Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 299 : Chuộc thân

Xe ngựa đi ra khỏi cổng thành, dọc theo một đường đi về hướng đông, thùng xe chắc chắn dần dần tròng trành qua lại. Cái gọi là đường chính, thật ra cũng chỉ là một con đường đất khá bằng phẳng, còn lâu mới có thể so với đường cái trải nhựa, thậm chí là đường bê tông của hậu thế. Xe ngựa cũng không có tính năng giảm xóc, đi đường ngắn còn được, liên tiếp mấy canh giờ ngồi liền trong xe thì không khác gì ngồi xe ôm dưới nông thôn ở hậu thế, lâu lắm rồi Lý Dịch chưa cảm nhận lại loại tra tấn này. Não nề thở dài một hơi, nếu không có việc này, hiện tại hắn vốn nên cùng Như Nghi song túc song phi, bắt đầu chuyến lữ hành tuần trăng mật ngọt ngào, nhìn núi ngắm sông, nhìn hoa ngắm sao mà không phải cô đơn một mình buồn ngủ nằm trong xe ngựa rồi, à không hai người... Màn xe bị xốc lên, kéo theo là bầu không khí trong lành thoang thoảng hương thơm, Lý Dịch chừa ra một khoảng trống nhỏ cho Liễu Nhị tiểu thư, vô cùng buồn chán nhìn qua khe hở màn xe, vừa ném đậu tằm vào trong miệng vừa nhìn con đường không ngừng bị cuốn ra sau. Cưỡi ngựa chạy gấp rút mấy canh giờ liền chỉ là một bữa ăn sáng đối với Liễu Nhị tiểu thư, nhưng sớm đã không còn cảm giác mới mẻ như ban đầu, giằng co mấy viên đậu tằm cuối cùng trong túi với Lý Dịch. Mãi cho đến khi Lý Dịch ném viên đậu tằm dính nước bọt của mình vào miệng, đổi lại một cái liếc trắng mắt hung dữ của Liễu Nhị tiểu thư giành thắng lợi sau cùng. - Đã đi mấy canh giờ đường, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi đúng không, hay chúng ta tạm nghỉ ngơi lát đã nhé? Lý Dịch nhích người đến trước xe ngựa, vén rèm xe lên, nói một câu với bên ngoài. Lão giả họ Lý nhô đầu ra từ trong một chiếc xe ngựa nhỏ hơn một chút ở phía sau, nói: - Thiếu gia, sắc trời không còn sớm, gần nửa canh giờ nữa sẽ đến thị trấn tiếp theo. Sau khi đến đó chúng ta tìm một khách sạn đặt chân, sáng sớm ngày mai lại xuất phát. Lý Dịch gật đầu rồi chui vào lại xe ngựa, trong lòng thầm may mắn, may mà Khánh An phủ và kinh thành không cách nhau xa lắm, chỉ đi sáu bảy ngày, xem như đã rất ngắn. Song nghĩ đến chuyện còn phải tiếp tục chịu xóc nảy thêm một tuần lễ nữa, Lý Dịch vẫn khó tránh khỏi có chút đau đầu.... Trong tiểu viện, mặt trời sắp hạ xuống, tiểu nha hoàn nằm trên chiếc xích đu Lý Dịch hay nằm, đang xòe ngón tay đếm gì đó. - Nửa tháng là mười lăm ngày, cô gia và Nhị tiểu thư đã đi nửa ngày, còn mười bốn ngày rưỡi nửa là có thể gặp lại bọn họ.... - Tiểu Hoàn.... Giọng Như Nghi vọng ra từ trong nhà. Nghe thấy tiểu thư gọi mình, tiểu nha hoàn - Ai- một tiếng đáp lại. - Rửa tay một cái đi, trở về dùng cơm. - Tới đây. Đứng lên khỏi xích đu, Tiểu Hoàn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy Phương đại thúc đi ngang qua cửa thì quay đầu lại, mặt ủ mày chau tiến về phòng. Cùng lúc đó, lão Phương và mấy hán tử mới vừa đi khỏi cổng lớn của tòa đại trạch. - Lão Phương, ngươi xác định bọn họ sẽ không về trước tối giờ Tý sao? Một hán tử không tin lắm hỏi một câu. - Yên tâm đi. Lão Phương vỗ ngực nói: - Mấy bà nương vào miếu cầu phúc, chưa đến sau nửa đêm tuyệt đối sẽ không trở về, chỉ cần chúng ta về nhà trước giờ Tý thì sẽ không có vấn đề gì đâu. - Vậy thì tốt rồi, nghe nói mấy ngày nay cuộc thi hoa khôi đặc sắc lắm, mãi mới chờ đến lúc mấy bà không ở nhà, lần này có thể đến xem sao. Mấy hán tử ngầm hiểu cười với nhau hai tiếng, vừa ra đường lập tức tản ra. - Hắc hắc, ta đến Nghênh Xuân lâu nhìn xem, lão Phương ngươi muốn đi Quần Ngọc Viện xem Tiểu Hồng cô nương chứ gì? Lúc chỉ còn lại lão Phương và một hán tử khác, đối phương đập vai Lão Phương, cười lớn rời đi. Lão Phương âm thầm mắng một câu, đi về hướng ngược lại. Mà lúc này, bên trong Quần Ngọc Viện, tú bà trốn trong phòng, mặt mày hớn hở, tâm trạng rõ ràng không tệ. Dồn toàn bộ tài nguyên vào Trần Diệu Diệu thật sự là một quyết định sáng suốt. Nàng ta vốn có chút danh tiếng, mấy ngày nay càng thu hút được nhiều sự chú ý, lại thêm bản thân nàng cũng chịu khổ cực, tranh thủ được không ít công tử hỗ trợ, nhân khí đã ngang bằng với những hoa khôi lâu năm, sợ rằng có thể giữ chắc một vị trí trong thập đại hoa khôi năm nay. Điều duy nhất phải tiếc nuối là không biết Túy Mặc trúng tà gì, mặc cho nàng nói hết lời cũng không muốn đi tranh giành vị trí hoa khôi. Nếu Túy Mặc cũng có tâm tư ấy, khẳng định hàng thứ sẽ đứng trước Trần Diệu Diệu. Tú bà đã lần mò lăn lộn trong cái nghề này cả một đời, tính nết gì mà chưa thấy, một cô nương như Túy Mặc sớm muộn gì cũng phải ăn thiệt thòi, không thừa dịp mấy năm còn trẻ này mà liều mạng, mưu tính cho mai sau, có lẽ còn có thể gặp được một người tốt bụng, nếu cứ giữ mãi cái tính thích làm ẩu thế này, hơn phân nửa đều sẽ chỉ rơi vào một kết cục thê thảm. Tiếng gõ cửa truyền đến, tú bà không suy nghĩ nữa, mở cửa, nhìn người tới hỏi. - Túy Mặc, có chuyện gì sao? Đối với cây rụng tiền đứng đầu Quần Ngọc viện, nếu trước đây tú bà đương nhiên sẽ không lạnh nhạt thờ ơ, nhưng bây giờ cây rụng tiền đã thành một người khác, nàng ta tự nhiên không cần biểu hiện nhiệt tình. - Ma ma không mời ta vào ngồi một chút sao? Tằng Túy Mặc dường như không hề nhận ra sự thay đổi của bà, vẫn cười nói như cũ. - Ta nói Túy Mặc, con nghe ma ma khuyên đi, cứ thế này sau cùng sẽ chỉ phí hoài chính con thôi, coi như con không nghĩ cho ma ma, cũng phải suy nghĩ cho chính mình chứ. Cứ tiếp tục như vậy, xem như ma ma không giúp được con rồi. Nói thế nào đi chăng nữa cũng sống chung nhiều năm, tú bà vẫn không bỏ cuộc khuyên vài câu. Tằng Túy Mặc cười cười, nói: - Lần này ta đến vì chuyện này. - Con nghĩ thông suốt rồi? Tú bà hai mắt tỏa sáng. - Đã suy nghĩ kĩ. Tằng Túy Mặc gật đầu, nói: - Ta đến chuộc thân. ..... - Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhìn một chồng ngân phiếu trong tay, sau khi giám định thật giả, tú bà vô cùng kinh sợ hỏi. Ngân phiếu là thật, chỉ cần đến ngân hà tư nhân thích hợp là có thể đổi được các loại bạc có giá trị. Nhưng vấn đề ở chỗ, tại sao nàng có thể có nhiều tiền như vậy? - Số tiền này chắc đủ rồi đúng không? Tằng Túy Mặc nhìn bà hỏi. - Đủ chứ... Tú bà máy móc gật đầu. Dựa vào danh khí, số bạc cần để chuộc thân cho mỗi một người tại Quần Ngọc viện đều có ghi giá công khai, bất kể ai có lòng muốn rời đi, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ bạc, bà đều để các nàng ấy rời đi. Đương nhiên, nếu trước kia, tú bà đương nhiên sẽ không dễ dàng thả Túy Mặc đi. Nhưng bây giờ danh khí của nàng đã không cao bằng trước, đến sau giải đấu hoa khôi sợ rằng còn bị thấp đi không ít, bạc cần cho chuộc thân tự nhiên cũng sẽ giảm bớt, chí ít sẽ thua xa lượng ngân phiếu tú bà đang cầm trên tay. Trong lòng bà lúc này có chút do dự, ngộ nhỡ Túy Mặc.... Suy nghĩ này vừa mới mọc ra liền bị phủ định. Trần Diệu Diệu thế chỗ Túy Mặc trở thành chiêu bài mới của Quần Ngọc viện đã thành kết cục đã định, sẽ không thay đổi gì nữa. Tác dụng của Túy Mặc đối với nàng thực ra đã có cũng được mà không có cũng không sao, chi bằng nhận bạc, thuận tiện tặng nàng một nhân tình. - Con đã nghĩ kĩ rồi chứ? Tú bà nhìn nàng nghiêm túc hỏi một câu. Rất hiển nhiên, lúc này tú bà đã có quyết định. Sau khi Tằng Túy Mặc gật đầu xác nhận, tú bà thở dài một hơi, lấy ra khế ước bán thân của nàng từ cái rương trong phòng, nói: - Niệm tình cũ, nếu muốn đi, đợi sau khi giải đấu hoa khôi giải đấu kết thúc rồi đi. Tuy nói danh khí của nàng không còn cao bằng lúc trước nhưng đến cùng vẫn mạnh hơn đại đa số, tại thời điểm then chốt này, Quần Ngọc viện kiếm thêm nhiều nhân khí một chút nữa vẫn không thiệt. - Được. Chẳng qua trễ mấy ngày rời đi, đã chờ nhiều năm, đợi thêm mấy ngày cũng không vấn đề gì, huống chi khế ước bán thân đã ở trên tay nàng, vào khoảnh khắc nàng cầm lại được khế ước bán thân, nàng đã tự do rồi. Lúc đi ra khỏi phòng tú bà, Tằng Túy Mặc cảm giác được một sự nhẹ nhõm mà trước đây chưa bao giờ có. Cuối cùng cũng dỡ xuống được ngọn núi lớn lâu nay luôn đè ép trên vai, thở một hơi nhẹ nhõm, một đường đi trở về phòng, phảng phất không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của các tỷ muội ngày xưa, lờ đi ánh mắt có chút hả hê của Trần Diệu Diệu. Nàng đẩy cửa phòng ra đi vào, thấy Tiểu Thúy đang ngồi bên giường sầu mi khổ kiểm. - Nha đầu này. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, vốn muốn cho nàng một kinh hỉ, có điều đã đồng ý ma ma giữ bí mật, cho nên phải đợi sau khi giải đấu hoa khôi kết thúc mới có thể nói tin này cho nàng.