Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 302 : Kẻ thù chung
- Ngưng Nhi cô nương chuyển tới Quần Ngọc viện?
- Chưa từng nghe nói chuyện này, hôm qua còn gặp qua nàng ỏ Kim Phượng lâu mà.
- Vậy câu ‘Nhược phi Quần Ngọc viện trung kiến, hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng’ này có ý gì đây, chẳng lẽ bài thơ không phải viết cho Ngưng Nhi cô nương?
....
....
Sau khi được nghe Dương Ngạn Châu đọc một bài thơ nữa, mọi người ngạc nhiên trong chỗ lát liền bắt đầu thảo luận.
Các danh kỹ không nhất định phải luôn ở cùng một nơi suốt đời, việc chuyển nhượng tuy thường xuyên xảy ra nhưng nhiều nhất chỉ xuất hiện tại một thanh quan nhân có chút danh tiếng, còn như thập đại hoa khôi, trừ phi mụ tú bà ngu ngốc mới thả cây rụng tiền rời đi.
Hiển nhiên, Hồ Ngưng Nhi chính là cây rụng tiền của tú bà Kim Phượng Lâu, việc được chuyển nhượng gần như có khả năng bằng không.
Cứ như vậy, trong lòng mọi người không khỏi nghĩ đến một khả năng khác.
Chẳng lẽ bài thơ này vốn cũng không phải viết cho nàng?
Nếu quả thật thế, vậy bài thơ [Giai nhân ca] kinh diễm mọi người vừa rồi sợ rằng cũng không phải viết cho nàng, nhỉ?
Ngẫm lại cũng đúng, tuy Hồ Ngưng Nhi cũng có mỹ mạo, nhưng nếu liên hệ đến khuynh quốc khuynh thành cũng quá mức khoa trương, sợ rằng chính nàng cũng không dám thừa nhận.
Còn bài sau -- Vân hà là y phục, hoa là dung nhan, gió xuân thổi nhẹ qua lan can, giọt sương mượt mà sắc hoa càng đậm. Một mỹ nhân như thế, nếu không thấy tại Quần Ngọc viện, vậy nhất định chỉ gặp được dưới ánh trăng Dao Đài.
Đây cũng là một bài thơ tán tụng mỹ nhân, so ra thì - Y Y vòng eo mềm, Xảo Xảo thiện ca múa - được xôn xao lan truyền mấy ngày nay cũng chỉ có thể xem như dâm từ diễm khúc.
Bài Mỹ Nhân Ca phía trên, lại thêm bài thơ này, tuyệt đối là những danh tác hiếm thấy, không biết vị đại tài nào viết, thậm chí còn có người nghĩ, dùng những thi từ thế này cho hoa khôi thanh lâu là vô cùng lãng phí.
- Nhược phi Quần Ngọc viện trung kiến... Quần Ngọc viện!
Rốt cuộc có người lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói:
- Hai bài thơ này đều viết về một vị cô nương nào đó trong Quần Ngọc viện, chẳng lẽ chính là Trần Diệu Diệu danh tiếng thịnh nhất gần đây?
Trong đám người, sắc mặt Trần Diệu Diệu một mảnh đỏ bừng, cho nàng mười lá gan cũng không dám lên thừa nhận hai bài thơ này viết cho nàng. Nàng vẫn tự mình biết mình, nếu nàng giống như trong thơ viết thật, tên tuổi của thanh quan nhân đầu bảng Quần Ngọc viện sẽ rơi xuống đầu Tằng Túy Mặc sao?
Trong đầu hiện ra một bóng người quen thuộc, Trần Diệu Diệu rốt cuộc hiểu ra.
Trong đám người, đương nhiên cũng không thiếu người hiểu.
Qua một lát ồn ào đột nhiên bầu không khí an tĩnh trở lại, mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn về phía nữ tử cách đó không xa.
Nữ tử đang an ủi nha hoàn lã chã chực khóc, từ rất xa đã nghe được nha hoàn kia nói:
- Tiểu thư, nàng ta cướp đi thơ Lý công tử tặng người rồi....
- Lý công tử...
Trong đám tài tử văn nhân Khánh An phủ, mỗi lần có người nhắc đến ba chữ này, trong lòng đều sẽ vô cùng rung động, đến nỗi những người họ Lý không dám để ngoại nhân gọi mình là - công tử - nữa.
Nếu là người nọ, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng. Lại nghĩ tới lời đồn đãi giữa hắn và Túy Mặc cô nương, trong lòng mọi người lập tức hiểu rõ.
Dương Ngạn Châu cầm quyển sách mỏng kia trong tay, thỉnh thoảng có giọng nói truyền đến.
- Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề (1)...
- Tăng chi nhất phân thái trường, giảm chi nhất phân thái đoản (2)...
- Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (3)...
(DG:
Tác phẩm: Dã Hữu Man Thảo 1 - Trịnh Phong
Có một người con gái xinh tươi,
Mày đẹp mắt trong.
Tác phẩm: Đăng Đồ Tử Háo Sắc Phú - Tống Ngọc
Thêm một phân thì quá dài, giảm một phân thì quá ngắn.
Tác phẩm: Lạc Thần Phú - Tào Thực
Hình dáng của nàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay,
Uyển chuyển như rồng lượn.)
...
...
Vạn Khải Lương kinh ngạc đứng bên cạnh Dương Ngạn Châu, lẩm bẩm.
- Ức hiếp người ta quá, ức hiếp người ta quá!
Mỗi một bài đều có thể được sử dụng như áp trục, đủ để khiến một hoa khôi không có danh bài chuyển mình lại bị tùy ý tung ra, đã thế còn ném ra nhiều như thế, cứ như vậy thì Lục Xảo Xảo và Liễu Y Y còn đi tranh khôi thủ làm gì nữa...
Sắc mặt của Hồ Ngưng Nhi tái nhợt, chân thiếu chút nữa đứng không vững, trên mặt gượng nặn ra một nụ cười, nói.
- Vừa rồi tiểu nữ tử chỉ đùa chút thôi, mấy bài thơ này đương nhiên không phải viết cho Ngưng Nhi. Mới vừa rồi ta nhặt được vật này dưới đất, sợ rằng có người làm mất.
Lúc này trong mắt Dương Ngạn Châu và Vạn Khải Lương chỉ có quyển sách, căn bản không để ý tới Hồ Ngưng Nhi, cố gắng dời mắt khỏi quyển tập, kinh thán.
- Một người có thể đạt đến trình độ đăng phong tạo cực tại thơ nhạc phổ, Sở từ (*) và thi từ như thế, sợ rằng chúng ta có chạy cả đời cũng khó mà trông theo được bóng lưng người ta.
(DG: Sở từ: câu phú có năm hoặc sáu chữ; cuối câu thì đệm chữ “hề” )
Bỗng nhiên Vạn khải Lương lại nghi ngờ nói:
- [Lạc Thần Phú]... so sánh nữ tử ngưỡng mộ trong lòng như Thần Nữ, từ ngữ trau chuốt hoa lệ mà không táo bạo, khắc hoạ khiến người ta mẩn mê, chỉ không biết rốt cuộc Lạc Thủy ở đâu, hình như chưa bao giờ nghe qua, chẳng lẽ là hư cấu?
Ánh mắt Dương Ngạn Châu không dứt ra khỏi sách, nói.
- Lạc Thủy chính là tên cổ của Nguyên Thủy, đêm qua hai người chúng ta còn chèo thuyền du ngoạn trên Nguyên Thủy, huống hồ, cái tên Lạc Thần phổ biến trong sách cổ, sao có thể nói là hư cấu?
Vạn Khải Lương tự nhiên biết kiến thức mình còn kém hơn Dương Ngạn Châu rất nhiều, hắn nói có, vậy nhất định là có.
- Là hắn, cũng chỉ có thể là hắn...
Dương Ngạn Châu thì thào một câu, trên mặt hiện ra một tia không cam lòng, sau đó cười khổ lắc đầu, đời này đã không thể nào nhận xét về những tác phẩm của hắn rồi.
Đúng lúc này, đám người chậm rãi nhường ra một lối đi, Tằng Túy Mặc và Tiểu Thúy đi tới, Dương Ngạn Châu Chủ động đi qua, lên tiếng.
- Túy Mặc cô nương, Dương mỗ có một thỉnh cầu, có thể để cho ta chép lại một phần thơ trong sách không?
Thật ra cho đến bây giờ, Tằng Túy Mặc không biết trong quyển tập ấy viết thứ gì. Trong lòng nàng cũng rất mơ hồ, thứ này Lý Dịch đưa cho nàng từ lúc nào, vì sao Tiểu Thúy không nói cho nàng, còn có ------ vì sao sắc mặt của Hồ Ngưng Nhi lại trắng bệch, vì sao những người này lại dùng ánh mắt đấy nhìn nàng?
Mọi bí ẩn đều nằm trong cuốn sách mỏng Dương Ngạn Châu đưa qua.
Nàng nhận lấy cuốn sách, lật ra một trang, hai trang, ba trang...
Hoa khôi thời xưa, tạo nghệ thi từ đương nhiên không tệ.
Dần dần, khuôn mặt nàng không khỏi bắt đầu nóng lên, những thi từ này đều nói mình sao? Mình tốt như vậy thật sao?
Nhìn thấy những câu từ miêu tả hoa lệ cùng cực ấy, nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm đó, chỉ cảm thấy hai tai bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Đoàn người bên ngoài, sau khi Chúc Thanh lấy lại tinh thần thì quay đầu hỏi mấy người thanh niên bên cạnh:
- Thế nào, có nắm chắc không...
- A, nắm chắc? Mấy bài thơ nọ đã khen nữ tử kia đến tận trời, phóng mắt nhìn các tài tử khắp Cảnh Quốc, có ai dám nói ra hai chữ - Nắm chắc - không?
Người thanh niên cầm đầu lắc đầu, đây đã vượt ra khỏi phạm vi bọn họ có thể tranh giành rồi, vẫn nên giữ lại một chút mặt mũi.
Giữa sân, Lục Xảo Xảo và Liễu Y Y liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ rất rõ ràng trong mắt đối phương. Hai người bọn họ tranh giành lâu như vậy, kết quả vẫn chỉ là giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
Mà bao gồm cả Trần Diệu Diệu, những người có hi vọng trở thành hoa khôi đều dùng ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn về phía Hồ Ngưng Nhi, giống hệ như muốn ăn sống nuốt tươi nàng ta.
Người ta vốn đã không muốn tranh hoa khôi, Hồ Ngưng Nhi đáng chết, không có việc gì đọc thơ lên làm gì!
Cảm nhận được sự ác ý từ bọn họ, sắc mặt Hồ Ngưng Nhi càng thêm tái nhợt. Sợ rằng nàng đã trở thành kẻ thù chung của mọi người rồi...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương