Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 314 : Lý dịch, khánh an phủ!
- Thơ...
Thấy Trầm Chiếu mở miệng, Trần Lập Thành vừa định tán thưởng một câu “Thơ hay!”, nhưng từ “Thơ” vừa ra khỏi miệng thì chợt nhận ra có gì đó không đúng, hắn nhìn chằm chằm Trầm Chiếu, có chút không hiểu hỏi lại.
- Huynh... mới nói gì vậy?
Trầm Chiếu thở dài, nhìn Trần Lập Thành nói.
- Trần huynh, tin ta đi, nếu các ngươi lựa chọn đấu võ thì phần thắng sẽ cao hơn chút đấy.
- Trầm huynh, bây giờ không phải lúc để đùa giỡn.
Trần Lập Thành ngẩng đầu, nheo mắt.
Biểu hiện của Trầm Chiếu rất không bình thường, tuy vì xuất thân mà trong lòng Trần Lập Thành không quá coi trọng hắn, nhưng không thể không thừa nhận hắn rất có tài thơ văn, xuất khẩu thành thơ đối với hắn mà nói cũng không phải việc khó.
Trầm Chiếu muốn bấu víu Trần gia sẽ không vì những chuyện này mà đắc tội Trần Lập Thành. Trên thực tế, mới đầu Trầm Chiếu cũng không có ý từ chối, cho đến khi vừa rồi...
Ánh mắt của Trần Lập Thành lập tức nhìn về phía người thanh niên đối diện.
- Có chuyện gì sao, Trầm Chiếu làm sao vậy?
Trên mặt mấy người phía sau Trần Lập Thành đều hiện ra vẻ nghi hoặc, có chút không đoán ra được ý của Trầm Chiếu.
Còn những người xung quanh thì càng rối rắm.
- Lý huynh, đã lâu không gặp.
Trầm Chiếu ngẩng đầu, chắp tay với Lý Dịch.
Chẳng biết tại sao, khi lần thứ hai nhìn thấy người đã thay đổi vận mệnh mình, trong lòng hắn lại không có chút gợn sóng, không ngờ thế mà chẳng có một tia hận ý. Tại kinh thành, mấy ngày nay hắn cũng thường xuyên hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra trong quá khứ, không còn lòng kiêu ngạo của trước kia. Dáng vẻ tuổi trẻ khinh cuồng, cậy tài khinh người lúc ấy bây giờ xem lại chỉ như chuyện tiếu lâm.
Người trẻ tuổi kia dùng một cái tát vang dội đánh tỉnh hắn, cho hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, triệt để đánh nát thói kiêu căng ngạo mạn đáng thương của hắn, trái lại giúp hắn lắng đọng được một vài thứ mà từ trước đến nay hắn chưa từng cảm nhận được.
- Trầm huynh, đã lâu không gặp.
Có thể ở nơi đây nhìn thấy cố nhân quen biết tại Khánh An phủ, trong lòng Lý Dịch cũng có mấy phần ngoài ý muốn, chắp tay đáp.
Tuy nói giữa hai người từng xảy ra xung đột nhưng cũng không phải thâm cừu đại hận khắc cốt ghi tâm, có thể gặp lại tại kinh thành xa xôi, rất không dễ dàng.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất để Lý Dịch không có thù hận gì với Tầm Chiếu chính là vì lúc ấy mình chiếm tiện nghi....
Lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy Trầm Chiếu trước mắt hình như có chút khác lúc trước.
- Thì ra họ biết nhau.
Mọi người mới chợt hiểu, thảo nào Trầm Chiếu không bằng lòng ra mặt cho Trần Lập Thành. Nếu vị công tử này là người quen cũ của hắn, thì không nở ra tay được.
Trần Lập Thành có chút không nhịn được, không khỏi sinh ra mấy phần oán hận với Trầm Chiếu, cười khẩy.
- Chẳng lẽ Trầm Chiếu ngươi cảm thấy, thiếu ngươi, chúng ta không làm thơ được?
Lần này, ngay cả hai từ “Trầm huynh” cũng không gọi.
Trầm Chiếu cười cười, nói.
- Trầm mỗ tự biết khả năng làm thơ của mình chênh lệch với Lý huynh rất xa, sẽ không đi bêu xấu. Trần huynh và chư vị huynh đài đều là tài tử nỏi tiếng kinh thành, tài hoa hơn người, đương nhiên không cần Trầm mỗ.
Hắn nghe ra ý trong lời Trần Lập Thành, sợ rằnd sau hôm nay, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình. Có điều những thứ này đều không quan trọng, mấy ngày nay chỉ nghĩ đến việc trèo lên người khác, trong lòng cảm giác như có gì đó nghẹn ứ, nhưng khi vừa nói câu ấy ra, bỗng nhiên cảm nhận được sự thoải mái đã phai mờ lâu nay.
Trần Lập Thành tự phụ đến thế nào cũng không tự phụ đến nỗi cho rằng mình làm thơ văn giỏi hơn Trầm Chiếu, chỉ nghĩ vừa rồi Trầm Chiếu khiêm tốn. Hắn không sánh bằng Trầm Chiếu, chẳng lẽ kém hơn một tiểu tử vô danh?
- Các ngươi đã nghĩ xong chưa, nếu thực sự không làm ra thi từ được, vậy mau nhận thua đi.
Trần Lập Thành hừ lạnh, không để tâm đến Trầm Chiếu nữa, nhìn Lý Dịch hỏi.
- Làm thi từ cái gì, về nhà nằm mơ đi.
Bị ép chép thơ, Lý Dịch đã trải qua không ít lầm, mất đi hứng thú từ lâu. Hắn khoát tay nói:
- Đã lớn hết rồi mà cả ngày cứ đấu đá, không có ý nghĩa, đừng ấu trĩ như thế....
- Đi thôi....
Vỗ đầu bé mập, Lý Dịch xoay người rời đi.
Bé mập vội vàng kéo tay tiểu cô nương, chạy chậm đuổi theo.
- Đại ca, chờ đệ chút....quầy hàng phía trước có bán bánh bao, huynh đợi chút!
Trần Lập Thành ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trên mặt lúc xanh lúc trắng, trong lồng ngực có một bầu máu nóng bốc lên không thôi.
Cứ thế mà đi…?
Coi như muốn đi cũng phải nói xin lỗi xong rồi cắt đứt chân mấy tên nô tài kia mới được!
- Các ngươi đứng lại!
Trần Lập Thành cao giọng quát, đang định đuổi theo, chỉ thấy người thanh niên đang đi bỗng quay đầu lại, lộ ra hai hàng răng trắng, cười nói.
- Còn bám theo nữa, chân các ngươi cũng gãy luôn đấy!
Mắng mỏ, Lý Hiên cười to hai tiếng, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại đoàn người đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Những người đứng xung quanh muốn xem náo nhiệt có chút thất vọng, còn tưởng sẽ có một trận đấu văn đặc sắc, ra được hai bài thi từ tuyệt hảo.
Có điều nghĩ kĩ lại cũng đúng, đã biết mình không phải đối thủ của những tài tử như Trần Lập Thành, nếu văn đấu thật thì xem như tự rước nhục, chi bằng vô lại thối lui cho xong.
- Nực cười!
Trên mặt Trần Lập Thành không còn chút nho nhã, mắt sắp phun ra lửa.
- Tra, phải điều tra lai lịch của hai gia hỏa này!
Bị vả một cú cay đắng, nếu không thể rửa nhục, sợ rằng trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn buồn bực không chịu nổi.
- Lập Thành huynh tức giận thế làm gì, chẳng qua cũng chỉ là hai con chuột nhắt nhát gan, đến dũng khí đấu văn cũng không có, xem ra chỉ là hạng ngực không dính vết mực, làm thơ cũng không được... Chỉ là hai bao cỏ, sau ngày hôm nay, trong hội những người đọc sách tại kinh thành chắc chắn không có đất cho họ dung thân.
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Lục huynh nói có lý!
.....
.....
Người bên cạnh Trần Lập Thành mở lời an ủi, những người còn lại đều lộ ra vẻ khinh bỉ, lên tiếng phụ họa.
Về phần người vây xem, tuy cảm thấy tài tử như Trần Lập Thành đưa ra đề nghị đấu văn trước vốn có chút không công bằng, nhưng hai vị công tử kia thì không có dũng khí ứng chiến, tuy sáng suốt lại không có chút cốt khí của người đọc sách.
- Ha ha, ngực không dính mực, bao cỏ....
Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng cười to.
Tiếng cười vô cùng chói tai, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
- Là Trầm Chiếu.....
