làm càn trên công đường như thế, không phải người điên cũng là có chỗ dựa lớn, mà mang cả hộ vệ bên người, hiển nhiên không thể là loại trước. Bọn họ chỉ cần làm như không thấy là được, phiền phức cứ để cho huyện lệnh đại nhân. Lý Hiên ở một bên kinh ngạc nhìn, rốt cục nhịn không nổi nữa kéo Lý Dịch qua một bên, hỏi: - Trước đây ngươi quen biết tiểu cô nương này? - Lần đầu nhìn thấy. Lý Dịch lắc đầu. Trên mặt Lý Hiên càng thêm nghi hoặc, lần đầu tiên hắn thấy Lý Dịch thân mật với một người xa lạ như thế, hoài nghi hỏi. - Đừng nói ngươi có ý đồ với tiểu cô nương này... - Cút! Lý Dịch không chút khách khí phun ra một chữ, tư tưởng tên này quá dơ bẩn, nàng vẫn chỉ là đứa bé... Hảo cảm với tiểu cô nương này, nguồn gốc từ cảm giác thân thiết khó hiểu, có lẽ do nhìn bộ dáng của nàng nên xúc động nhớ lại vài thứ. Dù sao lúc hắn còn bé cũng đã phải chịu không ít khổ… tạm thời cứ xem như nàng có duyên hợp mắt với mình. Lý Hiên lần nữa hiếu kỳ liếc mắt nhìn tiểu cô nương, lấy một nắm mứt hoa quả từ gói giấy trong tay Lý Dịch, vừa ném vào miệng thì có tiếng quát mắng vang lên. - Lớn mật, công đường không phải chốn ăn uống, các ngươi là kẻ nào, dám làm càn trên công đường, thật lớn mật! Nhìn thấy trung niên mặc quan phục đi vào, Lý Hiên chậm rãi nhai kĩ mứt quả rồi nuốt, chà chà miệng, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn hắn nói. - Hôm nay trên đường nhìn thấy ác bá ức hiếp người lương thiện, quan sai lại mặc kệ không hỏi, thậm chí còn nối giáo cho giặc, chúng ta là người đọc sách Thánh Hiền, tuy là bình dân nhưng cũng mang một thân chính khí, muốn hỏi Huyện lệnh đại nhân một câu, ở cái đất Kinh thành này, dưới chân Thiên tử, có còn vương pháp hay không? - Sách Thánh Hiền, bình dân? Lý Dịch nghe vậy kinh ngạc, nhìn Lý Hiên, lại nhìn nam tử trung niên trên đại đường, nhất thời im lặng. - Thánh Hiền dạy người làm càn ở công đường sao? Trần Việt nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, gõ đường mộc, lớn tiếng quát.