Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 313 : Các người vẫn nên đấu võ đi

Tục ngữ nói, tú tài gặp quân binh, có lý cũng nói không được, hiện tại Trần Lập Thành cũng có cảm giác như thế. Người trước mắt nhìn rất nhã nhặn, rõ ràng là người đọc sách nhưng lại không chịu dựa theo quy củ của người đọc sách. Hắn quyết tâm muốn đấu võ không muốn đấu văn, hộ vệ của đối phương rõ ràng là cao thủ ngàn chọn vạn chọn, coi như chỉ có hai người thì đám bọn họ cũng không thể nào là đối thủ. Ngu ngốc mới đồng ý đấu võ. Lý Hiên cau mày, tỏ vẻ gấp gáp, có chút không kiên nhẫn nói. - Thôi thôi, ngươi nói đấu văn thì đấu văn, thể lệ thế nào? Thấy người đối diện bắt đầu giảng đạo lý, Trần Lập Thành vui vẻ lên tiếng. - Rất đơn giản, lúc này đang mùa hoa mai đua nở, chúng ta đang trong rừng mai, nếu không ngại thì lấy hoa mai làm đề tài, ngâm một bài thơ, để chư vị ở đây bình phán cao thấp. Nói xong, hắn nhỏ giọng nói với người bên cạnh. - Mau đi mời Trầm công tử đến đây. - Đến lượt ngươi. Lý Hiên khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Lý Dịch, lần nữa bày ra dáng vẻ xem kịch vui. Bóng cao su đá một vòng rồi lại quay về chỗ Lý Dịch. - Không đấu văn cũng được…. Lý Dịch vẫn tương đối thích lời đề nghị vừa rồi của Lý Hiên, có chuyện gì mà không thể dùng nắm đấm giải quyết? Nếu như không giải quyết được, vậy đấm thêm cái nữa. Nhanh gọn lẹ, không cần dây dưa dài dòng, nếu như Liễu nhị tiểu thư ở đây thì khẳng định đã sớm làm thế. Hắn ở cùng nàng một thời gian dài cho nên cũng khó tránh khỏi việc bị nàng ảnh hưởng. - Ha ha, nếu các ngươi sợ thì cũng có thể nhận thua. Trần Lập Thành cười nói. - Chỉ cần trực tiếp xin lỗi rồi đánh gãy chân của những tên động thủ lúc nãy thì việc này coi như xong, thế nào? Thấy đối phương do dự, Trần Lập Thành càng nhận định phía đối diện chỉ là mấy bao cỏ, tia lo lắng cuối cùng trong lòng không còn. - Ngươi xem, người ta không nguyện ý, thương lượng không được rồi... Lý Hiên có chút cười trên nỗi đau của người khác. Tài tử phủ Khánh An đã bị hắn tai họa mấy lần, mỗi lần nhắc tới tên “Lý Dịch” đều sẽ e ngại, hắn rất vui lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy phát sinh ở Kinh Thành, như vậy mới công bằng. Xung quanh đã bắt đầu có những tiếng bàn tán khe khẽ. - Tên Trần Lập Thành này cũng là tài tử có chút danh tiếng, thế mà lại không biết phân biệt phải trái, hành động vô sỉ, hôm nay thật sự mở mang tầm mắt. - Mấy người bên cạnh hắn đều là tài tử có danh của Kinh Thành, nếu bàn về thi từ thì hai vị công tử kia sao có thể có khả năng hơn được? - Các ngươi nhìn xem, hắn lại còn mời Trầm công tử đến, chẳng lẽ muốn —— Tuy Trầm công tử đến Kinh Thành không lâu nhưng bỗng nhiên nổi tiếng trong tết Nguyên Tiêu, dùng tài năng thơ phú của mình khiến cho đại đa số tài tử tin phục. Nghe nói hắn có ý muốn dây vào Trần gia, xem ra Trần Lập Thành vì giành thắng lợi mà không cần mặt mũi. … Mặc dù phần lớn các vị tài tử, tiểu thư xung quanh đều đứng về phía Lý Dịch và Lý Hiên, nhưng lại không cho rằng hai người có thể giành chiến thắng, hai người vô danh như họ có thể hơn được mấy vị tài tử tài năng xuất chúng kia? Huống chi, còn có đỉnh cấp tài tử Trầm công tử áp trận. - Có đau không? Lý Dịch giúp tiểu mập mạp lau tro bụi trên mặt, hỏi. - Không đau! Mặc dù đau nhe răng trợn mắt, hít hà liên tục, nhưng tiểu mập mạp lại không chịu thừa nhận, vỗ ngực khẳng định. - Tiểu tử này cũng có chút cốt khí. Vừa rồi khi tiểu mập mạp đại phát thần uy, Lý Hiên cũng ở đó, hắn đi tới vỗ vỗ bả vai của cậu nhóc. Nghe thấy người khác tán dương mình, tiểu mập mạp càng ưỡn ngực, nắm tay tiểu cô nương, không khác gì một con gà trống vừa đấu thắng trận. - Trầm huynh đã tới. Cách đó không xa có một vị trẻ tuổi đi tới, Trần Lập Thành cười nghênh đón. Người nam tử trẻ tuổi được xưng Trầm huynh chắp tay