Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 317 : Quán mì ven đường

- Hàn Sơn Tự mà, tiểu tự miếu, không có 72 tuyệt kỹ cũng rất bình thường, không thể tùy tiện trông cậy vào một hòa thượng có thực lực đứng đầu Thiếu Lâm Tự Đạt Ma Viện, lần sau có cơ hội, dẫn muội đi Thiếu Lâm Tự nhìn xem. Trong xe ngựa, Lý Dịch đang an ủi vì Liễu nhị tiểu thư đang muốn kiến thức về 72 tuyệt kỹ trong truyền thuyết của Thiếu Lâm, thấy được vẻ mặt nàng biểu hiện ra sự thất vọng, Lý Dịch cực kỳ hoài nghi, hôm nay đi theo lão phu nhân dâng hương là giả, muốn xem thử võ công trong truyền thuyết Thiếu Lâm mới là thật. Phải biết, mình kể chuyện xưa võ hiệp cho nàng, phàm là hòa thượng, đều là võ lâm cao thủ. May mắn Lão hòa thượng thật không có những võ công đó, bằng không, nếu hai người đánh nhau, cũng có thể hủy đi Hàn Sơn Tự. Lý Dịch khuyên nhủ. - Về sau đừng hơi một tí thì hỏi đại sư người ta kiểu vấn đề này, người xuất gia điệu thấp, dù thật hiểu những thứ công phu này cũng sẽ không nói ra. Thấy Liễu nhị tiểu thư gật đầu, hiểu được lời mình, trong lòng Lý Dịch cảm thấy vui mừng. Xem ra lúc trước mình hiểu lầm nàng, tuy tính khí của Như Ý không tốt nhưng cũng không có quá ngang bướng. - Tốt rồi, hắn đã không chịu thừa nhận, vậy lần sau trực tiếp xuất thủ thăm dò nha… Liễu nhị tiểu thư nhìn ngoài cửa sổ nói. - … Lý Dịch quyết định thu hồi ý nghĩ vừa rồi. Đột nhiên, như ý thức được một chuyện nào đó, quay đầu nhìn nàng, hỏi. - Muội sẽ không… … … - Đệ tử không biết Thiên Diệp Chưởng. - Còn có Kim Cương Chưởng, đệ tử chưa từng nghe qua. - … - Trong Tàng Thư Các có vô số kinh thư, Dịch Cân Kinh là quyển nào? Bên trong Hàn Sơn Tự, lão hòa thượng nhìn mấy đệ tử mặt mũi bầm dập, hỏi: - Xảy ra chuyện gì, sao các ngươi chật vật đến mức này, chẳng lẽ có người đánh nhau trong chùa? Một tên hòa thượng trẻ tuổi ôm cánh tay, kiềm hai hàng nước mắt ủy khuất, nức nở nói: - Vừa rồi có một vị nữ thí chủ… … Lý Dịch thở dài một hơi. - Như Ý à, về sau muội vẫn không nên đến Hàn Sơn Tự nữa, Thập Bát Đồng Nhân Trận và Kim Cương Phục Ma Trận của bọn họ rất lợi hại, cho dù Tông Sư cũng bị khốn trụ không thể tùy tiện thoát thân, riêng về Thập Bát Đồng Nhân kia, tay cầm thiết côn, trên thân sẽ còn phát ra kim quang … Trong mắt Liễu nhị tiểu thư dạt dào chiến ý. - Có thật không, có cơ hội thì phải xem thử có lợi hại như lời ngươi nói hay không… Xe ngựa chạy vào cửa thành, Liễu nhị tiểu thư không có ý định ngồi xe ngựa về Lý gia, dự định một bên từ từ trở về, một bên thể nghiệm sinh hoạt của người dân Kinh Thành. Lý Dịch vốn không có ý định đi dạo với nàng, nhưng vì nghĩ an toàn cho người dân kinh thành, nên theo chân xuống xe ngựa, chỉ giữ lại vài hạ nhân bên người, còn lại để bọn hắn cùng tiểu mập mạp trở về. Một vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi phía trước, lúc đi ngang qua mỗi một quầy hàng hoặc cửa hàng, đều nhìn vào ngắm ngía, hai công tử tuấn tú theo sau nàng, ở phía xa, mấy tên hộ vệ giữ khoảng cách, không có khẩn trương như trước. Có Liễu nhị tiểu thư ở đây, thế tử điện hạ sẽ không xảy ra chuyện, nếu như ngay cả nàng không được, mấy người bọn hắn đi lên cũng uổng phí… vừa rồi Liễu nhị tiểu thư mua một khúc vải mới rất đẹp, lúc nhìn thấy một tiệm vải khác trang trí xa hoa, lập tức đưa vải vóc vừa rồi cho Lý Dịch, cất bước đi vào. Hộ vệ Lý Hiên có ánh mắt đi tới, tự giác sung phong làm công nhân bốc vác. - Ngươi biết không, ta vừa phát hiện một loại vải vóc rắn chắc ở Kinh Thành, dùng để làm diều rất thích hợp, Kinh Thành này quả nhiên Khánh An phủ không thể so sánh, đồ tốt không ít, lúc ấy tìm khắp Khánh An phủ, đều không tìm được vải vóc phù hợp. Lý Hiên vừa đi vừa nói. - Ta đã thử qua, dùng loại vải này làm thành cánh diều, có thể thả lên trên không trung thời gian dài hơn, hôm qua một hộ vệ chạy từ một dốc đứng xuống, vậy mà bay cao hơn mười trượng trên trời, bay không quá cao, cách mặt đất tối đa hai trượng. Lý Hiên không chỉ có tư tưởng chắp cánh bay còn muốn gắn cánh trên thân hộ vệ Vương Phủ, cũng may, đám người kia đều là cao thủ, cao hai ba trượng, xem như ngã xuống cũng không có việc gì, nếu không, Ninh Vương phủ sẽ trở thành Viện Điều Dưỡng người tàn tật lớn nhất Cảnh Quốc. Theo tri thức của hắn, có thể làm được như thế đã không tệ, tối thiểu nhất thì đã đi đúng phương hướng, không giống như việc buộc Bazooka* trên ghế, trên tay buộc hai cánh diều liền muốn bay lên trời cao, - Còn có, lần trước ngươi nói khinh khí cầu, ta cũng có làm, gặp phải vấn đề rất lớn, vải vóc không thể chống cháy, dễ bốc cháy, cũng không có nhiên liệu phù hợp, xem như bay lên đi, cũng không duy trì được bao lâu. (DG: Bazooka: Ba-dô-ca (bắt nguồn từ tiếng Pháp bazooka), còn được viết là badôca, là một loại súng chống tăng được quân đội Hoa Kỳ đưa vào sử dụng từ Chiến tranh thế giới thứ hai và tại Chiến tranh Triều Tiên.) Vì được Lý Dịch dẫn dắt, tư duy Lý Hiên đã vượt xa khỏi người thời đại này, đi qua thời gian dài như vậy, hắn cũng rốt cuộc hiểu rõ, có thể thảo luận với hắn những chuyện này, chỉ có một người. Thiên tài đều lẻ loi, những lời này đã nghẹn trong đầu rất lâu, rốt cục đợi được một người đáng giá để thổ lộ hết, mà người đó có thể nghe hiểu lời nói hắn, từ khi mới bắt đầu, miệng hắn đã không có khép lại. - Hướng đi đúng, vật liệu cùng nhiên liệu làm khinh khí cầu là một vấn đề lớn, có một loại gọi là dầu của *cây trẩu, rất nhẹ, chịu lửa, có thể thử bôi lên trên vải, về phần nhiên liệu, có một loại gọi là dầu hỏa, có thể thử một lần. (DG: *Cây trẩu: Trẩu hay còn gọi trẩu nhăn, trẩu cao, trẩu ba hạt, mộc du đồng (danh pháp hai phần: Vernicia montana) là một loài cây bản địa ở Đông Nam Á và Hoa Nam. Trẩu được trồng như một cây công nghiệp để lấy gỗ và lấy hạt. Hạt trẩu có thể đem ép lấy dầu, tức dầu trẩu dùng trong việc chế biến sơn, keo.) Trước kia Lý Dịch đã sớm phát hiện, Liễu nhị tiểu thư không có chút miễn dịch đối với vải vóc đẹp mắt, rõ ràng bản thân không may y phục, mỗi lần đi trên đường cũng đều mua vài khúc vải về, lần trước có hai khúc vải bị chuột cắn, dưới cơn nóng giận, nàng đuổi con chuột chạy khắp nhà chém thành muôn mảnh. Bồi nữ nhân dạo phố là một việc rất mệt mỏi, Liễu nhị tiểu thư tiến vào hàng vải, một chốc nữa mới ra, Lý Dịch tùy ý ngồi xuống một quán mì sát vách hàng vải, tiếp tục hoàn thành kế hoạch bồi dưỡng một nhà khoa học vĩ đại. - Khách... khách quan, muốn ăn mì sao? Đối diện truyền đến một đạo âm thanh rụt rè, Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ hài gầy còm khoảng chừng 10 tuổi nhìn bọn hắn. Sau một khắc tiểu nữ hài bị một phụ nhân phủ khăn trắng lên đầu kéo ra đằng sau, phụ nhân cười nói: - Tiểu hài tử không hiểu chuyện, hai vị quý nhân cứ việc nghỉ ngơi. Thấy khí chất của hai vị công tử trẻ tuổi trước mắt bất phàm, bộ y phục của vị bên trái kia có thể mua được toàn bộ quán mì, người sang trọng như vậy, làm sao có thể ăn mì ở nơi này của các nàng? Lý Dịch nhìn cô bé tránh sau lưng phụ nhân ủy khuất liếc bọn hắn, cười nói: - Một tô mì, cho nhiều hành thái, không cho rau thơm. Làm người hai đời, hắn cũng không có thói quen ăn cơm bên đường, mấy tháng trước cùng Tiểu Hoàn ăn một bát mỳ chay đầu đường Khánh An phủ, ngon hơn nhiều so với sơn hào hải vị. Buổi sáng hôm nay cũng chỉ ăn một chút, bây giờ đã sớm đói, nghĩ đến một tô mì nước nóng hổi thì đã muốn ăn. Phụ nhân kia sững sờ, sau đó lập tức gật đầu. - Quý nhân chờ một lát, lập tức bưng tới ngay. Tiểu nữ hài ốm yếu lau sạch bát sứ năm sáu lượt, lúc này mới đặt lên bàn, phụ nhân kia nấu một tô mì, sợi mì nhiều hơn ba phần so với bình thường, thêm ít đồ gia vị, rải lên thêm hành, lập tức nói: - Khách nhân, mì đã xong. Trước mắt chỉ là một bát mì, rau tươi không có nhưng hương vị rất được, Lý Dịch kinh ngạc nhìn phụ nhân, gia vị nàng cho vào vừa rồi tuyệt không bình thường. Lý Hiên bên cạnh ngửi mùi thơm, không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt, do dự một chút, ngẩng đầu nói. - Cho ta một bát. Một gã hộ vệ đi lên phía trước, vừa muốn mở miệng, Lý Hiên khoát tay, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống. Sau một lát, trên quán mì ven đường, hai quý công tử khí chất bất phàm thở hổn hển vùi đầu ăn mì, trở thành một cảnh đẹp khác trên đường phố. Liễu Như Ý ôm một khúc vải từ trong hàng vải đi ra liền nhìn thấy tình cảnh này.