Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 300 : Lục xảo xảo may mắn

- Tiểu thư, hôm nay tiểu thư còn muốn vẽ tranh không? Tiểu Thúy vội vàng đứng lên hỏi khi nhìn thấy tiểu thư trở về. Trong cuộc thi hoa khôi, những người khác đều đang bận rộn tìm cách gia tăng danh tiếng, chỉ có tiểu thư nhà mình là không hề lo lắng, cả ngày chỉ vùi đầu vẽ tranh, dường như mãi mãi sẽ không vẽ hết. Hơn nữa, những bức tranh mà tiểu thư đem theo mỗi lần ra ngoài đều sẽ không còn xuất hiện. - Không vẽ, giúp ta chuẩn bị nước tắm đi, một lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài. Tằng Túy Mặc lắc đầu, tiền chuộc thân đã đủ nên nàng cũng không cần đi bán tranh. Huống chi, vật hiếm thì quý, thỉnh thoảng xuất hiện vài bức tranh lập thể (3D) thì còn có thể bán một cái giá tốt. Một khi quá nhiều thì sau này tới lúc thiếu thốn sẽ không thể kiếm tiền dễ dàng nữa. Nhìn tiểu thư bước vào phòng trong, Tiểu Thúy sờ một vật gì đó trước ngực, trái tim thấp thỏm mới hạ xuống. Lần này, hãy để nàng bảo vệ tiểu thư! - Tiểu Thúy…. Khi Tiểu Thúy đang hoảng hốt thì bỗng nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng trong, thiếu nữ lập tức đáp lại sau đó chạy vào. … Trong Cẩm Tú Viên, hòn non bộ san sát, các thủy tạ lầu các cũng nằm xen kẽ lẫn nhau, một nơi trang nhã hiếm có. Những người có chút thân phận trong thành đều xem nơi này là lựa chọn đầu tiên để làm yến tiệc mời khách. Đặc biệt là những ngày gần đây, Cẩm Tú Viên được thắp sáng rực rỡ hầu như mỗi đêm, ăn uống linh đình. Tối nay cũng không phải ngoại lệ, yến tiệc hôm nay do Chúc Thanh, công tử nhà giàu nổi tiếng chủ trì. Những người được mời bao gồm những công tử của các thương nhân giàu có và rất nhiều tài tử danh tiếng truyền xa của Khánh An phủ. Tài tử có, tất không thể thiếu giai nhân, chỉ cần thanh quan nhân có một chút danh khí thì đều sẽ nhận được thiệp mời, đương nhiên, cũng không nhất định tất cả sẽ đến. Dù sao, người năm nay Chúc Thanh muốn nâng là Liễu Y Y, coi như cố gắng mời tất cả thì cũng sẽ có một ít người, được tính là đối thủ cạnh tranh không đến. Nhưng dựa vào tên tuổi của Chúc công tử, rất nhiều người vẫn bán cho hắn thể diện. - Đa tạ Chúc công tử đã làm mọi thứ vì Y Y, Y Y vô cùng cảm động. Trong một góc đình đài, một vị nữ tử cao gầy, mặc áo xanh thi lễ với thanh niên trước mặt. - Ai dà, Y Y sao lại nói như vậy, giúp nàng cũng chính là giúp ta, giữa hai ta không cần xa lạ. Người thanh niên mỉm cười rồi vẫy vẫy tay, nói một cách thờ ơ. Lúc này, có không ít ánh mắt đều nhìn về phía đình đài. Hai người trong đình, một vị là công tử nhà giàu eo quấn vạn kim, một vị đang lúc nổi bật, một trong những hoa khôi nổi danh gần đây của Khánh An phủ. Yến hội hôm nay tổ chức vì nàng ta. Nếu nữ tử đã đến cập bấc như thập đại hoa khôi, cho dù diện mạo hay tài nghệ thì cũng rất khó để phân cao thấp. Nếu thật sự muốn dùng những thứ đó để xếp hạng, e rằng bất cứ ai cũng sẽ thấy không phục. Cuộc thi hoa khôi hàng năm cũng không chỉ để là nơi để các nàng đọ sức, mà còn là để thế lực sau lưng bọn họ đánh cờ với nhau. Tình hình năm nay, phe công tử nhà giàu có Chúc Thanh cầm đầu, phần lớn đều đứng sau Liễu Y Y. Mà đứng sau lưng Lục Xảo Xảo là phe tài tử của Khánh An phủ. Những người khác cũng có người ủng hộ nhưng đều không bằng hai người này, trận chiến tranh vị trí đầu bảng sợ rằng sẽ là trận đối đầu giữa Lục Xảo Xảo và Liễu Y Y. - Lát nữa sẽ có vài vị bằng hữu của ta tới, bọn họ là tài tử đến Kinh Thành, ta sẽ dẫn nàng đi gặp họ. Chúc Thanh cười nói. - Lục cô nương được các tài tử ủng hộ, cầm đầu là Dương Ngạn Châu, về phương diện thơ ca thì chúng ta vốn dĩ rơi xuống hạ phong, một lát nữa nàng phải nắm lấy cơ hội này, nếu có thể khiến cho bọn họ thật tình giúp thì chúng ta sẽ có bảy phần nắm chắc lấy được khôi thủ. Liễu Y Y gật đầu, sau lại hơi đáng tiếc, nói: - Tiếc là không được đến sự trợ giúp của vị Lý công tử thần bí kia, nếu có hắn tương trợ thì có nhiều tài tử Khánh An cách mấy cũng không đáng để lo. Mặc dù Chúc Thanh là thương