Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 298 : Tạm biệt
- Nàng không đi cùng ta thật sao?
Lý Dịch còn muốn cố gắng tranh thủ thêm một chút, hôm nay hai người vừa mới đâm thủng tầng cửa sổ giấy cuối cùng, đang là thời điểm tình chàng ý thiếp chàng nhìn ta, ta nhìn nàng không hề ngại ngần, đợi đến kinh thành, tính toán thời gian, chắc cũng đến lúc....
Nếu cùng đi với Như Nghi thì không cần gấp gáp trở về, thật vất vả mới được vài ngày chỉ có hai người, sau khi đến kinh thành, dạo chơi bốn phía, nhân tiện bổ sung tuần trăng mật, một kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào.
Song, dù kế hoạch hoàn mỹ đến đâu, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi tay em vợ chết dẫm...
Đây tuyệt đối là một trong hai chữ các nam đồng bào thống hận nhất từ xưa đến nay, mà hình như thời nay còn chưa có cách gọi này thì phải?
Tóm lại, cho dù cao thủ võ lâm vô địch thiên hạ, khi đối mặt với hai chữ này cũng phải thua trận.
Sau đó, đối tượng cùng hưởng tuần trăng mật liền biến thành Liễu Nhị tiểu thư.
Lý Dịch bỗng nhiên vô cùng lo lắng cho chuyến hành trình này.
Liễu Như Nghi cười cười, nói:
- Chuyến đi này đường xá xa xôi, thân thể thiếp thân không tiện lắm, tướng công biết đấy... Kinh thành không thể so với Khánh An phủ, Như Ý tính tình ngang bướng, tướng công xem chừng muội ấy nhiều một chút, đừng để muội ấy gây ra tai họa gì.
Biết muội không ai bằng tỷ, Lý Dịch cảm thấy người hiểu rõ Liễu Như Ý nhất chỉ có Như Nghi, chỉ dựa vào một câu đừng để nàng gây ra tai họa gì mà không phải đừng để nàng chịu ủy khuất hoặc bị khi dễ....
- Ai tính tình ngang bướng chứ, muội gây họa lúc nào?
Một giọng nói bất mãn từ bên ngoài truyền vào, Liễu Như Ý nhíu mày đi tới, rất bất mãn đối với lời đánh giá của Như Nghi.
- Không có ai nói muội ngang bướng cả, Liễu Nhị tiểu thư ôn nhu hào phóng, hiền lương thục đức, nghi thất nghi gia, chính là hình mẫu của nữ tử trong thiên hạ...
Một câu làm Liễu Nhị tiểu thư đỏ cả mặt, khi chuẩn bị rút kiếm cảm tạ lời tán thưởng của Lý Dịch thì Lý Dịch đã vội vàng chuồn đi ngay lúc thấy tình thế không ổn, nói vọng vào từ ngoài cửa.
- Sáng mai phải lên đường rồi, tối nay nhớ thu dọn hành lý.
Bỏ qua tính cách một lời không hợp lập tức động thủ, Liễu Nhị tiểu thư thật sự là một món thần khí thiết yếu cần có cho chuyến lữ hành, xa có thể ngắm nhìn bồi bổ tâm hồn, gần có thể đảm nhiệm thiếp thân bảo tiêu. Trên đường đi không tránh được phải trèo non lội suối, nếu gặp phải bọn sơn tặc thủy tặc, công phu gà mờ của mình không nhất định có thể ứng phó nổi.
Về phần lão đầu kia, cho tới bây giờ Lý Dịch cũng không trông cậy gì vào bọn họ.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là em vợ nhà mình đáng tin.
Thấy Tiểu Hoàn ngồi ngẩn người một người trong sân, đã sớm quen có nàng nói liên miên cằn nhằn bên tai, bỗng nhiên nhận ra sẽ có hơn nửa tháng không được nghe giọng nàng nữa, trong lòng có chút không thích ứng.
Bước chân chậm dần, lặng lẽ từ phía sau tiếp cận nàng, Lý Dịch bỗng nhiên lấy tay che kín mắt nàng.
- A...!
Tiểu nha hoàn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sau khi phản ứng lại thì vừa đẩy hai tay Lý Dịch ra, vừa bĩu môi bất mãn nói:
- Cô gia, ngưởi lại làm ta sợ....
Không cần quay đầu lại cũng biết người sau lưng là ai, người duy nhất trong nhà sẽ chơi trò chơi vô vị này, chỉ có mỗi cô gia.
- Đi thôi.
Lý Dịch xoa xoa đầu nàng nói.
- Đi đâu ạ?
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu lên hỏi.
- Dẫn ngươi ra ngoài đi dạo....
- Đi chứ, đi chứ, cô gia chờ ta một chút, ta thay quần áo rồi ra ngay!
Tiểu nha hoàn vội đứng lên, vừa chạy về phía phòng mình, vừa mở miệng.
.....
- Tỷ, thật sự muốn ta đi kinh thành?
Trong phòng, Liễu Như Ý nhìn Như Nghi hỏi.
