Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 289 : Tâm tư khó đoán
- Trong khoảng thời gian này, ngày đêm đều có người đi tuần tra bên ngoài, trị an trong thành cũng rất tốt, không có vụ án nào lớn.
Trong một quán trà ở ven đường, Lưu Nhất Thủ đang báo cáo công việc cho Lý Dịch.
- Trong con sông gần thôn Trương gia xuất hiện một xác chết trôi, trước mắt vẫn chưa biết được thân phận, dạo gần đây huyện của chúng ta cũng không có người báo mất tích, đã phái người đi điều tra……
Một bàn khác cách mấy bước chân, có ba nam tử cũng đang ngồi lớn tiếng cười nói.
- Mấy ngày nay các ngươi có xem cuộc thi hoa khôi không? Xảo Xảo cô nương và Y Y cô nương tranh đấu thật gay cấn, ta đoán khôi thủ năm nay sẽ là một trong hai người đó.
- Kỳ thật, thi đấu này cũng không có gì đặc sắc, thập đại hoa khôi năm ngoái, năm nay vẫn sẽ chiếm các vị trí đầu như cũ thôi, huống chi, cho dù người được chọn là ai thì chúng ta cũng chỉ có thể nhìn xem, đâu có chạm vào được……
- Hắc hắc, thế thì chưa chắc, chỉ cần có đủ bạc thì cho dù bất cứ ai, ngay cả khôi thủ, cũng không phải không có cơ hội mây mưa một phen! Hơn nữa, năm nay chạm vào hoa khôi không được, đến khi qua mùa thì hẳn chạm được, đúng không? Mà ta không hiểu tại sao năm nay Quần Ngọc Viện cứ luôn đẩy Trần Diệu Diệu lên, Phượng Tê Lầu lại còn đẩy một người mới. Nên biết Tằng Túy Mặc và Cố Tiểu Uyển đều là một trong thập đại hoa khôi năm ngoái, năm nay sợ rằng sẽ không có tên trên bảng rồi, không biết hương vị của người đã từng là hoa khôi như thế nào nhỉ?
……
……
Ba người kia vừa nói vừa lộ ra nụ cười mà nam nhân đều hiểu, sau lại không biết bọn họ nói cái gì mà nụ cười càng ngày càng trở nên dâm tà, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.
- Đại nhân, đại nhân……
Lưu Nhất Thủ nói một tràng rồi nhận ra Huyện úy đại nhân nãy giờ đã không có phản ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó phát hiện khuôn mặt không có biểu tình của đại nhân, ánh mắt mơ hồ, rõ ràng đang thất thần, hắn bèn giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt ngài ấy.
- Hử…… chuyện gì?
Lý Dịch phục hồi tinh thần, hỏi.
Lưu Nhất Thủ thầm thở dài, Huyện úy đại nhân có tâm sự, những thứ hắn nói nãy giờ xem ra vô ích rồi.
Thân là thuộc hạ, nên vì phân ưu thượng quan, Lưu Nhất Thủ đổi đề tài.
- Gần đây trong huyện không có chuyện gì lớn, hiện giờ đang tiến hành cuộc thi hoa khôi, trong thành ban đêm sẽ ngày càng náo nhiệt, thuộc hạ cảm thấy chúng ta nên nâng số người tuần tra lên gấp đôi.
- Ừ, cứ làm theo những gì ngươi đã nói, thiếu người thì chọn vài người dân tráng thêm vào.
Lý Dịch vỗ vỗ tay, liếc mắt về phía ba người đang thảo luận một cái rồi xoay người đi ra phố.
- Đại nhân cẩn thận!
Vừa mới bước vào đường cái, Lưu Nhất Thủ bỗng nhiên hét lớn một tiếng rồi chộp lấy cánh tay của Lý Dịch kéo lại khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Lưu Nhất Thủ tức giận, rút đao chỉ vào phía trước, lạnh giọng nói.
- Người từ phương nào tới, nhanh chóng xuống ngựa, có biết trong thành không được phép phi ngựa không? Ai vi phạm phạt ba mươi trượng!
Phía trước truyền đến một tiếng ngựa hí, ngồi trên lưng ngựa là một kỹ sĩ trẻ tuổi, hắn ghìm dây cương cấp tốc dừng lại để hai chân trước tuấn mã giơ lên cao, bắn ra một trận bụi đất.
Lý Dịch nhíu mày, người qua lại trong thành rất đông, cho nên từ lâu đã ra lệnh không được cho ngựa chạy trong thành, hành vi vừa rồi của người này đã có thể trực tiếp bắt về đánh ba mươi trượng.
Nếu không phải vừa rồi hắn đang suy nghĩ thì cũng sẽ không có chuyện không phát hiện ở khoảng cách gần như vậy.
- Ngươi là bộ khoái ở nơi này? Thật đúng lúc, lập tức mang ta tới nha môn huyện An Khê!
Kỵ sĩ trẻ tuổi không để ý đến những lời của Lưu Nhất Thủ vừa nói, vừa nhìn thấy y phục của Nhất Thủ thì hắn lập tức nâng cằm, kiêu căng ra lệnh.
- Nếu ngươi không xuống ngựa thì chờ nằm tới nha môn đi!
Lý Dịch nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Ngay cả Lý Hiên cũng không dám phi ngựa trong thành, không lẽ bối cảnh của cái tên không biết từ đâu ra này còn lớn hơn cả Lý Hiên?
- Ngươi thứ gì!
Kỵ sĩ thấy một thư sinh nhu nhược mà cũng dám uy hiếp mình, trên mặt hiện lên một tia giận dữ, hắn vung roi ngựa về phía Lý Dịch.