nhân, nhưng hiển nhiên cũng có nghe được về vị Lý công tử này, hắn nói. - Không cần lo lắng, tuy rằng thiệp chúng ta đưa ra đá chìm đáy biển, bạc cũng bị trả về, nhưng ta nghe nói vị đó không có tham gia yến tiệc của bất cứ ai, sợ rằng cũng không có nhiều hứng thú đối với những chuyện này, chúng ta chỉ cần nhìn kỹ đám người của Dương Ngạn Châu là được. Vừa dứt lời, hắn đã thấy Liễu Y Y nhìn về phía trước, nàng kinh ngạc mở miệng: - Sao bọn họ lại tới đây? Chúc Thanh nhìn theo ánh mắt của nàng ta thì thấy vài bóng người từ xa đi tới. - Đó là….. Dương Ngạn Châu, Vạn Khải Lương, còn có Lục cô nương, tại sao bọn họ lại…... Trên mặt Chúc Thanh cũng hiện ra vẻ kinh ngạc. Tuy rằng hắn cũng có đưa thiệp mời cho những người này nhưng hắn cho rằng bọn họ sẽ không tới. Dù sao thì Y Y là đối thủ lớn nhất của Lục cô nương, tại sao bọn họ có thể đến đây? Kinh ngạc thì kinh ngạc, vốn dĩ mọi người đang cạnh tranh nhưng lễ nghĩa vẫn phải chu toàn. Bởi vì hai người là đối thủ lớn nhất cho nên mới càng phải cho đối phương sự tôn trọng cực lớn. - Dương huynh, Vạn huynh, không nghĩ tới các vị sẽ đến, không từ xa tiếp đón…. Chúc Thanh đi tới, chắp tay chào hỏi. - Lục tỷ tỷ. Lục Xảo Xảo thành danh sớm hơn cho nên Liễu Y Y chủ động đi qua chào nàng ta. Cho dù cạnh tranh lén lút có kịch liệt đến đâu chăng nữa thì mặt ngoài cũng không thể khiến người khác nhận ra. Mọi người chỉ thấy Chúc Thanh đàm tiếu với đám người của Dương Ngạn Châu, còn hai vị hoa khôi đứng đầu Lục Xảo Xảo và Liễu Y Y thì đang dắt tay nhau, thân thiết như tỷ muội. - Bên kia ta còn vài vị bằng hữu phải tiếp chuyện, phải thất lễ với Dương huynh rồi, thật sự xin lỗi. Sau một hồi trò chuyện lễ phép, Chúc Thanh và Liễu Y Y lập tức đi nơi khác, đám người của Dương Ngạn Châu không thể nào tới đây để quấy rối, cứ mặc kệ bọn họ đi. - Thế nào? Nhìn bóng lưng rời đi của Liễu Y Y, người nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Dương Ngạn Châu quay sang hỏi. - Danh bất hư truyền. Dương Ngạn Châu gật đầu. Có thể nhận được lời khen ngợi từ cựu đệ nhất tài tử Khánh An phủ, xem như đã rất lợi hại. Vạn Khải Lương cười nói: - Xem ra Y Y cô nương muốn đoạt được khôi thủ sợ rằng sẽ không dễ dàng. Lục Xảo Xảo mỉm cười lên tiếng. - Làm hết sức mình, nghe theo ý trời, nếu Y Y đoạt được đệ nhất hoa khôi, Xảo Xảo cũng chỉ có thể chúc mừng. Vạn Khải Lương cười ha ha một tiếng, hắn nói: - Xảo Xảo cô nương không cần lo lắng, Ngạn Châu huynh có một vạn bài thi từ trong bụng, chỉ cần lấy ra một chút cũng đủ giúp cô nương lấy được đầu bảng. Đệ nhất tài tử của Khánh An phủ cũng không phải chỉ hư danh. Trên mặt Dương Ngạn Châu hiện lên nét sầu khổ, hắn nói. - Khải Lương, huynh có thể đừng nói đến ‘đệ nhất tài tử Khánh An phủ’ nữa được chứ, đây không phải cười nhạo ta à…. Rốt cuộc thì Vạn Khải Lương cũng nhận ra sai lầm vừa rồi của mình, cho dù danh tiếng của Dương Ngạn Châu có nhiều đi chăng nữa thì chỉ cần một ngày còn có người kia, đệ nhất tài tử sẽ không bao giờ là của hắn. Sau đó Vạn Khải Lương lại nhận ra một vấn đề khác, hắn nói: - Không biết vị kia ủng hộ cô nương nào, nếu như…. Dương Ngạn Châu tiếp lời. - Ta vốn cho rằng hắn sẽ ủng hộ cho thanh quan nhân đầu bảng của Quần Ngọc Viện, Túy Mặc cô nương. Nhưng hình như Túy Mặc cô nương cũng không có ý định tham gia cuộc thi hoa khôi lần này. Nghe nói mỗi ngày nàng ta chỉ ở phòng nghiên cứu vẽ tranh, có lẽ các ngươi còn chưa biết, một bức tranh do Túy Mặc cô nương vẽ vô cùng quý hiếm. Mấy ngày trước, ta còn phải bỏ ra hai trăm lượng bạc mới có thể mua một bức về. Vạn Khải Lương gật đầu, nói: - Cũng may nàng ta không có ý định tham gia tranh hoa khôi, nếu không thì sẽ bị mấy bài thơ nàng ta ném ra dọa sợ, như vậy thì thi đấu cũng không còn thú vị nữa rồi. Lục Xảo Xảo cũng âm thầm may mắn, mặc dù nàng vẫn chưa thể đắp lên quan hệ với người đó, nhưng tất cả mọi người đều giống nhau, cho nên trận đấu hoa khôi này vẫn công bằng. Vừa nghĩ như vậy, nàng lại lơ đãng ngẩng đầu lên, hai bóng người đang đi tới xuất hiện trong tầm mắt.