- Sao vậy, muội không muốn đi?
Như Nghi vừa chỉnh trang bao phục vừa nói.
- Vậy để Phương đại thúc đi, sáng sớm Phương đại thúc còn tìm ta nói qua chuyện này, nói ở nhà không có chuyện gì làm, muốn cùng đi kinh thành nhìn cho biết.
- Nếu tỷ tỷ bảo muội đi, vậy muội miễn cưỡng đồng ý bảo vệ huynh ấy....
Liễu Như Ý bĩu môi, làm ra bộ dáng muội không muốn đi chút nào, nếu không phải nể mặt tỷ, muội tuyệt đối sẽ không đồng ý rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.
- Muội về phòng thu dọn đồ đạc đây.
Nếu đi chậm, tỷ tỷ lâm thời đổi ý muốn để Phương đại thúc đi thật, nàng cũng không có đường mà hối hận.
Sinh ở đây, lớn lên cũng ở đây, chưa bao giờ ra ngoài Khánh An phủ một bước, từ lâu nàng đã muốn ra ngoài nhìn xem, làm sao đưa cơ hội này cho người khác?
.....
.....
Sáng sớm bò ra ngoài từ trong chiếc chăn ấm áp, Như Nghi lấy khăn lông nóng để hắn lau mặt, nàng nói cho hắn biết, lão nhân gia kia đã chờ bên ngoài một lúc lâu rồi.
Hôm qua, Lý Dịch cùng Tiểu Hoàn đi dạo đến tận tối, nhìn sắc trời, lúc này đã không còn sớm mấy. Lau mặt qua loa một cái, mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng, Lý Dịch thấy cảnh tượng trong sân thì hơi sững sờ.
Bao gồm lão nhân gia kia và người thanh niên lần trước gặp qua, trong nội viện lại có thêm bảy tám bóng người, mặc trang phục giống nhau, thoạt nhìn có chút quen mắt.
- Thiếu gia, chúng ta nên xuất phát.
Lão giả đi tới, cười nói.
- Cũng không vội, cơm nước xong xuôi rồi đi.
Lý Dịch khoát tay, lão giả chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bữa cơm đưa tiễn luôn luôn đặc biệt phong phú, khi mời lão giả thì lão từ chối, người một nhà ăn cơm bị nhiều người nhìn như vậy có chút không quen, dứt khoát đuổi hết bọn hắn ra chỗ khác.
Trong lúc ăn cơm, Như Nghi lại dặn dò không ít chuyện, trên mặt tiểu nha hoàn đầy vẻ lưu luyến không thôi, những món bình thường thích ăn đều không động mấy miếng, ngược lại là Liễu Nhị tiểu thư, tâm tình có vẻ khá tốt, tựa hồ có chút chờ mong đối với chuyến hành trình này...
Lý Dịch cảm thấy việc để hắn trông chừng Như Ý, đừng để nàng ấy gây phiền toái mà Như Nghi đã dặn dò khá khó để thực hiện. Vị cô nãi nãi này từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc gì mà hắn có thể nhúng tay.
Hắn ngẩng đầu nói.
- Hay là để một mình ta đi thôi, không thì mang Lão Phương theo cũng được?
Ba!
Đôi đũa trong tay Liễu Nhị tiểu thư đứt thành mấy khúc, liếc Lý Dịch một cái, miệng nhếch lên thành một nụ cười vị thâm trường.
- Khục, quên đi, cứ làm theo trước đó đã nói.
Lý Dịch vùi đầu ăn cơm, không hề đề cập gì tới lời vừa rồi.
......
......
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân không cùng về với chúng ta sao?
Một chiếc xe ngựa có chút sang trọng dừng tại bên ngoài một đại trạch, lão giả họ Lý nhìn Lý Dịch, nghi hoặc hỏi.
Lý Dịch lên xe ngựa, nói:
- Thân thể phu nhân không tiện, ta đi một mình là được.
- Thân thể phu nhân không tiện?
Lão giả nghe vậy thì sững sờ, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vui mừng. Nếu như vậy thì thật không thích hợp đi qua đi về, chờ qua thêm một năm rưỡi nữa rồi cùng đón tiếp hai mẫu tử về, vậy chính là đại hỷ sự trong phủ!
Đi theo còn có mười một hộ vệ, nghe nói vốn phải là mười bốn người, nhưng vì một người bị thương, lưu lại hai người chiếu cố, qua ít ngày thương thế tốt lại sẽ tự mình lên đường về.
Liễu Như Ý không ngồi xe ngựa, tự mình cưỡi một con ngựa đi đằng trước. Lý Dịch vén rèm xe lên, vẫy tay từ biệt với mọi người đang đứng trước cửa.
Ánh mắt hắn vẫn luôn trông vào cửa, nhìn thân ảnh đứng ở hàng đầu tiên từ rõ ràng đến mơ hồ, bên cạnh nàng có một bóng người nhỏ bé đang vẫy tay không ngừng, mãi cho đến khi xe ngựa rẽ sang một hướng khác, cuối cùng không nhìn thấy nữa...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương