Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 312 : Đấu văn?
Mấy thiếu niên mặc áo gấm đằng sau, mới vừa rồi còn đang quát tháo hộ vệ, lúc này đều bị người xách lên, kêu rên không ngừng, một chân bị cong quái dị.
Hộ vệ Lý Hiên từ sau đi tới, yên tĩnh đứng sau lưng hắn, trên mặt lại khôi phục biểu lộ không hề bận tâm, tựa như vừa rồi đánh gãy chân người khác chứ không phải bọn họ...
Lúc này, khác biệt giữa hộ vệ chuyên nghiệp và nhân sĩ không chuyên được thể hiện. Lý Dịch lại một lần nữa nhận thức tầm quan trọng của việc mang mấy bảo tiêu đáng tin đi theo ra ngoài.
Người vào thời khắc mấu chốt luôn chẳng thấy đâu như Liễu nhị tiểu thư làm nghề này nhất định sẽ chết đói.
- Lập Thành ca ca, chính là bọn họ!
Thiếu niên mặc áo gấm cầm đầu chỉ chỉ bọn người Lý Dịch, lớn tiếng nói với nam tử trẻ tuổi bên cạnh.
Nói xong cắn răng nhìn về phía đối diện, hai mắt nhìn tiểu mập mạp giống như muốn phun lửa.
- Chỉ là trò đùa giữa trẻ con với nhau, các hạ làm như thế có chút quá phận nhỉ?
Nam tử trẻ tuổi đi lên phía trước, nhìn Lý Dịch, nhíu mày hỏi.
Trong lúc mở miệng, cũng đang quan sát mấy người đối diện, trong kinh thành, hắn đều biết người trẻ tuổi có bối cảnh cùng tuổi, cũng có vài lần duyên phận gặp được mấy hoàng tử của bệ hạ, hai người này rõ ràng không thuộc về bất kỳ một vị nào trong đó.
Nhưng mà dám không nhìn Trần Quốc Công phủ, mặt mũi Quốc Công trong mắt đối phương cũng chỉ giá trị bằng một chân, nếu không phải thực xui xẻo gặp người có bối cảnh thông thiên thì chính là người điên.
Nhưng trước khi chưa biết rõ ràng thân phận của đối phương, hắn ngược lại sẽ không làm chuyện gì quá tuyệt, trước ra lời dò xét.
Thấy đối phương nhíu mày nhìn mình, bộ dáng muốn lấy lại công đạo cho những người kia, Lý Dịch thở dài một hơi.
Thế giới này chính là như vậy, đạo lý vĩnh viễn nằm trong tay số ít những người có tiền, có quyền.
Khi muốn giảng đạo lý cùng đối phương, bọn họ lại muốn tỷ võ, khi bọn hắn thua vũ lực trước hộ vệ của Lý Hiên lại mới nói đạo lý với mình.
Bắt nạt người ta cũng không phải bắt nạt kiểu đó chứ?
- Công tử, tiểu thư ở đây đều có thể làm chứng, công tử nhà chúng ta vừa rồi rõ ràng đã nói “Chuyện của trẻ con để chính chúng xử lý”, chưa nhúng tay vào trò đùa của các vị tiểu thiếu gia, ngược lại hộ vệ nhà các ngươi, thế mà lấy lớn hiếp nhỏ, sợ rằng sẽ tổn hại đến uy nghiêm Trần Quốc Công.
Hạ nhân Lý gia cảm thấy nam tử trẻ tuổi bẻ cong sự thật, người kia bị gãy chân liên quan gì đến thiếu gia nhà mình, rõ ràng bọn họ đui mù đắc tội vị công tử bên cạnh thiếu gia mới kéo tai hoạ.
- Không sai.
- Đúng là như thế.
Các tiểu thư công tử vây xem đều gật đầu tán thành.
Mặc dù vừa rồi vị công tử kia bỏ mặc tiểu mập mạp đánh nhau cùng mấy đứa bé tựa hồ có chút không hợp lẽ thường, nhưng cũng coi như hiểu được phân tấc, mà hộ vệ nhà Trần Quốc Công thế mà không để ý đến thân phận xuất thủ với một đứa bé, quá không biết xấu hổ.
Hơn nữa, ngay từ đầu cũng do mấy tên tiểu tử nhà Trần Quốc Công khiêu khích trước, tiểu mập mạp kia ngược lại không nhu nhược, trải qua sự vừa rồi chiếm được nhiều hảo cảm trong lòng mọi người.
Về phần mấy hộ vệ gãy chân, chỉ là gieo gió gặt bão, có thể mang theo bên người nhiều hộ vệ lợi hại, sao có thể là hạng người bình thường. Trần Quốc Công phủ, theo người bình thường có lẽ là quái vật khổng lồ, nhưng Kinh Thành là địa phương nào, có lẽ cũng không có mấy ai không để Trần Quốc công vào mắt, nhưng mấy tên hộ vệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng còn chưa đến mức phải được tôn trọng.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, trên mặt nam tử trẻ tuổi có chút không nhịn được, nói:
- Mặc dù bọn họ có lỗi, nhưng động một tí đánh gãy chân người ta, thủ đoạn của các hạ phải chăng quá mức tàn nhẫn?
Lý Dịch phát hiện tên này giống như đang nhằm vào mình, hắn cũng chỉ đánh gãy tay một người, đạp bay một người khác ra ngoài, đánh gãy chân là Lý Hiên đứng phía sau mà, oan có đầu nợ có chủ, có bản lĩnh đi tìm bọn họ đi, cứ khăng khăng bám lấy mình không buông là sao?
Huống hồ, đánh gãy chân có gì tàn nhẫn, tên kia còn muốn làm bố Lý Hiên, xưng huynh gọi đệ với Đương Kim Thiên Tử, chưa bị đánh chết đã coi như Thế tử điện hạ nhân từ.
Cho dù đi lên tát Lý Hiên hai cái bạt tai, đạp hắn hai cước, tội danh còn nhẹ hơn so với tự xưng “Lão tử” trước mặt hắn kìa.
Một hộ vệ gãy chân thực sự nhịn không được nữa, chỉ chỉ bọn Lý Hiên, nói:
- Thành thiếu gia, vết thương của chúng ta do những người đó làm!
Trần Lập Thành có ý nghĩ đánh gãy nốt một chân còn lại của hắn.
Mẹ, không thể nói hết một lần à, nói lâu như vậy, đến chính chủ còn không chỉ ra được, chơi ta à?
Giờ phút này, hắn cũng thầm nói xúi quẩy, ngoan ngoãn ở trong nhà không chịu, cứ nhất định mang theo mấy bằng hữu đi Hàn Sơn Tự ngắm mai, càng gây nghiệt hơn là đưa cả vị tiểu tổ tông trong nhà tới.
Hắn chẳng qua là tộc nhân phổ thông trong Trần gia, muốn tiền không tiền, muốn địa vị không địa vị, vị tiểu tổ tông hốc mắt tím xanh trước mặt này mới là bảo bối của Trần gia, nếu sự việc hôm nay xử lý không tốt, sau này trở về không có cách nào bàn giao.
- Hay vào chùa tìm một chỗ ngồi nghỉ lát đi?
Lý Hiên quay đầu nhìn Lý Dịch đề nghị.
Lý Dịch vô cùng đồng ý, cảm giác đứng ở chỗ này để người ta nhìn như khỉ không tốt, trên mặt thằng nhóc bị thương, nên tìm một chỗ bôi ít thuốc cho nó.
- Đứng lại!
Nhìn thấy hai người thật muốn rời đi, Trần Lập Thành tiến lên, lớn tiếng nói.
- Các hạ không cảm thấy thiếu chúng ta một lời giải thích?
- Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào, cứ trực tiếp ra tay.
Lý Hiên chỉ chỉ mấy tên hộ vệ, sau khi bọn họ hiểu ý, tiến lên mấy bước, đứng chắn trước mặt mọi người.
Lý Hiên nhìn bọn hắn, không kiên nhẫn nói.
- Muốn lên từng người hay cùng lên một lượt?
Phách lối, quá phách lối!
Đây chính là cảm thụ trực quan lớn nhất của Trần Lập Thành cùng mấy vị nam tử sau lưng.
Người kia nhìn cũng nhã nhặn, cũng giống người đọc sách, sao làm việc lại thô lỗ như vậy?
Mọi người ngồi xuống nói chuyện hài hòa, nếu đối phương cũng có bối cảnh thâm hậu, chỉ cần nói xin lỗi, đánh gãy mấy chân tượng trưng, ngươi ta đều cho mặt mũi, sự việc chẳng phải giải quyết viên mãn?
Cứ muốn động thủ là thế nào?
Tất cả hộ vệ có vũ lực phía bên mình đều gãy chân hết rồi, mấy người bọn hắn là người đọc sách, dựa vào cái gì để động thủ cùng đám hộ vệ kia, không phải tự tìm đường chết?
So với bọn người Trần Lập Thành, cảm thụ của mọi người xung quanh lại không giống vậy.
Dưới con mắt những nữ tử tuổi trẻ sau màn đều đang lặng lẽ phóng ánh sáng.
Quần chúng vây xem đương nhiên muốn đứng về phía chân lý, hạ nhân nhà Trần Quốc Công ỷ thế khinh người, Trần Lập Thành chẳng qua đang tiếp tục ỷ thế, mà hai vị công tử kia rõ ràng chiếm lý, đương nhiên, trọng yếu nhất là, hai vị kia rất dễ nhìn a.
- Hừ, người đọc sách chúng ta há giống mãng phu sơn dã.
Trần Lập Thành hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường, che lại ý sợ hãi vừa rồi, nói.
- Hay chúng ta đấu văn, nếu như các ngươi thắng, việc này bỏ qua, nếu chúng ta thắng, ngươi phải chính miệng xin lỗi, vừa rồi là ngươi động thủ, tự mình phế bỏ một chân, thế nào?
Trần Lập Thành không có ngốc mà đi dùng điểm yếu của mình so với sở trường của người khác, tất cả mọi người đều là người đọc sách thì phải dùng phương thức nhã nhặn một chút, ngâm thơ viết văn tốt biết bao, đánh nhau chỉ làm nhục văn gia!
Sau này lại điều tra nội tình bọn họ, nếu hai người không có bối cảnh, nhất định phải khiến bọn chúng hối hận.
- Đấu văn?
Lý Hiên nghe vậy, sau khi suy tư, quả quyết lắc đầu.
- Quá phiền phức, vẫn nên đấu võ đi. Nếu không được, chúng ta chỉ đứng ra hai người, các ngươi cùng lên?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
6 chương
60 chương
48 chương
130 chương
45 chương
70 chương