Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 315 : Bàn nhược tâm kinh
Trong Hàn Sơn tự, một sương phòng hậu viện.
- Á, nhẹ chút, đau, đau...
Hạ nhân Lý gia dùng rượu thuốc mà hòa thượng trong chùa đưa tới bôi lên vùng bầm tím trên mặt bé mập, bé mập vừa rồi tình nguyện bị đánh cũng không chịu cúi đầu bây giờ đang không ngừng hít hà, đau đớn la liên tục.
Cho đến khi tiểu cô nương bên cạnh nhét bánh bao vào miệng nó, sương phòng rốt cục mới yên lặng.
- Sao ngươi đến kinh thành, ngươi thật sự có một đệ đệ ở đây?
Trong đầu Lý Hiên đầy dấu chấm hỏi nhìn Lý Dịch, chờ hắn giải thích.
Đâu chỉ có một đệ đệ, nào tiểu cô đại di nhà cách vách đều có, muốn giải thích đầu đuôi cho Lý Hiên thì phải nói về ân oán tình cừu đời trước.
- Tất cả đều không quan trọng, quan trọng là... ta đã ở kinh thành.
Lý Dịch khoát tay áo, thật sự không muốn rêu rao mấy chuyện lộn xộn này.
Nhấp một ngụm trà, Lý Dịch nhìn Lý Hiên một cái, nói.
- Ngược lại là ngươi kìa, không phải đến kinh thành để thành hôn à, sao không tiếp tục luận thiền với lão hòa thượng, không giống phong cách của ngươi chút nào. Chẳng lẽ thành thân xong, vui đến quên cả trời cả đất, tính cách cũng thay đổi.
Nếu Lý Dịch không nhớ lầm, ngoài một số tình huống đặc biệt, không được Hoàng đế cho phép, Vương gia không thể ở lại kinh đô thời gian dài. Lúc hắn ra khỏi Khánh An phủ thì Ninh Vương cũng đã về, thế mà Lý Hiên vẫn còn ở đây, xem ra không có ý muốn đi.
Lý Hiên phiền muộn nói.
- Hoàng bá bá nói, đất phong của phụ vương sớm muộn gì cũng phải đưa cho ta quản lý nên để ta ở lại kinh thành, đi theo đủ thứ quan lại trên triều học mỗi thứ một ít, sợ rằng không thể rời kinh thành ngay được.
Lý Dịch thần nghĩ tay Hoàng đế đúng dài, những chuyện này mà còn muốn quan tâm, lấy tình trạng cơ thể của lão, muốn sống thọ rồi chết già thì chỉ có thể xem vận may thế nào.
Nghĩ đến đây, thấy Lý Hiên luận thiền với lão hòa thượng cũng chẳng có gì lạ.
Lấy tính cách hắn thì làm một Vương gia nhàn tản tuyệt đối thích hợp hơn, làm nghiên cứu khoa học thì lại càng hợp lí, song, muốn hắn quản lý dù một phủ châu hay thậm chí cả một huyện, có lẽ đây sẽ là chuyện tốt đối với bách tính, nhưng chính hắn lại chắc chắn sẽ ngâm câu “Tóc dài trắng quá ba nghìn trượng, sầu đeo đuổi mãi chẳng phôi pha”, buồn bực sầu não mà chết...
Lý Hiên không tiếp tục gặng hỏi vì sao Lý Dịch lại xuất hiện ở kinh thành nữa, nếu hắn muốn biết, căn bản không cần tốn công. Nhưng đúng như Lý Dịch nói, những thứ này không quan trọng, quan trọng là đã ở đây, những ngày sau này sẽ không buồn chán nữa.
Bỗng nghĩ đến một chuyện trọng yếu, Lý Dịch quay đầu nhìn Lý Hiên, nghiêm túc nói:
- Đúng rồi, tin tức ta đến kinh thành, ngàn vạn lần đừng nói cho Minh Châu.
- Tại sao?
Lý Hiên nghi hoặc, Minh Châu cũng đang rất nhàm chán trong cung, thật ra hôm nay hắn định vào cung, nếu biết Lý Dịch đến kinh thành, chắc hẳn nàng sẽ rất vui.
Nguyên nhân đương nhiên là nếu công chúa điện hạ hay tin hắn đến kinh thành, chắc chắn sẽ tìm mọi cách giữ hắn lại. Mà Lý Dịch chỉ xem chuyến đi này như một chuyến lữ hành, không muốn ở đây cả đời.
Mới rời nhà mấy ngày, hắn đã hơi nhớ Như Nghi và Tiểu Hoàn....
Thậm chí trên đường nhìn thấy hán tử cường tráng, vẻ mặt Lão Phương không tự chủ được nổi lên kìa.
Đây là bệnh, chỉ có về nhà mới khỏi hẳn.
Lý Dịch thở dài nói.
- Nói thật vậy, ta chỉ dừng lại mấy ngày ở kinh thành, mấy ngày nữa sẽ về Khánh An phủ.
Tuy đến kinh thành mà không chào hỏi nàng thì có chút không ổn nhưng châm chước rất lâu, Lý Dịch cảm thấy không gặp nhau tốt hơn.
Cảm giác sinh tử vận mệnh đều bị người khác nắm giữ đối với Lý Dịch có linh hồn đến từ thế kỷ 21 mà nói, rất không quen.
Thật không may, sống trong một vương triều phong kiến như Cảnh quốc, hoàng thất có quyền lực đấy.
Nếu không thực sự cần thiết, hắn không muốn có dính dáng gì đến người của hoàng thất, Lý Hiên đã là ngoại lệ, nếu dính dáng sâu hơn với công chúa, Lý Dịch lo lắng tháng ngày an tâm nằm phơi nắng trong sân sẽ một đi không trở lại.
Đương nhiên, nếu nàng vẫn còn là Minh Châu bộ đầu bất kính với thượng quan, hắn hết sức vui lòng tiếp nhận.
- Nhanh thế cơ à?
Trên mặt Lý Hiên lộ vẻ thất vọng, không còn vẻ phấn khởi vui vẻ như vừa rồi.
Bé mập được bôi thuốc xong thì lại tưng tưng lần nữa, lần đầu tiên dương oai được khi đối đầu với oan gia, mặc dù bị một vài vết thương nhỏ nhưng cũng không che giấu được sự kích động trong lòng, cầm đồ ăn vặt trong tay chạy vòng vòng trong phòng. Bỗng nhiên nhìn vách tường bốn phía trong gian phòng, con ngươi chuyển mấy vòng, chạy đến trước mặt Lý Dịch, chỉ các ký tự kì quái trên vách tường hỏi.
- Đại ca, trên tường viết gì thế?
Tuy Lý Dịch không lớn lên tại kinh thành nhưng vẫn còn dòng chính đời ba của Lý gia, tiểu mập mạp gọi hắn là đại ca rất bình thường.
Trải qua sự việc vừa rồi, bé mập tràn đầy hảo cảm đối với vị đại ca chỉ gặp hai lần. Đương nhiên, nó càng chờ mong đại ca sẽ dạy mình vài chiêu, đến lúc đó chạy đi đánh nhau với bọn Trần Tiểu Thiên, tung chân đá bay, chỉ nghĩ thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Hì hì, ca ca đọc sách mà không dụng tâm, không biết chữ...
Tiểu cô nương lanh lợi chạy tới, cười hì hì nói.
Tiểu cô nương cũng là tộc nhân Lý gia, là nữ nhi do một thiếp thất của tam thúc sinh ra, muội muội cùng cha khác mẹ với bé mập Lý Anh Tài. Có lẽ vì tuổi quá nhỏ mà tiểu cô nương có chút sợ người lạ, trốn sau bé mập chớp chớp mắt tò mò nhìn Lý Dịch.
Bé mập nghe vậy thì xấu hổ đỏ bừng mặt, tuy nó quả thật không chăm chú đọc sách, nhưng vẫn biết được mấy chữ, trên tường viết xiêu xiêu vẹo vẹo không giống trong sách vở, sao nó nhận ra được?
- Đó là chữ Phạn, đệ không nhận ra được cũng bình thường.
Lý Dịch cười nói.
- Không ngờ ngươi biết chữ Phạn?
Lý Hiên ngạc nhiên nhìn hắn.
Bé mập mạp không biết chữ Phạn là chuyện rất bình thường, Lý Dịch từ nhỏ lớn lên tại Khánh An phủ, thường thì cũng không biết mới đúng.
