Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 316 : Biết đại từ đại bi thiên diệp chưởng không?
Lý Dịch vô cùng xấu hổ, nghĩ Lý Hiên không biết chữ Phạn nên tùy tiện đọc vài câu “Tâm Kinh” hắn quen thuộc nhất để lừa bịp.
“Tâm Kinh” được xem như một trong những kinh văn Phật giáo được lưu truyền phổ biến nhất hậu thế, nhất là câu “sắc chính là không, không chính là sắc” thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình, cho dù không phải tín đồ Phật giáo cũng có thể thuận miệng nói ra.
Nói ra rồi thì xấu hổ.
Bị lão hòa thượng nói toạc ra, nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Lý Hiên, trong lúc nhất thời Lý Dịch không xuống đài được.
- Ta nghe “Một thuở nọ, Đức Phật trong vườn Chi Thọ, Cấp Cô Độc tại Xá Vệ quốc, cùng với 1250 vị đại khất sĩ…”
Lý Dịch gượng cười hai tiếng, nói:
- Thì ra là “Kim Cương Kinh”, xin lỗi, lúc nãy nhìn lầm....
Lý Hiên không tin, hai câu kinh văn khác nhau quá lớn, sao có thể nhìn lầm được?
Có ai nhìn “Thước Kiều Tiên” thành “Thủy Điệu Ca Đầu” không? Phàm là người biết chữ sẽ không xảy ra chuyện dở khóc dở cười như thế.
- Ta nghe như vậy: Một thuở nọ, Đức Phật trong vườn Chi Thọ, Cấp Cô Độc tại Xá Vệ quốc...
Đuôi lông mày lão hòa thượng nhúc nhích một cái, nghiêm nghị nhìn Lý Dịch:
- Chẳng lẽ “Kim Cương Kinh” mà Cưu Ma La Thập cao tăng nhà Hậu Tần biên dịch và chú giải? Tương truyền bản dịch này được chúng cao tăng lúc bấy giờ công nhận, lưu truyền rất rộng, cuối cùng lại thất truyền khi nhà Hậu Tần diệt vong, tiểu thí chủ biết được từ đâu?
Rất rõ ràng, những gì Lý Dịch vừa nói cũng không phải nội dung viết trên tường, bầu không khí trong phòng lại lâm vào xấu hổ.
Lý Dịch quyết định ngậm miệng, lão hòa thượng này nhất định đang trả thù vừa rồi mình lừa gạt lão. Ai cũng nói người xuất gia lục căn thanh tịnh, vô sân vô nộ, toàn bộ đều là con mẹ nó…giả dối… chưa thấy hòa thượng nào thù dai như thế.
- Anh Tài, về nhà thôi.
Lý Dịch quay đầu nói với bé mập, nhanh chân ra khỏi phòng.
- Tiểu thí chủ dừng bước.
Lão hòa thượng tiến lên một bước cản trước mặt hắn.
Lấy trinh độ của Lý Dịch căn bản không thấy rõ lão đã làm gì, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một cái đầu sáng bóng xuất hiện trước mắt.
Lý Dịch thầm giật mình, nghĩ bước chân của lão hòa thượng này không phải thuộc Thiếu Lâm, chẳng lẽ gián điệp của Tiêu Dao phái? Cái chiêu Lăng Ba Vi Bộ này đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Cao thủ, Lý Dịch xác định, lão hòa thượng này nhất định là cao thủ. Song hắn cũng không lo lắng mấy, bửi vì dưới sự dẫn dắt của một hạ nhân Lý gia, Liễu Nhị tiểu thư đang đi về hướng này.
- Không biết đại sư còn có chuyện gì?
Đang trong địa bàn của người ta vẫn nên khách khí một chút, dù Liễu Nhị tiểu thư đánh bại lão hòa thượng, người ta bày ra Thập Bát La Hán Trận, Kim Cương Phục Ma trận gì đó, một mình Như Ý cũng không ứng phó được.
Lão hòa thượng lại nở nụ cười hiền lành, hỏi:
- Lão nạp chỉ muốn biết “Bàn Nhược Tâm Kinh” và “Kim Cương kinh” mà tiểu thí chủ đề cập vừa rồi là đọc được từ đâu?
Lý Dịch khẽ nhúc nhích trong lòng, cuối cùng cũng hiểu tại sao lão hòa thượng lại có cử động lạ.
