Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 304 : Đến kinh thành

- Đã qua sáu ngày rồi.... Tiểu Hoàn ngồi trong sân, theo thói quen xòe ngón tay lẩm bẩm. Cô gia và Nhị tiểu thư đã đi tròn sáu ngày, nhẩm tính thì chắc sắp đến kinh thành. Tết Nguyên Tiêu hôm qua đã trôi đi, tiểu thư dẫn nàng ngắm hoa đăng trên đường phố, lúc trở về, còn mua mấy chiếc xinh đẹp treo trong phòng. Nếu có cô gia ở đây, khẳng định không cần bỏ tiền ra mua, người bán hoa đèn nói chỉ cần đoán đúng câu đố đèn nào là có thể mang hoa đăng về, cô gia đoán đố đèn rất giỏi, nhất định có thể đoán ông ta đến lỗ vốn. Bên ngoài có chút ồn ào, vừa rồi ở trong sân đã nghe thấy, hình như hôm qua mấy người Phương đại thúc thừa dịp thẩm thẩm không ở nhà mà đi dạo thanh lâu, lúc đi ra bị các thẩm thẩm đi từ miếu về bắt ngay tại chỗ, hôm qua náo loạn trong nhà cả một buổi tối, mới sáng sớm đã thấy sân vườn sát vách có cái chổi bị gãy. Một bóng người bỗng nhiên nhảy xộc vào cửa, Lão Phương ra hiệu im lặng với Tiểu Hoàn, nhỏ giọng nói: - Thúc qua đây trốn một chút, đừng nói cho thẩm thẩm ngươi nhé. Dứt lời, cả người nhanh chóng lách vào trong phòng chứa đồ. Tiểu Hoàn thở dài một hơi, Phương đại thúc đã già đầu rồi, sao cũng thích vào cái chỗ không đứng đắn ấy nhỉ? Chép miệng khi thấy thẩm thẩm Phương gia hùng hổ xông vào từ bên ngoài rồi tiến thẳng đến phòng chứa đồ, Tiểu Hoàn nằm trên xích đu, đung đưa qua lại cực kì dễ chịu, khó trách lúc trước cô gia thích nằm trên này nhất. Trong phòng truyền đến một tiếng hét thảm, một bóng người nhào ra từ bên trong, té nhào ra sân, thẩm thẩm Phương gia xách chổi vội vã đuổi theo. ... ... Trong sân Như Ý phường sát vách, mấy chiếc bàn dài được xếp liền nhau, phía trên phủ lên một bức tranh sơn dầu vải khổng lồ vẽ một nữ tử khoác lên mình áo vải thô sơ, trên đầu tùy ý cắm một chiếc mộc trâm, cầm bút vẽ trong tay, ngòi bút đang vẽ một đoạn sông lượn lờ trôi trên vải bố, bức tranh trước mắt đã hoàn thành được hơn một nửa, cảnh sắc giống như thật, trên núi có một tòa tháp cao sừng sững, cơn sóng cao ngàn trượng cuộn tới từ phía trước, tựa hồ như muốn bao phủ cả ngọn núi. Đây chính là một màn trong vở kịch [Bạch Xà Truyện] rất được lưu hành trong những ngày gần đây, tên [Thủy Mạn Kim Sơn], sơn phong kỳ tuấn, giống như sắp hình thành thực tế từ trong bức tranh sơn dầu vậy, thế nước ngập trời, từ xa nhìn lại vô cùng rung động. Uyển Nhược Khanh đi ra từ trong phòng, lắc đầu nói: - Muội cũng giữ được vẻ bình thản nhỉ, bên ngoài có người vì được gặp muội mà không tiếc ra giá ba ngàn lượng bạc, một bộ bức họa cũng có thể bán ra hơn trăm lượng, tội gì mà khổ cực vì mấy chục văn tiền. - Không giống. Đứng khá lâu, Tằng Túy Mặc xoa bóp vòng eo có chút mỏi nhừ, nói. - Muội mặc kệ, dù sao tỷ đã đồng ý thu lưu muội, hiện tại đổi ý cũng không được. - Bây giờ tên tuổi muội đã