Lý Dịch lại lần nữa xác định khi còn bé đi học con hàng này khẳng định chỉ lo ngủ gà ngủ gật, nơi này là chùa miếu, Phật giáo bắt nguồn từ Ấn Độ cổ đại, tuy bánh xe lịch sử đi chệch nhưng không chênh lệch gì mốc thời gian tại thế giới này. Các kinh văn ra đời sớm nhất đều được viết bằng chữ Phạn, khi phiên dịch sang đây mới có dáng vẻ như bây giờ.
Lý Dịch từng cẩn thận nghiên cứu lịch sử. Giai đoạn đầu tiền triều đích xác có một nhà sư tên Huyền Trang đã đến Thiên Trúc quốc, thu hồi vô số kinh thư. Chỉ là khác với thế giới thực, sau khi Huyền Trang về nước, còn chưa kịp phiên dịch kinh văn thì nhà Đường đã chia năm xẻ bảy, Huyền Trang cũng bệnh nặng bỏ mình. Vị đại cao tăng ấy vẫn lạc sớm, thế nên cho tới bây giờ những kinh văn kia chưa được phiên dịch hoàn toàn.
Nơi này là chùa miếu, những văn tự cổ quái viết trên tường trừ chữ Phạn ra còn có thể là chữ gì?
- Có biết một hai...
Lý Dịch mặt không đỏ tim không đập, vô cùng khiêm tốn nói.
Hắn đương nhiên không hiểu chữ Phạn, mặc dù trong thư viện có điển tịch Phật giáo, thậm chí có cả từ điển tiếng Phạn, nhưng hắn cảm thấy học thứ này cũng vô dụng, hơn nữa lại không phải loại ngôn ngữ chỉ cần nhận mặt chữ là có thể học, không cần thiết phải tốn nhiều công sức.
- Trên tường viết gì?
Lý Hiên nhìn hắn, mặt không tin hỏi.
Biết làm thơ làm từ, hiểu được rất nhiều tri thức hắn không biết thì thôi đi, ngay cả chữ viết trên trời như chữ Phạn mà cũng hiểu, giữa người và người sao có sự chênh lệch quá lớn như thế, làm tâm hắn lần nữa nhận vạn điểm thương tổn.
- Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bàn Nhược Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn. Nầy Xá Lợi Tử, sắc tất thị không, không tất thị sắc, sắc chính là không, không chính là sắc, thọ tưởng hành thức cũng đều như thế....
Lý Dịch thuận miệng nói.
- Đây là “Bàn Nhược Ba La Mật Ða Tâm Kinh” của Phật môn, nói về Bồ Tát…
Thấy đại ca ngay cả mấy chữ xiên xiên vẹo vẹo này cũng biết, hai mắt bé mập tỏa ra ánh sáng.
Mặt Lý Hiên cũng lộ vẻ ngoài ý muốn, tuy hắn không biết chữ Phạn, nhưng những kì sự mà Lý Dịch nói, nào là Bàn Nhược Ba La Mật, Xá Lợi Tử, còn gì mà sắc tất thị không, nghe qua rất chuyên nghiệp, với lòng tin dành cho Lý Dịch, Lý Hiên sẽ không hoài nghi hắn đang nói dối.
- Tiểu thí chủ quả nhiên học rộng. Bàn Nhược Tâm Kinh mà Huyền Trang đại sư tiền triều thông dịch mới chỉ hoàn thành một nửa thì đã đi về miền cực lạc, nửa bộ tâm kinh đến nay vẫn còn trong Tàng Kinh các tại Hàn Sơn tự ta, vẫn không lưu truyền ra ngoài, không biết tiểu thí chủ tiếp xúc từ đâu?
Một lão hòa thượng đi từ ngoài vào, cười hỏi.
- Đàn Ấn đại sư, chẳng lẽ những chữ Phạn trên tường thật sự là tâm kinh gì đó?
Lý Hiên đi qua, nửa tin nửa ngờ nhìn lão hòa thượng hỏi.
Lão hòa thượng vuốt râu cười, lắc đầu.
- Đó là “Kim Cương Kinh”.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
6 chương
60 chương
48 chương
130 chương
45 chương
70 chương