Nhìn chung, mặc dù lịch sử của thế giới này không khác biệt quá lớn, nhưng rất nhiều đoạn lịch sử vẫn có sự bất đồng rõ rệt.
Huyền Trang đại sư, vị cao tăng của tiền triều ngàn dặm xa xôi đưa Đại Thừa Phật pháp từ Thiên Trúc về nhưng chưa kịp phiên dịch thành Hán văn đã quy thiên, rất nhiều tác phẩm Phật giáo kinh điển đều chỉ có thể tồn tại dưới lấy hình thức chữ Phạn.
Mà Thiên Trúc quốc bị nhanh chóng tiêu diệt, những người hiểu được chữ Phạn càng ngày càng ít đi, cao tăng thông hiểu Phạn văn thì càng như vảy rồng lông phượng, vài chục năm nay không có một vị đại năng có thể phiên dịch những kinh văn này, cản trở cực lớn cho việc truyền bá giáo lí.
Chắc phật pháp của lão hòa thượng đã đến cảnh giới cao thâm nhất định, chỉ nghe vài câu kinh văn đã phát hiện ra chỗ khác biệt, chắc đang nghĩ có cao tăng nào phiên dịch ra những kinh văn này.
- Làm sao?
Liễu Như Ý đi tới, sau khi liếc mắt nhìn lão hòa thượng một cái thì đứng bên cạnh Lý Dịch, nghiêng đầu hỏi.
Trên mặt lão hòa thượng vẫn mang theo nụ cười hiền lành như cũ, nhưng khi ánh mắt đảo qua Liễu Như Ý thì dừng lại một khắc.
- Không có gì đâu.
Lý Dịch cho nàng một ánh mắt an tâm.
Nếu lão hòa thượng không có ác ý, không có ý định vận dụng Thập Bát Đồng Nhân Trận và Kim Cương Phục Ma trận thì không cần cảnh giác, hắn nhìn lão hòa thượng, cười nói.
- Việc này, nói rất dài dòng.....
- Đó là vào mùa đông mười mấy năm trước, ta chỉ nhớ rõ năm ấy mùa đông rất lạnh, gió bắc lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời. Vào một buổi sáng sớm, ta mở cửa ra, phát hiện có một lão hòa thượng quần áo mong mãnh ngã xuống trước cửa nhà....
Có lẽ do khí hậu biến đổi, mười mấy năm trước, mùa đông Khánh An phủ lạnh hơn bây giờ nhiều, hàng năm đều sẽ hạ một trận tuyết lớn, gió bắc lạnh buốt, tuyết lớn ngập núi, thật trùng hợp làm sao, cửa nhà Lý Dịch năm nay có một danh y ẩn thế tới, sang năm thì là một cao tăng Phật môn, năm sau nữa có lẽ sẽ có một vị lão đạo gì đó....
Tóm lại, dưới sự thống trị của Hoàng đế thân thích của Lý Hiên, Cảnh Quốc một ngày không sống dễ chịu được là bao, nhất là vào mùa đông khó khăn ----- may tại thời đại này, thứ con người không thiếu nhất chính lòng nhiệt tình, mỗi khi phát hiện có một lão nhân ngồi trước cửa, đều sẽ tốt bụng đỡ về, một bát canh nóng, một chiếc giường chăn bông là có thể cứu được một ông cụ gần đất xa trời.
Bởi vì có một người nghe tốt nhất thế giới nên Lý Dịch mới thao thao bất tuyệt. Lấy bản lĩnh kể chuyện của Lý Dịch hôm nay, nếu kể chuyện trong Câu Lan viện, những người kể chuyện kia chỉ có thể đi uống gió tây bắc.
Lý Hiên nghe say sưa ngon lành, vô cùng ước ao với vận may tùy tiện nhặt được một vị cao tăng trước cửa nhà của Lý Dịch. Đại môn Vương phủ hùng vĩ khí phái hơn mà, tại sao chưa từng có ai ngã trước cửa thế ta? Nhất định do mấy tên cẩu nô tài kia, chờ lần này trở về phải chỉnh đốn hạ nhân trong phủ cho tốt.
- Thì ra những kinh văn này người đều nhìn thấy trên cuốn kinh thư mà lão… vị cao tăng trước khi đi để lại.