- To gan!
Lưu Nhất Thủ gầm lên một tiếng, chém một đao về phía roi ngựa, tên này lại dám tập kích Huyện úy đại nhân, ngài ấy do đương kim Thánh thượng ngự phong, coi như mệnh quan triều đình, cho dù có chém chết tên này thì cũng không phải chịu trách nhiệm.
Tên kỵ sĩ kia ra tay nhanh lẹ, Lưu Nhất Thủ vẫn bị chậm một bước, nhưng khi roi ngựa sắp chạm đến người mình thì Lý Dịch hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên chụp lấy đầu roi rồi kéo một cái, kỵ sĩ kia lập tức bị kéo rơi xuống ngựa.
Không chờ hắn bò dậy, Lý Dịch đã cho một đá vào hông hắn, kỵ sĩ giãy giụa một chút, sau đó cảm giác được cả người không còn chút sức, muốn nói cũng không ra hơi.
Lúc này hắn không còn sự kiêu ngạo về sức mạnh như ban nãy nữa, trên mặt chỉ tràn đầy hoảng sợ.
- Phi ngựa trong thành, còn có ý đồ mưu hại mệnh quan triều đình, mang hắn về huyện nha, phạt tám mươi trượng, bắt giữ chờ tra khảo.
Lý Dịch nhàn nhạt phân phó, hai tên bộ khoái từ xa chạy đến lập tức nâng tên kỵ sĩ kia lên.
Vừa rồi Lý Dịch dùng một tuyệt chiêu do Như Ý dạy, trong vòng nửa canh giờ thì cái tên này đừng mơ tưởng dùng được một chút sức.
Tuy hiện giờ Lý Dịch không tính là cao thủ, nhưng dù sao cũng trải qua sự dạy dỗ của hai vị tuyệt đỉnh cao thủ, đối phó mấy tên có tiếng không có miếng vẫn dễ như trở bàn tay.
- Tuân lệnh!
Lưu Nhất Thủ ôm quyền lên tiếng, khiếp sợ mười phần đối với thân thủ cao cường của Huyện úy đại nhân. Sau khi Lý Dịch rời khỏi, ánh mắt của Lưu Nhất Thủ nhìn tên kỵ sĩ kia lập tức trở nên hung ác.
- Giải hắn về!
……
……
Vừa rồi hoạt động gân cốt một chút trên phố xem như một nhạc đệm nho nhỏ, dư uy Minh Châu bộ đầu vẫn còn, cho dù nhi tử tri phủ phạm sai thì bộ khoái huyện An Khê cũng sẽ bắt giữ như thường. Dù đối phương có bối cảnh hùng hậu cỡ nào đi nữa thì khi vào tới nha môn huyện, hết thảy chỉ dựa theo luật pháp.
Cho dù đối phương thực sự có bối cảnh thông thiên thì sau khi xong việc cũng không dám đi tìm phiền toái, nếu không thì chỉ biết rước lấy rắc rối lớn hơn.
Đương nhiên, Tri phủ đại nhân không có nhi tử, cho nên khi đánh tên kỵ sĩ kia, đám Lưu Nhất Thủ sẽ không có bất kỳ áp lực tâm lý gì.
Lý Dịch về đến nhà, khi vào viện thì nhìn thấy Như Nghi đang cầm một chồng giấy, bỏ từng tờ vào bếp lò.
Nàng ta nhìn thấy Lý Dịch tiến vào, cười nói.
- Buổi sáng lại thu được mấy thiệp mời, thiếp thân đoán rằng tướng công sẽ không đi nên lấy chúng ra đốt.
Lý Dịch gật đầu, khi vừa đến cửa phòng, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn dừng bước, quay đầu lại hỏi.
- Buổi sáng thu được thiệp mời…… Có những ai?
Liễu Như Nghi sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ nói.
- Lục Xảo Xảo của Nghi Xuân Lầu lại đưa tới một phong, cô nương Liễu Y Y đưa hai phong và thêm năm trăm lượng bạc, nhưng mà đã bị thiếp thân trả về, ngoài ra còn có Cố Tiểu Uyên của Phượng Tê Lầu, Quần Ngọc Viện……
Đôi mắt Lý Dịch hơi sáng lên.
- Quần Ngọc Viện cũng gửi thiệp mời, là của cô nương Trần Diệu Diệu, mời tướng công đêm nay tới dự tiệc.
Liễu Như Nghi cho rằng hắn đổi ý, áy náy xin lỗi.
- Thiếp thân không biết dự định của tướng công, không nên sớm đốt…….
- Không sao, đốt rồi thì thôi.
Lý Dịch cười cười, đáy mắt hiện ra một tia thất vọng, đi vào phòng.
- Tâm tư của nữ nhân thật khó đoán……
Sau khi đi tới đi lui trong phòng vài lần, lẩm bẩm vài câu, hắn thở dài, đi đến án thư, bắt đầu mài mực.
- Cô gia, để muội làm cho!
Tiểu Hoàn đứng bên cạnh cửa đã lâu, nhìn thấy cô gia chuẩn bị mài mực, nhanh chóng chạy lại, cầm lấy đồ mài mực trong tay Lý Dịch.
Mấy ngày nay, mọi việc trong nhà đều bị Dương Liễu Thanh giành làm hết, nếu giờ cái này bị nàng ta thấy, khẳng định cũng bị đoạt cho mà xem.
Tiểu Hoàn thích xem cô gia viết chữ vẽ tranh nhất, cho dù trước đây hay sau này, vị trí này chỉ có thể là của nàng……
Tiểu nha hoàn thầm nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương