Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 303 : Mộ danh mà đến

- Nha đầu chết tiệt kia, chuyện quan trọng như vậy vì sao không nói cho ta biết sớm? Hai người mới vừa trở lại Quần Ngọc viện, đóng cửa phòng, Tằng Túy Mặc đã đánh mạnh một cái lên mông Tiểu Thúy. Tiểu Thúy đỡ mông, ủy khuất nói: - Không phải lo lắng tiểu thư không đồng ý sao... Thầm le lưỡi, không hề để ý chuyện lần này chút nào. Ai bảo họ cứ cả ngày nói này nói nọ, lần này cuối cùng cũng chặn được miệng tất cả mọi người. - Sau này không cho phép tự chủ trương nữa. Tằng Túy Mặc xấu hổ trừng nàng một cái. Giờ phút này, nàng thầm may mắn trong lòng, may mà trước khi đó nàng đã chuộc thân, nếu chậm thêm mấy canh giờ, sợ rằng có nói gì ma ma cũng sẽ không đồng ý cho mình đi. - Tiểu thư, giờ chúng ta làm sao đây? Tiểu Thúy xoa xoa mông hỏi. - Còn có thể làm sao? Tằng Túy Mặc trừng nàng, nói: - Nhanh thu dọn đồ đạc, chúng ta đi cửa sau... - Đi đâu? Tiểu Thúy nghi hoặc hỏi. - Chạy đi trước rồi hẵng nói! Tằng Túy Mặc đáp lại một câu, bắt đầu thu dọn. Bị những người đó cuốn lấy không thoát thân được, mãi đến khi yến hội kết thúc nàng mới vội vàng gấp gáp trở về được, nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, nếu không sự việc đêm nay bị lan truyền ra rồi, sợ rằng muốn đi cũng không được. Mấy tin tức thế này cực kì nhạy cảm trong giải đấu hoa khôi: Một tài tử nào đó hiến thơ cho cô nương đầu bảng, một công tử nào đó vung tiền như rác vì nhận được một nụ cười từ hồng nhan. Tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh, khó mà tưởng tượng được trong vòng nửa canh giờ, ngay cả bố cáo cũng có thể dán lên... Mắt thấy Tiểu Thúy dời một cái rương lớn ra ngoài, Tằng Túy Mặc tức giận nói: - Lựa vật nào quý trọng thôi, thứ gì không đáng tiền thì đừng mang theo, nhớ đừng quên tiền riêng ngươi giấu dưới gầm giường... ... ... Lúc này, tại một gian phòng nào đó trong lầu các, tú bà Quần Ngọc viện đang đếm tiểu kim khố của mình, từng món trang sức châu báu lóng lánh ánh sáng mê người dưới ánh đèn. Tú bà đếm bạc xong rồi lại đếm tiếp, xoa xong rồi lại xoa, nụ cười trên khuôn mặt già nua chưa bao giờ dừng. Chờ đến khi Diệu Diệu bắt được vị trí hoa khôi, tài nguyên sau này càng sẽ cuồn cuộn mà đến... - Ma ma, ma ma... Ngoài cửa bỗng nhiên xôn xao truyền đến tiếng lo lắng, tú bà biến sắc, vội vàng dùng chăn bọc lại hết mấy thứ trên giường, đi tới mở cửa phòng, nhíu mày hỏi: - Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì nữa, những quy củ đã dạy ngươi quên hết rồi sao? - Ma ma, có... Có, rất nhiều người đang đứng vây ngoài cửa Quần Ngọc viện chúng ta đấy. Nữ tử ngoài cửa thở không ra hơi nói. - Rất nhiều người? Tú bà ra ngoài khóa trái cửa, theo nàng ta xuống lầu, từ rất xa đã nghe thấy một trận tiếng huyên náo ồn ào. Mấy hạ nhân liều mạng gắng gượng chống đỡ đại môn từ bên trong, bên ngoài thì luôn truyền đến từng đợt đập cửa. - Chẳng lẽ những người này đều người hâm mộ Diệu Diệu? Tú bà lẩm bẩm một câu, cũng chỉ nghĩ được đến khả năng này, bà sải bước đi tới, nói: - Mau mở cửa ra đi, chúng ta làm ăn, có lý nào lại nhốt khách nhân ngoài cửa? Đá mấy cái lên đùi bọn hạ nhân, tú bà mở cửa ra, sau khi liếc mắt một cái ra ngoài thì lập tức đóng đại môn lại, vội vàng nói: - Mau, mau đóng cửa cho kỹ, đừng để họ vào! Nhìn đầu người đông nghìn nghịt bên ngoài, sắc mặt tú bà trắng bệch. Mấy người này đâu phải khách nhân đâu, nhiều đám người thoáng cái tràn vào, hủy cả Quần Ngọc viện đi cũng dư xài! Rầm! Tất cả mọi người vốn đang chen trước cửa, thấy đại môn đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, sao có thể để nó đóng lại lần nữa, rầm một tiếng, tất cả đều lao vào trong. Trước khi bọn họ tràn vào thì tú bà đã lộn nhào bò lên thang lầu từ lâu, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, đừng nói những kẻ này tới phá Quần Ngọc viện thật chứ?! Quan sai