truyền ra khắp Khánh An phủ, Lạc Thủy thần nữ không ai không biết không người không hay, [Giai Nhân Ca], [Lạc Thần Phú] bị vô số người tranh nhau sao chép, nghe nói giá của giấy Khánh An phủ đã cao hơn trước kia hơn một thành. Uyển Nhược Khanh nhìn nàng, trêu chọc nói: - Có ai ngờ rằng “Dao Trì Tiên Tử” và “Lạc Thủy Thần Nữ” mà ai trong Khánh An phủ cũng biết lại là một người đanh đá như thế. - Cái gì mà Lạc Thủy Thần Nữ, không phải đều do hắn hại sao! Trên mặt Tằng Túy Mặc hiện ra một tia xấu hổ. Mỗi lần nghe người khác đọc ra mấy câu thơ này, nàng không khỏi nhớ tới cảnh tượng “thẳng thắn đối diện nhau” vào đêm đó. [Lạc Thần Phú] vừa ra, tên tuổi nàng còn lan rộng ra hơn trước đó. Việc đệ nhất tài tử Khánh An phủ vì mỹ nhân sáng tác bài phú lưu danh thiên cổ cũng biến thành một câu chuyện được người người ca tụng, phàm là nữ tử, không ai không hâm mộ nàng. Những bài từ phú ấy nhất định sẽ được lưu truyền, hậu thế, mỗi khi có người nhắc đến, sợ rằng tên của Tằng Túy Mặc cũng sẽ xuất hiện theo, nàng cũng chính thức được lưu danh thiên cổ theo đúng nghĩa đen..... Hết lần này tới lần, khác nàng chỉ muốn sống một cuộc đời bình thản, những gì trải qua hôm trước để nguyện vọng này chỉ đành biến thành hy vọng xa vời, đi ra ngoài còn phải che mặt, lo lắng bị ai nhận ra, còn có bình thản gì đáng nói nữa... Mà kẻ đầu sỏ tạo ra mọi chuyện này bây giờ còn không biết đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu. - Nếu muội không thích, không ngại cho ta quyển sách thơ kia đi. Uyển Nhược Khanh nhìn nàng, cười nói: - Chắc không nỡ chứ gì, không có quyển sách thơ kia, “Lạc Thủy Thần Nữ” của chúng ta sẽ không cười khúc khích mỗi lúc trời tối khi ôm gì đó rồi. - Còn nói ta sao, không biết ai cứ hai ngày đều phải lấy Kỳ Thiên Đăng ra ngắm... Tằng Túy Mặc đỏ mặt, không hề muốn ăn thua thiệt mà chế giễu lại. Trong mắt Uyển Nhược Khanh hiện ra một tia hâm mộ khó mà phát hiện, lảng sang chuyện khác. - Thập đại hoa khôi đã bình chọn ra vào đêm Thượng Nguyên, muội không muốn biết hoa khôi năm nay có những ai sao? - Còn có thể là ai, tranh giành kịch liệt thật, có điều chỉ mỗi Lục Xảo Xảo và Liễu Y Y tranh đoạt mà thôi. Liễu Y Y muốn dựa vào mấy thương nhân mà lấn át Lục Xảo được tài tử Khánh An tài tử chống đỡ, sợ rằng sẽ không dễ dàng, hy vọng đạt được vị thứ đầu không lớn. Còn những người khác —— nói chung cũng chỉ là những gương mặt cũ. Tằng Túy Mặc lại thêm vài nét bút lên tranh sơn dầu, chẳng hề để ý nói. Uyển Nhược Khanh gật đầu, nói ra: - Quả là vậy, Liễu Y Y thua kém hơn một ít mà thua Lục Xảo Xảo, chỉ đành xếp thứ hai, ngoài hai người họ còn có bốn vị hoa khôi năm ngoái có tên trên bảng. Quần Ngọc viện thiếu muội, thêm một Trần Diệu Diệu, mặc dù chỉ đứng cuối, nhưng có tên tuổi của muội, Quần Ngọc viện lần này ngược lại không có tổn thất lớn. Có một câu Uyển Nhược Khanh không nói, tuy Lục Xảo Xảo là khôi năm nay, nhưng nếu bàn về nhân khí thì còn kém Túy Mặc rất xa, nếu nàng không chuộc thân thì xem như không hề làm gì cũng có thể vững vàng đứng hạng một. Sau lưng truyền đến tiếng đập cửa, Uyển Nhược Khanh đi qua, khi mở cửa thấy người tới thì không khỏi có chút sững sờ. - Túy Mặc à, ngươi tội gì khổ như thế chứ! Một giọng nói chứa đựng quá nhiều tình cảm bỗng nhiên vang lên, tú bà Quần Ngọc viện chạy vào sân, nhìn Tằng Túy Mặc một thân áo vải, đến một trang sức ra hình ra dạng trên người cũng không có, nước mắt lã chã rơi. - Ma ma, sao người lại tới đây? Tằng Túy Mặc giật mình, quay đầu nhìn hát phát hiện không có ai đi theo thì mới thở phào một hơi. Tú bà nắm lấy tay nàng, kích động nói: - Túy Mặc, con về với ta đi, Quần Ngọc viện có gì không tốt chứ, ăn ngon uống ngon cái gì cũng có, cho dù cung con như tổ tông luôn cũng được —— vốn đang hưởng phúc, tại sao lại muốn ăn khổ thế này vậy! Nhìn tú bà mặt đầy nước mắt, dáng dấp đau lòng làm Tằng Túy Mặc có chút buồn cười, nói: - Ma ma, người đừng khuyên nữa, ta đã rời đi thì sẽ không quay lại... được rồi, sau này nhớ chọn loại gừng nào non chút, dùng gừng già quá cay mắt, ngài không chịu nổi đâu... Phương pháp dùng gừng già bôi lên mắt ép lệ vẫn do ma ma tự mình dạy cho nàng, muốn dùng cách này để tranh thủ sự đồng tình, lại dùng lầm người. Nghe nàng nói vậy, tú bà dứt khoát lau đi nước mắt, giận dữ nói: - Ai, con không có lương tâm gì cả, ma ma ta không tạo điều kiện cho con ăn được hay không tạo điều kiện cho ngươi uống tốt, bây giờ cánh cứng rắn rồi, một Quần Ngọc viện nho nhỏ không chứa nổi Lạc Thủy thần nữ... - Không có ý định quay về thật sao? Phàn nàn một phen, tú bà hỏi dò lần cuối. - Không về. Tằng Túy Mặc cười cười, vô cùng khẳng định nói. Trên mặt mụ tú bà hiện ra một tia tức giận, bà ta xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: - Tốt a, hài tử lớn, lão nương không lưu được, chỉ hy vọng con đừng quên bọn tỷ muội trong viện, có cơ hội thì đến giúp đỡ các nàng nhiều chút, xem như báo đáp lão nương. Lần này bà ta tới vốn không nghĩ có thể thỉnh được Túy Mặc trở về. Tuy nàng không ở lại Quần Ngọc viện, nhưng bởi vì danh khí nàng tăng mạnh nên cũng kéo danh tiếng Quần Ngọc Viện lên theo. Mấy ngày nay làm ăn khấm khá vô cùng, nếu lúc trước bà ta không tuyệt tình mà chuyển sang nâng đỡ Trần Diệu Diệu, thì có lẽ xem như không nàng về được cũng có thể chiếm được nhiều lợi ích hơn. Nhưng bây giờ chỉ đành ngóng trông Túy Mặc nhớ tình xưa, có thể giúp đỡ các cô nương trong lầu một ít, cũng đồng nghĩa với việc giúp bà ta. - Cuối cùng cũng đi. Nhìn bóng lưng tú bà biến mất, trong lòng Tằng Túy Mặc không dễ thở hơn. - Cuối cùng cũng tới! Nhìn bức tường thành cao lớn nguy nga hơn Khánh An phủ thành không biết bao nhiêu lần, Lý Dịch thở ra một hơi thật dài, cả người thả lỏng.