Khi phát hiện người phát ra tiếng cười, tất cả đều sững sờ.
- Ngươi cười cái gì?
Trần Lập Thành hung dữ trừng hắn, hỏi.
Trầm Chiếu ôm bụng, cười thở không ra hơi, chỉ vào Trần Lập Thành nói.
- Trần.... Trần huynh à, cây quạt... cây quạt bên hông ngươi, có thể cho ta mượn xem không?
Nhìn bộ dạng này của Trầm Chiếu, Trần Lập Thành kinh hãi, lúc này còn đòi xem quạt, đừng nói Trầm Chiếu này bị điên nghe?
Nghe nói những người điên, chuyện gì cũng có thể làm được, nếu không dựa theo lời hắn mà làm, ai biết hắn sẽ gây ra chuyện gì. Trên mặt Trần Lập Thành hiện ra một tia sợ hãi, nhanh chóng đưa cây quạt bên hông ra.
Soạt!
Trầm Chiếu trải rộng quạt ra, cười nói.
- Viết bài thơ “Thủy Điệu Ca Đầu” này lên trên mặt quạt, xem ra Trần huynh rất thích nó?
Trần Lập Thành lùi ra sau, thầm nghĩ mình thích bài “Thủy Điệu Ca Đầu” này thì liên quan gì đến Trầm Chiếu?
Trầm Chiếu ngưng cười, ánh mắt cổ quái nhìn tên tài tử mới vừa nói “Ngực không vết mực”, “bao cỏ”.
- Đợi được khi nào Lục huynh viết ra được bài thơ từ hay hơn bài “Thủy Điệu Ca Đầu” này rồi hẵng đi nói người khác “Ngực không vết mực”!
Trầm Chiếu trả cây quạt nọ cho Trần Lập Thành, cười to:
- Trần huynh cũng không cần đi điều tra hắn nữa, cái người bị gọi là bao cỏ, ngực không vết mực đó chính là -- Lý Dịch, Khánh An phủ!
Thấy Trần Lập Thành và mấy tên tài tử biến sắc, Trầm Chiếu chỉ cảm thấy trong lòng hả hê, cười to vài tiếng, quay người rời đi.
Lý Dịch, Khánh An phủ.
Tuy không biết tướng mạo, nhưng cái tên này không hề xa lạ đối với các tài tử giai nhân kinh thành.
Gương mặt dưới mạn che đầy vẻ kinh hãi, môi anh đào khẽ nhếch lên, nàng lấy chiếc quạt tròn trong ngực ra xem, nơi đó có bài “Thước Kiều Tiên” của hắn do tự mình thêu.
Trên thế giới này, cách để rạng danh tốt nhất không ngoài việc viết được thi từ hay.
Dù thi từ xuất hiện ở đâu, cuối cùng sẽ được người đọc sách toàn Cảnh quốc biết đến, truyền lưu thiên thu muôn đời.
- Làm sao có thể, làm sao có thể....
Đầu óc Trần Lập Thành trống rỗng, lẩm bẩm.
Vị tài tử họ Lục kia thì đỏ bừng mặt, ước gì tìm được một cái lỗ chui vào.
Những người vây xem đều kinh ngạc, mấy bài thi từ bất giác hiện lên trong đầu họ.
Bên dưới mạn che, mặt các thiên kim tiểu thư đỏ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lối ra rừng mai.
Lúc này, không có ai cho rằng người đã rời đi ấy không đánh mà lui nữa.
Vì không cần thiết....
Hắn nói rất đúng, đấu thi từ với vị tài tử đã viết ra “Thủy Điệu Ca Đầu” cùng với “Thước Tiên Kiều”, Trần Lập Thành quả thực vừa ngu xuẩn vừa ấu trĩ.
Vừa rồi Trầm Chiếu có phải khiêm tốn đâu, rõ ràng là lới nói thật, Trần Lập Thành thì sao, tài tử Cảnh quốc thì thế nào, họ có thể khiến nữ tử khắp thiên hạ khẽ ngâm nga “Nếu hai tình có dài lâu, Há sẽ cần sớm sớm chiều chiều”, ngồi trong khuê phòng dùng kim khâu thêu thi từ của họ lên khăn?
Bọn họ không thể!
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Lập Thành lập tức trở nên quái lạ.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
6 chương
60 chương
48 chương
130 chương
45 chương
70 chương