Lý Hiên bừng tỉnh đại ngộ, hỏi:
- Kinh thư từ cao tăng đều có giá trị phi phàm, vậy cuốn kinh thư kia bây giờ đang ở đâu?
Lý Dịch sờ mũi, nói:
- Có một lần khi đang đọc sách trong nhà xí, phát hiện giấy chùi hết rồi, thấy trang giấy cuốn kinh thư kia cũng mềm mại, sau đó thì....
Lý Hiên trợn mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin.
Nhìn dáng vẻ của Đàn Ấn đại sư thì cuốn kinh thư kia nhất định không tầm thường, rất có thể xuất phát từ tay của vị cao tăng đương thời, vô cùng trân quý, giá trị càng không cách nào đánh giá ------ Một bảo bối như vậy, có người dùng nó để lau...
Nụ cười trên mặt lão hòa thượng cứng đờ, chòm râu không nhịn được run rẩy, khuôn mặt xuất hiện một vòng ửng đỏ, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Như nhận ra được sự nguy hiểm, Liễu Như Ý nhíu mày, nhích lại gần Lý Dịch.
- A di đà phật....
Một lát sau, hô hấp của lão hòa dần dần vững vàng, niệm một câu phật hiệu, lúc này mới hỏi.
- Không biết tiểu thí chủ có nhớ nội dung trong kinh văn không?
- Đương nhiên rồi, ta nhờ cuốn kinh thư kia mà biết chữ đấy, đã học hết kinh văn trong đó.
Lý Dịch dùng kinh nghiệm của mình nghiệm chứng lời đồn người xuất gia lục căn thanh tịnh, vô hỉ vô nộ đều dối trá. Lão hòa thượng này hiển nhiên cũng là nhân vật cấp cao tăng, vừa rồi ngay cả tròng mắt cũng đỏ cả lên, nếu hắn chèn câu không nhớ, sợ rằng một khắc sau sẽ có mười tám hòa thượng cầm gậy, toàn thân kim quang lóng lánh nhảy ra.
- Quyển kinh văn đấy cực kì trọng yếu đối với nhà Phật, lão nạp có một yêu cầu quá đáng, tiểu thí chủ có thể sao chép kinh văn ấy ra không, sau này Phật môn ra tất có hậu báo, cũng là thực hiện công đức, sẽ được Phật Tổ phù hộ.
Nếp nhăn trên mặt lão hòa thượng đều bày ra hết, trong con mắt đục ngầu tràn đầy ý cười, càng giống một vị cao tăng đắc đạo hơn.
- Một cái nhấc tay mà thôi, đại sư nói quá lời.
Lý Dịch cười cười, khí độ phi phàm.
Chỉ dăm ba câu, không khí khẩn trương đã tan biến, trở nên vô cùng hài hòa.
Chép kinh văn không phải chỉ một lát là xong, không tốn mấy ngày thì viết không hết, Lý Dịch đương nhiên sẽ không cứ ở mãi trong Hàn Sơn tự. Sau khi hẹn với lão hòa thượng bảy ngày sau Hàn Sơn tự sẽ phái người xuống núi thu hồi kinh thư Lý Dịch chép thì có hạ Lý gia đến báo nhóm lão phu nhân đang đợi dưới núi.
Lão hòa thượng tự mình tiễn mấy người ra cửa chùa, nhất thời để vô số người sợ hãi thán phục, thầm suy đoán những người kia rốt cuộc có thân phận gì mà Đàn Ấn đại sư phải tự mình đưa tiễn, phải biết rằng lần trước Ngụy Vương điện hạ đến còn không được đãi ngộ tốt đến mức này...
Trên đường đi, biểu cảm của Liễu Nhị tiểu thư có chút không đúng, lúc sắp lên xe ngựa thì quay đầu nhìn lão hòa thượng một cái.
- Vị đại sư này, ngươi biết Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Chưởng không?
Lão hòa thượng kinh ngạc, sau đó lắc đầu.
- La Hán Quyền thì sao?
Lão hòa thượng lại lắc đầu.
- Kim Cương Chưởng?
- Dịch Cân Kinh?
- Bảy mươi hai tuyệt kỹ đều không biết, đại sư kiểu gì vậy…
Liễu Nhị tiểu thư bĩu môi, sau khi lẩm bẩm một câu thì chui vào trong xe ngựa.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
6 chương
60 chương
48 chương
130 chương
45 chương
70 chương