một cái, hỏi. - Không biết Trần huynh gọi Trần mỗ tới có chuyện gì? - Xác thực có chuyện muốn làm phiền Trầm huynh. Trần Lập Thành cười nói. - Chúng ta qua bên kia rồi nói. - Ha ha, chúng ta đều là bằng hữu, không cần khách sáo. Nam tử trẻ tuổi cảm thấy bất ngờ, liếc nhìn Trần Lập Thành một chút, cười nói một câu nhưng lại âm thầm lưu lại tâm nhãn. Hắn rất rõ ràng, mặc dù ở bên ngoài hắn xưng huynh gọi đệ với những người này, nhưng đa số đối phương là hào môn ở Kinh Thành, còn hắn chỉ là một tên khách ngoại lai. Thân phận đã chênh lệch, đối phương cũng sẽ không xem hắn như bằng hữu thật sự. Huống chi, tài tử Kinh Đô và tài tử Khánh An từ trước đến nay đều khinh thường nhau, nếu không phải hắn ở Kinh Thành không có bối cảnh muốn mượn uy bọn họ, mà đối phương cũng cần tài năng của hắn thì sẽ không hòa hợp giống như bây giờ. Khi dẫn hắn đi qua, Trần Lập Thành kể sơ về việc vừa rồi, cười nói. - Chúng ta là người đọc sách, tất nhiên không giống những tên lỗ mãng chỉ biết dùng sức mạnh hơn thua, như vậy là nhục văn gia. Nhưng nếu đã đấu văn thì còn mong Trầm huynh tương trợ một tay, dù sao, nếu bàn về tài năng thơ phú thì Trầm huynh vẫn hơn một bậc, có huynh tương trợ, chúng ta sẽ không thua. - Trần huynh quá khiêm tốn, khi tết Nguyên Tiêu, tiểu đệ chỉ may mắn mà thôi, các vị đều là tài tử Kinh Thành, sao tiểu đệ có thể múa rìu qua mắt thợ trước mặt chư vị? Nam tử trẻ tuổi chắp tay một cái, khiêm tốn nói. Hai người tâng bốc lẫn nhau, đám đông tự động nhường đường cho họ. Trần Lập Thành đi đến phía trước, nhìn Lý Dịch, nói. - Để cho công bằng, mỗi bên sẽ phái một người đấu văn thơ phân định thắng thua. Trước mặt người khác, hắn vẫn muốn thể diện, không thể làm ra việc một đám tài tử nổi danh lại bắt nạt hai tên tiểu bối vô danh, chỉ cần Trầm Chiếu ra tay thì cũng đủ để càn quét bọn họ. Mặc dù Trầm Chiếu đến từ Khánh An phủ nhưng nghe nói danh tiếng của hắn ở đó không thấp. Nếu bàn về thơ từ thì toàn bộ Kinh Thành cũng không có mấy người dám bảo đảm nhất định có thể thắng được hắn. Có hắn ở đây thì hôm nay bọn họ không thua. Lý Dịch giúp tiểu bàn tử phủi bụi đất trên người xong rồi mới xoay lại. Mới vừa đi từ bên kia tới, khi nhìn thấy bóng lưng kia, trái tim của Trầm Chiếu đã chìm xuống. Cho đến khi người nọ quay lại, thấy rõ khuôn mặt, trái tim Trầm Chiếu cuối cùng chìm xuống tận đáy. Hắn là đệ nhị tài tử Khánh An phủ, đi tới đâu đều có vô số người đi theo, được vô số thiên kim tiểu thư theo đuổi. Thậm chí khi dạo thanh lâu cũng có thể khiến cho những kỹ nữ đưa bạc lại nếu hắn muốn. Đương nhiên, đây đều là chuyện lúc trước. Tại sao hắn lại từ bỏ vị trí thủ lĩnh tài tử Khánh An phủ để chuyển tới Kinh Đô? Còn không phải vì hắn chẳng còn mặt mũi ở lại nữa à. Một bài Thước Kiều Tiên, một bài Thủy Điều Ca Đầu đã khiến hắn mất đi tất cả ngạo khí. Cho đến khi đi vào Kinh Thành, ở Tết Nguyên Tiêu nâng cao tên tuổi, danh chấn Kinh Thành, lúc này mới tìm lại được một ít lòng tin. Nếu tỷ thí về thơ từ, hắn không sợ Dương Ngạn Châu, không sợ những tài tử của Khánh An phủ, thậm chí ngay cả những tài tử nổi tiếng xa gần ở Kinh Thành cũng không sợ. Hắn chỉ sợ duy nhất một người. Mà hiện tại người kia đang đứng đối diện hắn. - Trầm huynh, bài thơ Vịnh Mai này làm phiền huynh rồi. Trần Lập Thành đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói. Sau khi chứng kiến Trầm Chiếu làm thơ, hắn vô cùng tin tưởng Trầm Chiếu, đây là người ít có khả năng thua cuộc nhất. Nếu như hôm nay Trầm Chiếu có thể tìm lại thể diện cho hắn thì hắn có thể giúp sức một chút, để đối phương thành công bám vào Trần gia. Trầm Chiếu hoàn hồn, cuối cùng hiểu được Trần Lập Thành muốn hắn làm chuyện gì. - Trần huynh. Trầm Chiếu quay đầu lại, nhìn Trần Lập Thành một cách vô cùng nghiêm túc, chậm rãi mở miệng. - Ta cảm thấy, các ngươi vẫn nên đấu võ đi...