đâu, bọn quan sai đáng chết sao còn chưa tới?! Dường như nghe thấy lời hô hoán của tú bà, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng quát lớn, hơn mười sai dịch tất cả binh khí trong tay đều ra khỏi vỏ, chắn một đàn người bên ngoài. Lưu Nhất Thủ cầm yêu đao trong tay đi tới, nhíu mày hỏi: - Chuyện gì xảy ra vậy, chen chúc hết ở đây làm gì? Từ khi nghe thủ hạ nói có mấy trăm người chặn trước cửa Quần Ngọc viện, không biết tính làm chuyện gì, Lưu Nhất Thủ vội vàng chạy tới, cho rằng có bạo loạn, thậm chí còn phái người thông tri cho quân đội trong thành, song tới đây rồi mới phát hiện hình như sự việc cũng không phải như hắn nghĩ. - Nghe nói Túy Mặc cô nương của Quần Ngọc viện khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc thế gian khó gặp, tú bà không ngại mời nàng ra để chúng ta mở mang tầm mắt một chút! Trong đám người có một kẻ lên giọng nói, lập tức phần lớn cũng đồng ý theo. - Chúng ta mộ danh mà đến, muốn nhìn một chút “Dao Trì Tiên Tử” ấy rốt cuộc tướng mạo thế nào! - Nói bậy, rõ ràng là Lạc Thủy Thần Nữ! - Nếu thế gian có một người đẹp tuyệt diệu thế này, đương nhiên muốn gặp một lần! ... ... Trên khuôn mặt mấy tên sai dịch đều đầy vẻ kinh ngạc, con mẹ nó, một đám người bày trận thế này chỉ để gặp một nữ tử? - Đại nhân thật thần cơ diệu toán, ngay cả loại chuyện này cũng dự trước được! Nghĩ đến chuyện lúc gần đi huyện úy đại nhân có nói với hắn, trong lòng Lưu Nhất Thủ nhất thời càng thêm sùng kính. - Túy Mặc..., Dao Trì Tiên Tử, Lạc Thủy Thần Nữ? Tú bà Quần Ngọc viện không biết đã xảy ra chuyện gì vẻ mặt mờ mịt. Tối nay bà để Túy Mặc đi tham gia yến hội, chẳng lẽ trên yến có chuyện gì? - Nhanh gọi Túy Mặc ra! Bây giờ không phải lúc để tò mò, tú bà vội vàng phân phó một hạ nhân. Nếu Túy Mặc còn không ra đây, sợ rằng Quần Ngọc viện này sẽ có khả năng bị bọn họ phá thật! Tên hạ nhân nọ vội vàng chạy đến hậu viện, một lát sau, sắc mặt tái nhợt chạy về, run giọng nói: - Túy Mặc cô nương... Đi, đi rồi! - Đi rồi ư? Tú bà thì thào một câu, thấy đám người phía dưới được quan sai khuyên nhủ thì đã chậm rãi lui ra ngoài nội đường, không khỏi thoáng thả lỏng trong lòng. Túy Mặc đã chuộc thân, muốn đi khi nào cũng được. Việc bây giờ cần làm là phải tra cho ra lẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu mỗi ngày mấy kẻ này đều tới như hôm nay, vậy còn buôn bán được gì nữa không? Từ xa nhìn thấy Trần Diệu Diệu đi vào trong, tú bà vội vàng nghênh đón. Một lát sau, sau khi nghe Trần Diệu Diệu thuật lại tiền căn hậu quả một lần, tú bà dại ra, gương mặt già nua tái nhợt, hai chân mềm nhũn, phải vịn tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững. - Nói cách khác, bọn họ đến chỉ để xem Túy Mặc thật sao? - Có người vì Túy Mặc viết hơn mười bài thơ tuyệt hảo? - Nếu hiện tại nàng đi tranh vị trí hoa khôi, xác suất thành công có năm thành trở lên! Tú bà nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: - Ngay vừa rồi, nàng dùng một ngàn lượng chuộc thân cho mình.... trời ạ, ta đã gây nghiệt gì đây! Dường như bà ta đã thấy một tòa kim sơn khổng lồ đang dần dần rời xa mình. Như bị ai dùng đao xẻo một khối trước ngực, hối hận chồng chất, sau đó ——hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh. - Túy Mặc chuộc thân rồi? Trần Diệu Diệu hay tin, trên mặt lập tức đầy vẻ mừng như điên, nếu nàng ta không ở trong nghề này nữa, cho dù nàng ta có danh khí cao hơn thì cũng không có tư cách cạnh tranh hoa khôi, ngược lại, vì nàng ta mà danh khí Quần Ngọc viện được tăng mạnh. Có lẽ, nàng cũng có thể ăn theo được một chút... Quần Ngọc viện tối nay nhất định là nơi náo nhiệt nhất trong Khánh An phủ thành. Không một ai biết, ngay khi đại môn Quần Ngọc viện bị bao vây nước chảy không lọt, hai vị công tử xinh đẹp đã đeo lấy bao phục, đi ra từ cửa sau Quần Ngọc viện, vòng qua cửa trước, nghênh ngang đi qua đoàn người...